Đau Thương Qua Rồi Chương 46

Tác giả: Yên An

Người con gáι tên Thủy nhìn chằm chằm vào Minh:
– Minh à, tớ đã nói chúng ta có duyên mà!
Thăng cười cười:
– Cứ gặp nhau là có duyên sao? Giờ tớ mới biết cái lí thuyết vớ vẩn ấy đấy! Thế thì cậu có duyên với cả bốn đứa tụi này à?
Thủy nhìn một lượt không gian xung quanh và nói:
– Cái nhà hàng này lấy thiết bị âm thanh, ánh sáng của nhà mình, nay mình qua kiểm tra thôi. Thăng à, cậu vợ con rồi mà vẫn điêu ngoa như cũ nhỉ?

Lê Minh quay sang Lâm:
– Vợ, đây là Thủy, học cùng bọn anh từ cấp hai. Gia đình cô ấy kinh doanh bên mảng âm thanh, ánh sáng ở thành phố A!
Lâm đưa tay định bắt tay Thủy nhưng cô ấy xua xua tay:
– À thôi, mình không quen bắt tay người lạ. Hóa ra đây là cái cô gáι một con hớp hồn Lê Minh à? Còn cậu là người đàn ông cao cả nuôi con nhà họ đúng không?
Bảo Long nghe Tôn Thủy nói mà ngứa tai nên cau mày:
– Thôi, bọn tớ phải đi rồi, đứng đây nghe cậu nói không khéo ɱ.á.-ύ dồn lên пα̃σ không kịp lại khó kiểm soát. Vì có một số người lạ lắm, mở cái miệng là toàn rắn rết bò ra lổm ngổm mà lại hay nói. Cái miệng của cậu chắc tới già cũng chỉ làm ngứa lỗ tai người nghe. Người ta nuôi con ai thì kệ ҳάc người ta. Tгêภ thế giới có những người nhận cả chục đứa bé nuôi thì sao? Có phải việc của cậu quái đâu mà xía vào?
Lâm nãy giờ vẫn nhìn Tôn Thủy, lắng nghe mọi lời chị ấy nói. Rồi bất chợt, cô ” à ” lên một tiếng :
– Chị Thủy là người đã gọi cho em hôm anh Minh tới thành phố C, chính chị ấy kể rằng anh Minh và chị Ngọc yêu nhau thắm thiết còn có con nữa đây mà. Thảo nào em nghe giọng chị quen thế!
Đan Thư nghe câu nói của Lâm thì bật cười:
– Cái gì? Bích Ngọc á?
Chả ai hiểu người mà Ngọc theo đuổi bao năm hơn Đan Thư nên nghe mấy câu của Tuệ Lâm, Thư nhìn sang anh chồng bác sĩ:
– Chồng, có người hoang tưởng mới nói Ngọc và anh Minh yêu nhau, nhờ?
Trong khi Bảo Long tủm tỉm cười thì Thủy hơi sững người rồi nhíu mày nói:
– Tuệ Lâm đúng không, vì em không có gì đặc biệt nên chị không nhớ tên. Em có bị nhầm hay bị Ьệпh gì về пα̃σ không? Chị làm việc ở thành phố A cơ mà, sao đi theo soái ca Lê Minh để gọi điện và chụp hình cho em được? Hay thấy chị xinh rồi kiếm chuyện ghen tuông?
Lâm ” ồ ” lên một tiếng và nói:

– Em nhớ là chỉ bảo chị Thủy gọi cho em thôi nhá, em chưa hề nhắc tới hai tiếng ” CHỤP HÌNH” đâu nhờ? Là chị ʇ⚡︎ự tố giác mình nhé. À, thế hóa ra chị là TIỂU TAM à?
Rồi cô quay sang Minh đang nhịn cười nhìn cô diễn:
– Chồng, em nhớ anh có nói là sẽ tống chủ nhân của sim rác ra bãi rác chơi với ruồi nhặng mà? Anh đã làm chưa? Cái rác đó đang đứng trước mặt em này!
Bất chợt, Thủy vung tay lên định tát Lâm. Nhưng cάпh tay cô ta vừa đưa lên, Lê Minh một tay ôm Sonic, một tay bắt lấy tay Thủy. Anh nhấn mạnh từng chữ:
– Không ai được đụng đến người phụ nữ của tôi! Nãy giờ tôi đang im thì lẽ ra cậu phải biết điều. Còn Lê Minh tôi một khi đã mở miệng thì cái công ty nhà cậu mệt đấy!.
Tôn Thủy giật mạnh tay về, trừng mắt:
– Lê Minh, cậu trúng bùa à? Yêu một đứa con gáι không còn trong sạch, lại còn đi nuôi con thằng khác, tôi thất vọng thật đấy!
Lê Minh nhìn Thủy, chất giọng vang lên lãnh khốc:
– Bất kì đứa trẻ nào do Lâm sinh ra đều là con của tôi, cậu rõ chưa? Còn cậu, bản thân có trong sạch đâu mà chê người khác bẩn. Biến!
Đan Thư nãy giờ khoanh tay xem kịch, mấy trò này khiến cô khó chịu nên mở miệng quay sang Trúc Linh:
– Chị hai, em ngửi thấy mùi lạ!
Linh bật cười:
– Mùi trà xanh hả em gáι?
Vợ của Vương Thăng lại có cái tính ngông nghênh giống chồng nên liếc mắt sang Chủ tịch Tập đoàn BUILD:
– Này chồng đẹp trai, ban nãy các anh uống ɾượu rồi có ăn không nhỉ? Uống mà không ăn, lỡ hớp hơi trà xanh dễ say lắm, rồi nôn ói lung tung, đến lúc em xêu
ra khỏi nhà thì đừng trách nha!
Thăng đang đặt tay ở eo vợ, anh vội kéo cô vào sát hơn và hôn chụt vào môi vợ như chốn không người, ánh mắt cưng chiều nhìn vợ:
– Anh bao năm nay ăn mỗi một món đây vẫn say như điếu đổ, có bao giờ dám uống mà không ăn!
Vợ anh nguýt chồng:
– Nói linh ϮιпҺ!
Thăng vẫn trêu đùa:
– Gì nữa, chỉ say mỗi ánh mắt và nụ cười của vợ thôi ý!
Cả bốn cặp đôi cùng cười, Minh quay sang Lâm:
– Vợ, hay vợ chồng mình thử gặp anh Bá xem sao!
Kiểu chuyển chủ đề của Minh cứ như Thủy không đứng trước mặt khiến cô ta bực bội:
– Người ʇ⚡︎ử tế không yêu lại yêu loại đàn ông xài chán rồi, để xem hai bác nói gì!
Lê Minh nắm chặt tay, ánh mắt hằn lên tia lửa:
– Tôi không thích ᵭάпҺ phụ nữ, nhưng khi chạm đến giới hạn của Lê Minh này thì chưa biết chuyện gì xảy ra nhé! Người ʇ⚡︎ử tế là cô gáι tôi đang yêu đây! Còn chưa biết ai là loại bị xài chán rồi!
Tuệ Lâm lắc lắc tay anh:
– Đừng nóng, hỏng mất buổi trưa của chúng ta đấy!

Bá Trọng bỗng bật cười:
– Đúng đấy! Bực làm gì, cái gì cần thì giữ, cái không cần thiết thì vứt. Nhưng để tránh hậu họa, trước khi vứt nên ĐẠP CHO NÁT!
Cái kiểu ” đạp cho nát ” rồi vứt của vị bác sĩ tài ba thì ba chàng trai còn lại không lạ gì nữa. Đối phó với những trà xanh như Hoài An và Phương Nga trước đây, không ai thông minh và tàn áċ bằng Trương Bá Trọng. Thế nên, câu anh nói ra khiến Bảo Long bật cười:
– Chuẩn rồi! Đạp nát thây rồi vứt. Về thôi, cháu tôi nãy giờ hớp phải trà xanh chán quá nên buồn ngủ rồi kìa!
Tuệ Lâm nhìn Sonic ngáp ngắn ngáp dài tгêภ tay Minh mà phì cười:
– Đấy, anh lớn lên mà cứ vướng mấy cô trà xanh trà đỏ như bố Minh thì liệu liệu với tôi, cho bố con anh ra ngủ riêng nhá!.
Minh nghe câu nói nhắc tới ” sau này ” sặc mùi ” tương lai” của Lâm thì thơm lên cái má bầu bĩnh của Sonic:
– Vậy thì bố con mình ngủ với nhau, cho mẹ Lâm ngủ với gối ôm con nhỉ? Về thôi!
Cả bốn cặp đôi vui vẻ đi, để lại ánh mắt hằn học của Tôn Thủy. Cô ta ʇ⚡︎ự trách bản thân. Ngốc thật, ʇ⚡︎ự nhiên lúc nãy há miệng mắc quai, để con bé đó truy ra, chẳng khác gì lạy ông tôi ở bụi này. Thủy lẩm bẩm:
– Minh, cả một thời thanh xuân mình đã nhìn cậu lẽo đẽo theo sau Bích Ngọc, giờ tớ ʇ⚡︎ự do rồi và cậu cũng chưa ràng buộc, tớ không thể để cậu lọt vào tay một con nhãi ranh được. Ngọc xinh đẹp, giỏi giang, có thế lực, con Tuệ Lâm sẽ chẳng có cửa để ᵭấu với Tôn Thủy nhé! Chờ đấy!
Thủy nghiến chặt hai hàm răng nhìn theo bóng Lê Minh và Tuệ Lâm rồi dẫm mạnh gót giày đi vào phía trong.
Ngồi vào xe, Lâm liếc Minh:
– Minh, em xin lỗi vì chuyện hôm nay, em không ngờ…
Minh đưa Sonic cho Lâm bế rồi cài dây an toàn cho cô:
– Vợ ngốc, việc của em cũng là việc của anh, con của em cũng là con của anh, đừng nghĩ linh ϮιпҺ. Cũng may có cuộc gặp gỡ này để ta có thể tìm ra điều gì đó liên quan đến sự ra đi của bác Quang, giúp bác ấy thanh thản ra đi. À, sáng mai anh bận kí hợp đồng, cái hợp đồng lớn mà anh nói với em đợt trước đó, nên anh sẽ tới Công ty sớm một chút. Anh định sau ngày mai sẽ mời vợ chồng anh Bá tới ăn cơm rồi mình bàn bạc luôn!

Lâm nhìn sang Minh đang chuyên tâm lái xe:
– Chồng, em…
Nghe giọng sụt sùi của Lâm, Minh bật cười:.
– Này, không được khóc nha! Em biết lúc em chạy ra khỏi phòng, anh đã sợ thế nào không? Anh sợ em căng thẳng vì những ám ảnh cũ. Em cứ đanh đá như lúc nãy ý, anh thấy quen hơn.
Những lời anh nói khiến Lâm cười:
– Người ta cũng có lúc ҳúc ᵭộпg chứ! Anh nhắc em mới nhớ, hình như cả ba anh đều rất rõ về chị Thủy kia. Chắc chắn chị ấy là người gọi cho em hôm đó, em không đổ oan đâu!

Minh gật đầu:
– Anh có bảo em nói sai đâu. Thực ra, sau cái hôm em nói, anh biết rõ kẻ ấy là Thủy, nhưng anh lu bu nhiều việc, chưa xử lí được. Vả lại, vợ anh đanh đá thế này lo gì nữa!
Lâm lườm anh:
– Thôi đi, ban nãy em không cứng rắn chắc anh đổ theo cô ả đó quá! Nhìn cái mặt nhơn nhơn ghét!
Minh lắc đầu cười:
– Không bao giờ nhé! Thủy học với bọn anh từ cấp hai nên ba anh kia lạ gì nữa. Thủy mạnh dạn táo bạo. Cách đây mấy năm nghe nói lấy chồng đại gia, nhưng được một năm thì không hiểu sao mà li hôn nhưng chưa có con. Thật ra anh chả quan tâm đâu, nhưng hôm trước có tình cờ gặp mấy người bạn cũ, họ kể về mấy bạn trong lớp cấp hai nên anh mới biết. Hôm tới thành phố C, anh cũng gặp Thủy đi ăn với ai đó khi anh cùng hội bạn ăn trưa. Nhưng anh không hiểu sao cô ta biết số điện thoại em và gọi cho em!.

Lâm nguýt anh:
– May có tiểu tam mới lộ ra Ϯộι nói dối nhờ? Ban nãy em quên cảm ơn chị ấy. Em đã bảo yêu người vừa giàu, vừa giỏi lại đẹp trai rất mệt mà!
Lê Minh nhìn cô đầy gian tà:
– Mệt gì? Được, mất công mang tiếng để lát anh cho em biết thế nào là mệt!
Lâm đấm nhẹ anh, mặt cô đỏ ửng trông đáng yêu ૮.ɦ.ế.ƭ đi được. Thiết nghĩ, cứ vui, cứ cười bên người mình yêu cũng là một thứ hạnh phúc…
Chiều hôm đó, cô và anh cùng đưa Sonic đi chơi ở khu giải trí, tận hưởng ngày cuối tuần thư thái bên nhau vui vẻ. Tối về, cô giục anh xem qua tài liệu rồi ngủ sớm để chuẩn bị cho ngày mai. Minh cười:
– Nhắc nhở ra dáng vợ ghê luôn, anh kí hợp đồng mà thấy vợ căng thẳng hơn anh. Yên tâm, nhưng sáng mai vợ chịu khó đến Công ty một mình nha!

Lâm thơm nhẹ vào má anh:.
– Chuyện nhỏ chồng ạ!
Minh cau mày:.
– Để anh gọi nhờ anh Tiến chở em đi, đi xe máy bụi lắm!
Lâm xua tay:
– Thôi, có xa xôi gì lắm đâu, để em đi xe máy cho chủ động, không sao đâu!
Minh lắc đầu:
– Không được, trưa mai vợ cùng đi ăn với đối tác của anh nữa!
Lâm trố mắt:
– Thôi, việc làm ăn của anh, em đi làm gì?
Minh không trả lời Lâm mà gọi cho Đặng Tiến và dĩ nhiên ông anh vợ quốc dân OK ngay.

Sáng hôm sau…
Lê Minh ra khỏi nhà lúc bảy giờ kém mười lăm sau khi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng dù bà Ꮙ-ú ngăn không cho anh làm:
– Lâu lâu cho con nấu một bữa đi Ꮙ-ú.
Gần tám giờ sáng…
Lâm đã chuẩn bị xong thì nghe chuông cửa vang lên. Nghĩ là anh Tiến nên Lâm vui vẻ ra mở cửa. Nhưng không! Trước mặt cô là một người phụ nữ được trang điểm kĩ, ăn mặc toàn đồ hiệu rất sang trọng. Cô còn ngơ ngác chưa biết nói câu gì thì người phụ nữ ấy nói ngay:
– Cô là Tuệ Lâm? Tôi là mẹ của Lê Minh!

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *