Đủ nắng hoa sẽ nở 13
Tác giả: An Yên
Bỗng nhiên Thiên Vương thấy lo lo. Cà Chua lay lay tay anh:
– Sao rồi anh? Tại sao lại không gọi được nhỉ? Mà em thấy cả đèn đường cũng tắt đúng mấy cột trước cổng biệt thự nữa, làm gì có sự trùng hợp như vậy?
Thiên Vương lắc đầu:
– Anh cũng không biết nữa. Thôi để anh trèo vào xem sao, vì nếu ngắt điện hoàn toàn thì hệ thống báo động cũng sẽ không làm việc.
Cà Chua giữ tay Vương:
– Không được, lỡ có chuyện gì thì sao? Theo em, anh nên gọi cho anh Cảnh Khang xem thế nào. Vì chúng mình cũng chưa biết chuyện gì xảy ra, có thể mọi người đi ra ngoài chưa về kịp, nên nếu chúng ta báo cα̉пh sάϮ thì không hay lắm. Nhưng anh Khang là chỗ quen biết, nên hỏi ý kiến anh ấy xem sao ạ!
Thiên Vương thấy An nói cũng phải, tính cô luôn cẩn thận như thế. Anh bấm điện thoại cho Cảnh Khang nhưng lạ thay, điện thoại chỉ vang lên tiếng của nhân viên tổng đài:” thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”.
Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Vương gọi đi gọi lại vẫn chẳng có gì thay đổi. Anh nói:
– Thôi, cứ để anh vào, em yên tâm, anh có võ, với lại ๓.ạ.ภ .ﻮ anh lớn lắm. Không sao đâu!
Cà Chua quả quyết:
– Vậy để em đi cùng anh! Em không thể để anh đi một mình được!
Thiên Vương lắc đầu:
– Em không biết võ, lại mặc váy không tiện xoay xở, lỡ có chuyện gì thì anh sống sao nổi hả?
Cà Chua lắc đầu:
– Mạng em cũng lớn lắm, vả lại em có làm sao thì có anh lo mà!
Vương cau mày:
– Không được! Em nghe anh, cứ ngồi lại đây, có gì còn gọi cứu viện chứ!
Cà Chua thấy anh nói cũng phải nên cô đồng ý ngồi lại trong xe. Thế nhưng, Thiên Vương vừa mở cửa xe thì bỗng nhiên cάпh cửa cổng từ từ được kéo ra. Lạ thật, vì cổng chỉ ʇ⚡︎ự động mở khi có điện và được người bấm vào điều khiển. Anh đang ngơ ngác thì thấy Cà Chua kéo mình ngồi lại trong xe:
– Khoan đã anh, từ từ xem sao đã! Có gì mình chạy còn kịp !
Vương ngồi lại theo lời An. Trong bóng tối trước ngôi biệt thự, ngay khi cửa vừa mở, Thiên Vương vẫn căng mắt nhìn phía trước vì đèn ô tô của anh bật sáng trưng. Anh chả thấy người mà bỗng nhiên pháo bông lại phụt lên rực rỡ. Cả hai đang ngơ ngác thì đèn lớn, đèn nhỏ của ngôi biệt thự bật sáng trước khuôn mặt đang kinh ngạc tột độ của hai người. Cả hai không nói năng được câu gì thì vợ chồng ông Thiên Vĩ nhàn nhã bước ra. Hai người đều ăn vận rất lịch thiệp. Vương sửng sốt đến mức không mở nổi cửa xe. Mấy phút sau, anh giật mình khi nghe tiếng ông Vĩ gõ vào kính xe. Vương vội vàng mở cửa bước ra:
– Bố… mẹ sao …sao lại… có chuyện gì thế ạ?
Cà Chua cũng bước ra theo anh. Bà Tú Vi mỉm cười:
– Chào mừng con trai và con dâu đến với biệt thự của chúng ta, vào nhà đi!
Cà Chua sau giây phút ngơ ngác thì cúi chào:
– Dạ con chào cô chú ạ!
Bà Vi vỗ nhẹ lưng cô:
– Gọi mẹ nhé con dâu, tập dần đi nhé!
Thiên Vương nhìn bố:
– Trời ạ, bố mẹ có biết chúng con lo sút vó không? Con đang định báo Cảnh sát đấy! Mọi người chơi trò ú tιм ư?
Bà Vi vẫn giữ nụ cười hiền tгêภ môi:
– Ừ, bố mẹ làm thế để xem anh chị xử sự thế nào – cố gắng tiếp cận để xem tình hình người thân hay là sợ quá rồi phóng xe đi mất hút. Nhưng như vậy là anh cũng có tình người đấy nhỉ?
Ông Vĩ chỉ mấy cột đèn đường:
– Bố mẹ cũng xin phép bác xóm trưởng tắt mấy cột đèn gần đây để không gian cho nó bí ẩn.
Thiên Vương sau cái thở phào thì nói:
– Bố mẹ rảnh quá rồi!
Ông Vỹ nhún vai:
– Dĩ nhiên, chúng tôi rảnh mà, giờ chờ bế cháu cho có sự bận rộn. Thôi vào đi!
Bà Vy kéo Cà Chua đi vào trong, còn Thiên Vương di chuyển xe vào trong rồi mới bước ra. Cà Chua cầm giỏ hoa và trái cây bước vào phòng khách rộng lớn của nhà bố mẹ anh. Nhưng một lần nữa, cả hai lại ngạc nhiên tột độ vì đây không phải là buổi ra mắt riêng tư của cô với gia đình anh, mà tất cả nhóm bạn của bố mẹ anh đều có mặt ở đây, dĩ nhiên là có cả bố mẹ cô. An lắp bắp:
– Ơ, bố.. bố mẹ cũng ở đây sao ạ? Con tưởng hai người đi chùa chưa về chứ ạ!
Ông Nhật cười:
– Ơ với A cái gì? Con bé này, bố mẹ không ở đây thì ở đâu hả? Sắp tống khứ được quả b.o.m nổ chậm sang nhà bác sĩ Vĩ, bố mẹ vui mừng khôn ҳιếϮ, nên sang đây đàm đạo với thông gia và cũng cảm ơn con trai họ đã chịu rước con.
Ông Vĩ cười lớn:
– Ấy, ông thông gia nói quá rồi. Chúng tôi có phước mới được cô con dâu ngoan hiền, giỏi giang như thế này. Chúng tôi phải cảm ơn gia đình ông bà đã chống ế cho thằng con trai tôi chứ!
Mọi người cười lớn. Thiên Vương nói:
– Trời, trong mắt bố mẹ hai bên, chúng con cứ như đồ phế thải ý nhỉ, đều muốn tống đi cả!
Bà Vy liếc con trai:
– Lại không à? Anh thoát ế là nhờ bố mẹ anh ăn ở phúc đức đấy, chứ cái ngữ anh suốt ngày công việc, được cái miệng leo lẻo chứ tán gáι thì dở ẹc, thua xa bố anh nhá! Anh ʇ⚡︎ự nhận mình là đồ bỏ đi chứ chúng tôi không nói gì đâu đấy. Còn Tuệ An, con bé là cành vàng lá ngọc nhé!
Ông Bá Trọng vỗ vai ông Vỹ:
– Tôi đã bảo hai đứa này có tướng phu thê mà. Bạn già thấy tôi nhìn người có chuẩn không? Chúng ta lại sắp được ăn cỗ nhỉ?
Lại tiếp tục một tràng cười của những người bạn già. Cà Chua chỉ biết đứng như vậy sau khi đặt hai giỏ hoa và trái cây xuống bàn:
– Dạ, con có một chút quà biếu cô chú ạ!
Bà Tuệ Nhi vốn hiền lành ít nói, nhưng lúc này lên tiếng:
– Cứ cô chú thì còn lâu mới có chồng con gáι ạ!
Bà Trúc Linh liến thoắng:
– Chuẩn, phải gọi Bố Mẹ ngay cơ, con ạ!
Cà Chua còn ngượng chín mặt chưa biết làm sao thì một dáng người cao lớn bước ra từ phía trong:
– Bữa tiệc mừng Dâu mới của gia đình bác sĩ Thiên Vĩ đã sẵn sàng ạ!
Thiên Vương tròn mắt:
– Anh Khang, anh cũng ở đây diễn với mọi người sao? Thảo nào em gọi điện thoại không được!
Cảnh Khang nhún vai:
– Dĩ nhiên rồi, từ lúc làm con rể của bố Trọng mẹ Linh, có cuộc vui nào thiếu anh chứ?
Bà bầu Cẩm Trang cũng ló ra:
– Và tôi nhân danh người mẹ sắp vỡ chum tuyên bố: Cà Chua chính thức là con dâu nhà bác sĩ Thiên Vỹ. Tôi cũng phải đốc thúc mọi việc, mọi người nhanh chóng, lỡ khi tôi vỡ chum thì bác sĩ Vương cũng ổn định tâm lý rồi, con tôi sẽ chào đời suôn sẻ hơn.
Cô cα̉пh sάϮ vừa nói vừa xoa xoa cái bụng của mình khiến Thiên Vương bật cười:
– Tôi có phải Bác Sĩ Sản đâu mà cô lo!
Cẩm Trang vênh mặt:
– Nhưng anh lại là giám đốc Ьệпh viện, anh ổn định tâm lý, tâm trạng anh tốt sẽ sắp xếp những bác sĩ giỏi nhất để đỡ đẻ cho em!
Thiên Vương gật gật:
– Được rồi cô nương, cô thắng, mọi người thắng hết, chỉ tụi con được một phen hú vía thôi!
Ông Vương Thăng nhìn sang vợ mình:
– Vợ này, có vẻ tuổi trẻ nó nhát gáι nhỉ? Thằng Vương Thành nhà mình không khéo ế hẳn. Sonic nhà Lê Minh còn trẻ chứ cu Thành già nhất hội rồi?
Bà Tường Vi cũng nói:
– Sang năm nếu nó không kiếm được vợ ʇ⚡︎ử tế , em sẽ cho cạo đầu đi tu luôn.
Anh Thành bước ra nói:
– Đấy, bố mẹ lại bắt đầu điệp khúc đó rồi. Cứ từ từ để con còn kiếm chứ? Gừng càng già càng cay, con sẽ chọn một nàng dâu chuẩn mực về cho bố mẹ. Hai người cứ yên tâm!
Ông Thăng nhăn mặt:
– Yên tâm cái đầu anh đấy! Trí thông minh thì anh giống tôi, chứ nguyên cái khoản tán gáι thì chả biết gen gì!
Ông Bảo Long nói:
– Đúng, mấy đứa này chắc phải đi học một khóa tán vợ!
Ông Thiên Vỹ nhìn sang Thiên Vương:
– Anh đã thấy bố mẹ đúng chưa? Các anh chị quá kém, đến tình cảm của mình mà không định hình được nữa thì hỏng. Rồi, xong rồi, chào hỏi ra mắt xong cả rồi đấy. Hai đứa lên phòng làm gì thì làm đi!
Vương chưng hửng:
– Ôi trời, bố mẹ gọi chúng con về ăn mà sau khi cho chúng con một vố bất ngờ rồi cũng không cho ăn luôn sao? Ít ra thì cũng để Cà Chua trò chuyện với mọi người đã chứ ạ!
Ông Vĩ tỏ ra ngạc nhiên:
– À, hai đứa chưa ăn thật hả? Vậy thì mời hai con vào nhập tiệc. Ăn uống xong xuôi thì lên phòng nghỉ ngơi, làm gì thì làm, có cháu cho bố mẹ là được!
Những kiểu nói của mấy bậc phụ huynh khiến Cà Chua chỉ biết cười. Thiên Vương nói:
– Nhưng đây là buổi ra mắt mà bố, bố mẹ làm Cà Chua sợ đấy!
Bà Thư nguýt dài:
– Ái chà, chưa gì đã bênh rồi. Yên tâm, Cà Chua không sợ đâu. Con bé chỉ ngại thôi.
. Ông Bảo Long cười lớn đồng tình với vợ. Ông Vỹ nói thêm:
– Rõ ràng là buổi ra mắt gia đình chồng, bố mẹ đã chào đón con dâu rất vui vẻ. Nhưng ai chứ Cà Chua thì bố mẹ đâu cần tìm hiểu gì nữa, không lẽ bây giờ hỏi cho có lệ là : cháu tên gì? Nhà ở đâu? Làm công việc gì? Gia cảnh ra sao???
Bà Tú Vi gật gù:
– Ờ, không lẽ giờ hỏi những thông tin mà mình đã biết rất rõ. Với lại, thời đại nào rồi, tôi nói cho các anh các chị biết, kể cả các anh chị có yêu người mà chúng tôi không quen, thì chỉ cần chúng tôi biết các anh chị đang yêu, chúng tôi sẽ tìm kiếm thông tin người đó trong ʋòпg một nốt nhạc, trước khi các anh chị đưa về đây! Cho nên, giờ rút ngắn giai đoạn hỏi, chúng ta sẽ ăn uống và tìm cách tổ chức đám cưới sớm, sinh con sớm, thế thôi!
Mấy người bạn già của bố hưởng ứng nhiệt tình, rồi cũng vào những bàn tiệc đã được dọn sẵn trong phòng ăn rộng lớn của nhà ông Vĩ. Mọi chuyện đến thật bất ngờ và nhanh chóng khiến Cà Chua đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Chỉ có một lúc thôi mà cảm xúc của cô lên xuống chẳng khác gì sàn chứng khoán. Mọi thứ như vỡ òa trong tình cảm của mọi người dành cho cô – tình yêu và tình người hòa quyện…Hạnh phúc đôi khi đơn giản là thế, được gặp gỡ, trò chuyện, trêu đùa cùng những người thân yêu. Cuộc sống đơn giản là một bức tranh và màu sắc của nó phụ thuộc vào thái độ sống của mỗi chúng ta…