Giọt lệ cuối cùng 12
Tác giả: Truyệnn Ng Hiền
CHƯƠNG 12
C ay đắ ng ê chề, cô ta lúc này chẳng khác nào một món đồ chơi trong tay những thằng đàn ông như tên Kiệt. Sau khi ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ chán chê, thấy hắn lặng im không đả động gì đến chuyện cần nói thì Bích Ngọc hỏi:
– Anh gặp người ta chưa? Kết quả tốt phải không? Em mong quá nè…
– Vậy ra em gặp anh chỉ vì chuyện đó thôi phải không? Hèn gì ch án ch ết…
– Đâu có, em nhớ anh nè, tại chú Đáng cứ hối để còn trả lời cho người mua đất…
Thật ra tên Kiệt vẫn chưa có câu trả lời. Mà kể cũng đúng thôi, trong tình hình că ng thẳ ng như thế này, việc hắn chi 50 triệu để được xong việc thì không ai làm. Nhưng với một tên vừa tham lại làm liều như hắn thì đâu có hiểu được điều đó. Biết cô ta đang sốt ruột lại khát tình nên hắn nhắn tin cho cô ta đến. Hắn thờ ơ trả lời cho xong chuyện:
– Hôm nay anh gặp nè, bởi vậy mới gặp em để giải xui. Có gì anh báo…
Nói xong hắn bi ến nhanh như lúc đến, ngay cả tiền nhà nghỉ hắn cũng nhường cho cô ta. Bích Ngọc c ay đắ ng và có phần nh ục nh ã, nhưng vẫn không dám tỏ thái độ gì mà chỉ biết cười, một nụ cười nhạt nhẽo.
Tên Kiệt biết điều đó nên lấy làm đắc chí lắm, hắn ra khỏi nhà nghỉ thì cũng chẳng biết đi đâu nên quẹo vào một quán cafe gần đó ngồi để gi ết thời giờ. Chợt hắn nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi ở một bàn phía trong trông rất quen. Nếu không lầm thì đã có lần hắn làm ăn cùng người này. Hồi đó hắn mới ra nghề nên chỉ làm vài thứ lặt vặt ki ếm tiền sài. Cụ thể mấy đứa học dốt không thi đậu tú tài nên nhờ hắn làm bằng gi ả để đi xin việc làm. Hắn đã nhờ đến người này, lâu lắm không gặp, không biết bây giờ ông ta còn làm nữa không?
Hắn đi lại bàn người đàn ông và ngồi xuống, miệng cười giả lả:
– Lâu rồi không gặp…
Người đàn ông nghe tiếng nói thì ngẩng đầu lên nhìn, có vẻ ông ta cũng nhận ra hắn nên gật đầu:
– Lâu rồi không gặp…
Nói xong ông ta quay mặt nhìn đi hướng khác. Tên Kiệt lân la hỏi dò:
– Có việc này kèo thơm, không biết anh có quan tâm không?
– Việc gì thì nói cụ thể với lính của tôi…
Nói xong ông ta hất mặt về phía một thanh niên bàn bên cạnh rồi đứng dậy bỏ đi ra ngoài. Lát sau tên thanh niên và tên Kiệt cũng rời đi. Qua trao đổi với tên thanh niên thì hắn ta chịu trách nhiệm đóng dấu hợp đồng chuyển nhượng, còn đóng dấu ở đâu thì hắn không tiết lộ. Thật tình chẳng cần nói thì tên Kiệt cũng hiểu rằng đó là dấu giả. Ngày trước ngay cả bằng tốt nghiệp giả mà hắn còn làm được, nay chỉ đóng con dấu hợp đồng chuyển nhượng của phòng công chứng thì quá đơn giản…
Nhưng với ai chứ với tên Kiệt thì dấu giả hay thật đối với hắn cũng không quan trọng. Hắn cứ cầm tiền chắc trong tay rồi sau đó như thế nào hắn cũng không bận tâm…
Sau khi đã thống nhất, hắn liên lạc trực tiếp với tên Đáng chứ không nói với Bích Ngọc. Chính vì thế cô ta sau khi chia tay tên Kiệt ở nhà nghỉ thì vội vàng về gặp tên Đáng. Nghe Bích Ngọc nói về việc ông Chánh đang hỏi về cái sổ đỏ, mà tên Đáng đã làm đối với mảnh đất của vợ ông ta, thì tên Đáng muốn n ổi đi ên. Hắn gầ m gừ rít từng câu:
– Chuyện Bà gây ra thì Bà phải giải quyết, nếu không thì hậu quả thế nào chắc bà cũng biết rồi đấy…
– Chị không biết bây giờ phải làm như thế nào nữa…
– Phải b ịt mi ệng ông ta lại…
Rồi hắn ghé tai cô ta nói gì đó, chỉ thấy cô ta gật đầu. Sau khi tên Đáng có cuộc điện thoại và đi khỏi, thì Bích Ngọc vội lấy điện thoại gọi cho ông Chánh. Nhưng cô ta đâu có biết điện thoại ông Chánh đã đưa cho con gáι Thu Hoài và cô đã tháo sim ra khỏi máy. Chính vì thế cô ta gọi hết cuộc này đến cuộc khác nhưng ông được. Theo lời tên Đáng thì bằng mọi giá cô phải liên lạc được với ông Chánh, hay nói cụ thể hơn là hẹn ông ta đến nhà nghỉ, rồi sẽ có người đến bắt quả tang, nếu ông ta có thay đổi thì cô ta sẵn sàng nói với bà Dung. Chỉ có cách đó thì ông ta vì sợ mà im miệng không dám hỏi nữa…
Hai mẹ con bà Dung từ ngân hàng về đến nhà rồi chỉ một lát sau lại cũng chở nhau đi đâu đó. Ông Chánh ở tгêภ phòng ngủ dậy thấy đói bụng nên xuống bếp tìm đồ ăn, nhưng tuyệt nhiên không có một thứ gì. Ông tỏ ra t ức gi ận đi vội lên phòng định lấy điện thoại gọi cho con gáι, tính hỏi xem tại sao đến giờ này còn không nấu cơm? thì mới nhớ ông không còn giữ điện thoại nữa. Trong lúc định đi ra ngoài tìm cái gì ăn, thì chợt ông giật mình khi nhìn thấy Bích Ngọc đang đứng ngay cổng nhìn vào. Lúc đầu ông định quay vào nhà nhằm tránh mặt, nhưng ông đang đói bụng, hơn nữa sợ mẹ con bà Dung quay về lại nhìn thấy, nên ông vội đi ra. Câu đầu tiên ông hỏi khi vừa nhìn thấy cô ta:
– Ủa, em đỡ chưa mà đến đây?
Bích Ngọc nhăn mặt:
– Em đỡ rồi nên về tìm anh nè…
– Thì hẹn anh chứ sao lại đến đây? Nhỡ may Bả về bất ʇ⚡︎ử rồi nhìn thấy thì sao?
– Anh nói nghe hay quá há? Anh nhìn điện thoại xem em đã gọi cho anh bao nhiêu cuộc rồi, mà anh có nghe đâu?
Lúc này ông Chánh mới nhớ mình đã trách oan cô ta, ông nói:
– Anh thật đãng trí quá, anh bị mất điện thoại nên không biết em gọi…
– Hèn gì mà em gọi mãi không được…Thôi đi với em, ra ngoài kiếm cái gì ăn đã…
Đúng lúc ông Chánh đang đói bụng lại được cô ta mời đi ăn, nên khi cô ta chưa dứt câu thì ông đã đồng ý:
– Mình đi thôi…
Hai người nhanh chóng lên xe taxi rồi rời đi. Sau khi ghé quán phở ăn xong, thì cô ta nói tài xế chở hai người đến một nhà nghỉ trong một con hẻm nhỏ khá kín đáo. Thấy ông Chánh có vẻ ngạc nhiên thì cô ta nói:
– Em muốn tìm một nơi yên tĩnh bên anh…
Ông Chánh hơi lúng túng, bởi dạo gần đây ông thấy người không được khỏe. Ở cái tuổi này việc gần gũi phụ nữ cũng rất khó khăn, đó là nói khi ϮιпҺ thần ђ.ư.ภ.ﻮ ק.ђ.ấ.-ภ tốt. Huống gì dạo này xảy ra đủ thứ chuyện, mà không hiểu sao ông có cảm giác như sao quả tạ đang giáng xuống đầu ông thì phải. Cho nên khi nghe cô ta nói đi nhà nghỉ thì ông thú nhận:
– Để hôm khác được không? Dạo này anh không được khỏe…
Vừa nghe ông Chánh nói như vậy thì Bích Ngọc cười ϮιпҺ ngh ịch:
– Anh đang nghĩ gì vậy hả? Bộ cứ hễ vào đây là phải quαп Һệ tì-ภ-.ђ ๔.-ụ.ς hay sao? Hơn nữa em cũng đang Ьệпh cần được nghỉ ngơi. Mình nằm ôm nhau cũng được mà…
– Vậy thì về nhà mà nghỉ, việc gì phải vào đây cho mất tiền?
– Nhà nào? Nhà anh hay nhà chú Đáng? Anh dám cho em về nhà anh không?
Nghe nhắc đến tên Đáng, ông Chánh chợt nhớ đến chuyện miếng đất mà bà Dung đã cho gia đình bà Sáu ở nhờ. Thôi thì đi nhà nghỉ cũng được, có gì ông hỏi cô ta luôn…
Vậy là hai người vào nhận phòng. Khi cάпh cửa vừa được khép lại sau lưng thì cô ta ôm chầm lấy ông làm ông Chánh cũng thấy rạo rực. Hai người cứ thế quấn lấy nhau mà quên rằng chỉ mấy phút trước đây ai cũng la mệt. Nhưng cho dù có nằm mơ thì ông cũng không thể tưởng tượng được mình đã sa vào cái b ẫy của tên Đáng. Khi hai người đang không một mảnh vải che thân qu ấn lấy nhau, thì cάпh cửa phòng bị đạp tung. Hai bóng người đàn ông xuất hiện dùng điện thoại bấm lia lịa chụp cảnh hai người ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ. Như một quả bóng xì hơi, ông Chánh run lẩ y bẩ y ngồi co dúm ở một góc giường, còn Bích Ngọc thì nhanh tay chụp được cái mền quấn ngang người. Chỉ Ϯộι nghiệp ông Chánh người ở trần co dúm trong một góc giường mà mặt c ắt không còn h ột m áu.
Một trong hai người đàn ông đó chính là tên Đáng và một thanh niên bặm trợn, người ngợm xăm trổ. Hắn chỉ vào mặt cô Bích Ngọc rồi nói:
– Tôi tưởng cô bỏ tôi để theo thằng nào giàu có đẹp trai. Ai ngờ cô đi theo thằng cha già nhỏ thó, lại mặt xấu như khỉ thế này thì thật đáng coi thường. Hay do ông ta có tiền? Nếu vậy thì tiền đâu đưa đây?
Miệng nói nhưng tay hắn đã cầm cái quần của ông Chánh vắt tгêภ thành ghế lục tìm lấy Ϧóþ tiền. Khi chỉ thấy trong Ϧóþ có hơn một triệu thì hắn ném mạnh xuống đất rồi cҺửι thề:
– ĐM. Tưởng gì chứ có hơn một triệu mà cũng bày đặt đi chơi gáι chi vậy cha già? Con Ngọc này là vợ tôi, nếu ông muốn yên thân thì đưa tiền đây?
Ông Chánh run rẩy lắ p bắ p:
– Xin cậu tha cho tôi, tôi không có tiền…
Bỗng hắn lôi từ trong túi ra tờ giấy và cây viết đưa cho ông rồi nói:
– Ông ký vào đây…
– Ký gì vậy cậu? Tôi không vay mượn ai cả…
Tên thanh niên đấm mạnh xuống giường cái Rầm sau câu nói làm ông Chánh vô cùng hoảng sợ. Nhưng cho dù có phải ch ết tại nơi này thì ông cũng nhất quyết không ký. Khuôn mặt ông bỗng trở nên lầm lỳ và có phần chịu đựng. Thấy vậy tên Đáng lên tiếng:
– Số tiền này tôi nhận trả thay cho cậu tôi. Anh đừng ép ông ấy nữa…
– Vậy nếu mày nhận trả thì ký vào đây…
– Tôi sẽ ký, nhưng trước khi làm điều đó thì tôi cần nói chuyện với cậu tôi một chút…
Tên kia và Bích Ngọc lui ra ngoài. Khi chỉ còn lại hai người trong phòng thì tên Đáng đưa bộ quần áo cho ông Chánh rồi nói:
– Cậu mặc vào đi, già rồi mà chẳng ra làm sao cả…
Sau khi mặc xong quần áo, ông nói với tên Đáng:
– Cô ta rủ cậu vào đây, thật tình…
– Cậu bây giờ có nói hàng trăm, hàng ngàn lời thanh minh đi nữa thì chẳng ai tin. Mà khi những hình ảnh này được phát tán tгêภ ๓.ạ.ภ .ﻮ, thì thật sự không chỉ có một mình cậu mà cả họ cũng xấu hổ…
– Cháu giúp cậu hủy mấy cái ảnh đó đi…
– Cháu sẽ hủy, sẽ trả tiền cho cậu với một điều kiện
– Điều kiện gì?
– Cậu nhận đã bán mảnh đất mà cháu đang ở cho cháu…
Ông Chánh nghe thấy thế thì nhảy dựng lên phản đối:
– Không được, Đừng ép cậu như thế…
Tên Đáng thấy ông Chánh có vẻ hoảng sợ thì trấn an:
– Chỉ có cách đó thì mới an toàn, cùng lắm thì bà Dung trách móc cậu tham tiền mà bán. Mà cái Ьệпh k eo ki ệt, tha m tiền của cậu không nói thì ai cũng biết. Nhưng ngược lại cháu lại không sao? Cháu hứa với cậu khi cháu bán xong lô đất này, cháu sẽ cho cậu một tỷ để dưỡng già. Tuy cũng đau đầu một chút và hơi oan ức cho cậu nhưng chỉ có cách đó thôi, không còn cách nào khác…
Ông Chánh mặc dù vẫn còn lo lắm, nhưng khi nghe nói đến số tiền một tỷ sẽ về phần mình thì giọng nói đã có phần dịu lại:
– Nghe nói bà Việt kiều sắp về nước…
Tên Đáng nghe nói như thế thì suy nghĩ, rất có thể bà ta đã được người quen thông báo về tình hình quy hoạch nên mới gấp rút bay về Việt nam. Như vậy thì hắn phải nhanh tay bán mảnh đất này càng nhanh càng tốt. Vấn đề làm sao để ông ta chịu ký vào tờ giấy bán đất này. Nghĩ như thế nên khi thấy ông Chánh có vẻ đăm chiêu, thì biết rằng ông ta đang mơ mộng đến số tiền một tỷ. Hắn giơ tờ giấy ra trước mặt ông Chánh rồi nói:
– Người mua đất yêu cầu cháu bổ sung vào hồ sơ tờ giấy mà người bán đã ký cho cháu…
– Nhưng đất đó đâu phải của cậu? Hơn nữa cậu cũng không có nhận tiền…
Biết ông ta đang moi tiền, hắn rút ra 100 triệu đặt lên bàn:
– Cháu đưa cho cậu 100 triệu, khi người mua giao tiền thì cháu giao nốt 900 triệu nữa…
Nhìn tập tiền tгêภ bàn, ông Chánh tặc lưỡi và đi đến quyết định, thôi thì đằng nào cũng ch ết. Nhưng bây giờ đồng ý lại còn được một tỷ, nếu không mai mốt lại chẳng được xu nào. Hơn nữa ông lại còn phải ký cái giấy nợ kia thì thà đi trước một bước có phải hay hơn không?