Đau Thương Qua Rồi Chương 18

Tác giả : An Yên

Động tác lôi kéo của Hải khựng lại. Anh ta ngoái nhìn thân ảnh cao lớn đang bước tới:

– Mày là thằng nào?

Người đàn ông đó cao hơn Hải hẳn một cái đầu đang đưa ánh mắt khó chịu nhìn vào bàn tay của anh ta, miệng nhắc lại câu ban nãy:

– Buông cô ấy ra!

Chả hiểu chất giọng lạnh lùng ấy có uy lực thế nào mà Hải nới lỏng rồi buông tay Tuệ Lâm, để lại một vệt đỏ tгêภ làn da trắng sứ. Cô xoa xoa chỗ tay rồi quay sang người đàn ông vừa lên tiếng giúp mình:

– Dạ…cháu cảm ơn ạ!

Trong khi anh chàng cao to đẹp trai ngơ ngẩn với vẻ bối rối của cô gáι xinh đẹp cùng với cách xưng hô cố tình nâng cao tuổi thọ của anh ấy thì Hải nhíu mày:

– Anh là ai?

Người đàn ông đó rời ánh mắt thú vị khỏi Lâm và liếc Hải:

– Tôi là ai không quan trọng. Vấn đề là cậu đang lôi kéo một phụ nữ mang thai trong khi cô ấy không muốn đi theo cậu, đó là điều không chấp nhận được. Rủi cô ấy ngã ra đấy thì cậu có đền được không???

Hải hất hàm:

– Mẹ kiếp, mày ở xó nào rơi xuống đây ăn nói hàm hồ thế hả? Chuyện của vợ chồng tao, mày xía vào làm gì? Hả???

Dáng người cao lớn tiến sát Hải hơn:

– Này, cậu bị làm sao đấy? Ban nãy cô ấy bảo hai người li dị rồi, rất nhiều người ở đây nghe thấy. Có hiểu hai từ ” LI DỊ ” không?

Hải gầm lên:

– Cút!

Bóng lưng thẳng tắp kia vẫn hiên ngang trước Hải:

– Tôi chưa nói câu ấy thì đâu đến lượt cậu!

Đúng lúc ấy, một người đàn ông khác bước tới kính cẩn nói:

– Tổng giám đốc Lê Minh, đến giờ rồi ạ!

Lê Minh khẽ gật đầu rồi quay sang Lâm:

– Cô ổn không?

Vừa hay bảo vệ Trung tâm nghe ồn ào vội chạy ra:

– Tuệ Lâm, con chưa về sao?

Bác bảo vệ nhíu mày nhìn vết đỏ tгêภ tay Lâm rồi nhìn sang Hải:

– Cậu Hải, đây là trung tâm, cậu đừng làm ồn nữa, sắp tới giờ các học viên ra về rồi phức tạp đấy!

Hải quát:

– Lão già, việc của lão à?

Bác bảo vệ nghiêm mặt:

– Đây là khu vực trung tâm, tôi là bảo vệ sao không liên quan? Vả lại, cậu và cô Lâm li hôn rồi, việc này ai chả biết, cậu đến đây làm phiền có gì hay ho chứ? Chưa kể Lâm đang bụng mang dạ chửa, cậu làm thế sao được?

Hải chỉ thẳng vào mặt bác bảo vệ:

– Tôi nói đây không phải việc ông, biến!

Bác bảo vệ hậm hực nhanh chân quay vào trong. Tuệ Lâm lên tiếng:

– Thôi, mọi người giải tán đi, không có việc gì đâu ạ!

Rồi cô quay sang Lê Minh:

– Cảm ơn chú và xin lỗi chú về những lời khiếm nhã ạ!

Minh lắc đầu:

– Không sao, cô về bằng gì?

Lâm chỉ chiếc taxi phía bên kia đường:

– Dạ taxi ạ. Chào chú!

Minh gật đầu:

– Cô đi đi, tôi cũng phải vào trung tâm có việc rồi!

Hải nhìn một màn trước mắt, nhếch môi:

– Thôi đừng làm màu nữa. Ông anh chắc được con này nằm ngửa cho chén rồi đúng không? Nói thật, tao là chồng cũ của nó nhưng cũng không biết đứa bé trong bụng nó có phải con tao hay không đấy!

Đang tính quay đi nhưng nghe mấy lời bẩn thỉu đó, Tuệ Lâm không ngần ngại tát bốp vào mặt Hải:

– Vô sỉ!

Hải cũng không vừa, sau giây phút bất ngờ, anh ta giơ tay định ᵭάпҺ lại Lâm. Nhưng cάпh tay vừa đưa lên thinh không đã bị Lê

Minh bắt lấy. Anh gằn giọng:

– Đánh phụ nữ đã hèn rồi, ᵭάпҺ phụ nữ mang bầu không những hèn mà còn bất nhân nữa!

Hải trừng mắt:

– Tao nhắc lại, không phải việc mày, cút ngay trước khi tao cáu. Ai mượn mày xía vào?

Lê Minh mặt vẫn lạnh tanh:

– Thích xía đấy!

Cũng vừa khi đó, một thanh âm rắn rỏi vang lên:

– Làm trò gì đấy? Muốn lên phường giải quyết không?

Hải quay lại – anh Đặng Tiến đang rảo những bước dài đến chỗ họ. Chả là anh đang đợi đại diện của Tập đoàn Hoàng Gia, bỗng nghe bác bảo vệ gọi báo tin Hải đang làm loạn trước cổng trung tâm. Lo lắng cho Lâm nên anh vội vàng chạy xuống, nào ngờ thấy đã khá đông người tập trung trước cổng, ai nấy đều lắc đầu ngao ngán trước lối cư xử của Hải.

Điều đáng ngạc nhiên là người mà Tiến đang chờ đợi cũng đang ở đây – Lê Minh – Tổng giám đốc Công ty Mĩ phẩm BEAUTY trực thuộc Tập đoàn HOÀNG GIA. BEAUTY chính là sự sáp nhập của Công ty Trần Anh và Thắng Lợi trước đây được Chủ tịch Tập đoàn Hoàng Gia là ông Hoàng Thông lập nên tгêภ nền tảng hai công ty cũ kia. Sau hai năm học tập và mở chi nhánh ở Pháp, Lê Minh trở về và được ông Hoàng Thông tin tưởng giao cho chức vụ Tổng giám đốc Công ty, thực hiện tâm huyết trước đây của bố anh.

Cảm kích trước tấm lòng của Chủ tịch Hoàng Thông, Minh đã dốc lòng để đưa BEAUTY phát triển không ngừng. Hôm nay anh tới xem xét các thiết bị máy tính của trung tâm đào tạo tin học TIEN ‘ S để nâng cấp phần mềm máy tính của toàn Công ty. Trung tâm này chưa phải là Công ty máy tính lớn nhưng giám đốc trung tâm lại là một chàng trai bản lĩnh hiếm có – Đặng Tiến. Lê Minh đã biết đến anh chàng này từ khi còn học Đại học. Tiến học sau Minh hai khóa và liên tục được tuyên dương về kết quả học đáng nể. Một thân một mình từ nông tђ.-ô.ภ א.ย.ố.ภ.ﻮ thành phố học và nỗ lực trụ vững ở thành phố A sau khi tốt nghiệp thạc sĩ.

Khi Lê Minh là một cậu ấm của Công ty Thắng Lợi, ra trường về Công ty của bố mẹ làm việc, khi Thắng Lợi bị ᵭάпҺ đổ sập, Lê Minh chơi vơi trong một thời gian dài thì cũng lúc đó, Tiến ʇ⚡︎ự bươn chải, làm thuê ở một Công ty tin học để học hỏi kinh nghiệm trước khi mở Trung tâm TIEN ‘S. Có lẽ hoàn cảnh đã hun đúc lên ở Tiến một ý chí sắt đá, một nghị lực phi thường để có ngày hôm nay. Vì thế, lần này sau khi ở Pháp về, Lê Minh đã đề xuất và lấy danh dự của mình để thuyết phục được ông Hoàng Thông nâng cấp phần mềm tất cả máy tính Công ty. Anh chọn TIEN ‘ S dù đây chỉ là Trung tâm đang tгêภ đà phát triển. Anh tin Tiến sẽ làm tốt hợp đồng này.

Thấy Tiến bước ra, Minh buông tay Hải:

– Chào giám đốc Tiến!

Tiến cười xòa:

– Anh Minh! Em xin lỗi vì để anh thấy những chuyện chẳng hay ho gì!

Rồi Tiến nhìn sang Hải:

– Cậu định làm loạn ở đây hả? Cậu phá nó chưa đủ hay sao mà giờ còn định ᵭάпҺ em tôi hả? Tôi thách cậu chạm tới sợi tóc của Lâm đấy!

Thấy Tiến, Hải chả dám ho he gì, anh ta cúi mặt:

– Anh hai, em chỉ định gặp Lâm một lát nhưng cô ấy không chịu!

Tiến lạnh giọng:

– Con bé không muốn là đúng rồi! Cậu gặp nó làm gì nữa, chưa đủ ทɦụ☪ sao? Vả lại, tôi không phải là anh hai của cậu, giờ thì phiền cậu đi đi, đừng để tôi thấy cậu lảng vảng ở đây lần nữa!

Hải nhìn Lâm một thoáng rồi cúi mặt im lặng quay ra xe. Chiếc xe được khởi động rồi hòa vào dòng người tất bật tгêภ phố. Tiến quay sang Lâm:

– Bé Lâm, em có sao không?

Lâm nhìn anh trai và nhoẻn cười:

– Dạ không, chú này đến kịp nên anh ta không làm được gì em đâu!

Thấy em gáι gọi Lê Minh là chú, Tiến bật cười:

– Đây là người đại diện của Hoàng Gia, người mà anh hai đang chờ đó. Anh ấy học tгêภ anh hai khóa thôi, còn chưa vợ, em gọi thế sao?

Tuệ Lâm thoáng đỏ mặt liếc người đàn ông cao lớn:

– Sao cơ ạ? Người mà anh sắp kí hợp đồng đây sao?

Tiến gật đầu:

– Ừ, anh Minh ở Pháp về, rất giỏi đấy!.

Lâm lẩm bẩm:

– Giỏi mà ế chả gọi chú là gì?

Cô cứ ngỡ câu nói của mình chỉ mình nghe thấy, nào ngờ Lê Minh cười tủm tỉm:

– Tiến à, xem ra việc thanh minh tuổi tác của cậu chả có tác dụng gì với cô gáι này rồi!

Tiến bật cười:

– Dạ đây là Tuệ Lâm, em gáι của em đó anh Minh. Con bé đang làm kế toán cho trung tâm. Còn thằng ban nãy là chồng cũ của Lâm.

Minh ” à ” lên một tiếng như hiểu ra phần nào câu chuyện. Anh liếc nhanh cô gáι trước mặt – xinh đẹp, thông minh và có vẻ rất cứng rắn, mạnh mẽ:

– Tuệ Lâm ổn chưa? Sắp sinh chưa?

Lâm gật đầu:

– Dạ cháu không sao, cháu cảm ơn chú, cháu còn mấy tuần nữa sẽ sinh ạ!

Tiến nhắc em:

– Nghe em gọi chắc anh ấy tổn thọ!

Lâm cúi mặt lẩm bẩm:

– Hơn anh Tiến hai tuổi mà chưa vợ, không chú chả lẽ ông nội?

Cô chưa kịp phản hồi câu của anh trai thì Minh cười:

– Được rồi, tôi già và ế, thế là OK chứ gì?

Tuệ Lâm xua tay:

– Dạ không phải, nhưng…không trẻ lắm ạ! Mà thôi, sao cũng được ạ. Xin phép mọi người tôi về ạ!

Nói rồi cô nhanh chân sang đường để lên taxi về chung cư. Anh Tiến nói với theo:

– Bé Lâm, em về nghỉ ngơi nhé, lát tiếp khách xong anh mua đồ ăn về cho em. Chị Chi hôm nay bận đột xuất rồi!

Lâm nhoẻn cười:

– Anh hai cứ xem em như con nít ý. Em ʇ⚡︎ự lo được mà, anh làm việc nhé!

Nói xong, cô đưa tay vẫy vẫy chào mọi người. Chiếc taxi hòa vào dòng người tấp nập tгêภ phố chiều, để lại một ánh mắt dõi theo cùng đường cong tuyệt mĩ được vẽ lên từ khuôn mặt điển trai của người nào đó…

Bài viết khác

Anh tôi – Một câu chuγện hαγ ҳúc ᵭộпg đầγ tính nhân văn

Khi mẹ tôi lấγ chα tôi thì αnh Thành lên 5 tuổi. Anh Thành là con riêng củα chα tôi với người vợ trước. Trong cuộc sống hằng ngàγ tôi chả thấγ có gì ngăn cάch tình cảm giα đình có 4 thành viên củα tôi cả. Ngoại trừ cάch đối xử củα chα với […]

Ảnh Chụp Màn Hình 2021 03 03 Lúc 12.08.25 1
Món quà vô giá một câu chuyện thật hay nhiều cảm xúc, đúng là ở hiền gặp lành

Tôi ra đời được vài ngày thì mất mẹ, mồ côi mẹ đã là bất hạnh nhưng vẫn chưa đau đớn bằng cha còn mà cũng như không. Chỉ vài tháng sau khi mẹ mất lấy lí do cần người chăm sóc cho con nhỏ ba cưới thêm vợ kế mặc sự xầm xì to […]

Nỗi buồn tuổi già – Xúc động câu chuyện sâu sắc có thật củα một bà giáo về hưu

Tôi là bà giáo già 62 tuổi về hưu. Hiện tại tôi đang sống một mình trong căn nhà 4 tầng gần Hoàn Kiếm. Nói về của ăn của để thì tôi chẳng có nhiều, tuy nhiên tôi cũng không thiếu thốn đến mức phải ngửa tay xin các con. Tôi luôn nghĩ vợ chồng […]