Chuyến đò tình năm ấy chương 37

Tác giả : An Yên

Vừa xuống máy bay, Thiên Vũ đã nhìn thấy Duy đợi sẵn:

– Anh Vũ!

Thiên Vũ gật đầu:

– Có tin gì chưa?

Duy nói nhanh:

– Dạ, chúng em chưa tìm được chị dâu cũng chưa có thông tin gì. Nhưng chúng em đã rà cuộc gọi của chị Trinh với bà chủ, bà có hẹn chị ra quán cà phê nói chuyện. Nhưng quán đó hôm qua lại đóng cửa cả ngày ạ!

Thiên Vũ ngồi vào xe và nói:

– Đóng cửa từ mấy giờ?

Duy nói:

– Dạ sau cuộc điện thoại khoảng bốn mươi lăm phút ạ! Nhưng đó là giờ hành chính nên quán ít người, hôm qua lại vắng khách nên chẳng có ai để hỏi cả. Mà camera ở cổng Tập đoàn cũng ghi lại cảnh chị dâu đi về hướng đó, chỉ là tầm bao quát của camera không đến được quán cà phê!

Thiên Vũ đăm đăm nhìn dòng người đi tгêภ đường, phố xá tấp nập như vậy, người người đi lại chen chúc nhau như vậy, anh biết tìm em ở đâu hả Trinh? Thiên Vũ mấp máy môi:

– Đến quán cà phê đó đi, gọi Dương tới luôn!

Duy ngạc nhiên:

– Anh chưa về Tập đoàn sao?

Thiên Vũ lắc đầu:

– Lát nữa sẽ về!

Khi cả ba đã yên vị trong quán cà phê, lúc này đã gần trưa, quán vẫn lác đác khách. Dương gọi ba ly cà phê. Vì quen với mấy anh chàng trợ lý nên bà chủ đích thân bê cà phê ra. Dương nói:

– Chà, hôm qua em ra mua cà phê cho cả phòng mà bà chị đóng quán mất tiêu.

Chủ quán đon đả:

– Vậy hả? Hôm qua gia đình chị có việc nên đóng quán. Mà sáng qua cũng không có khách nữa!

Duy lên tiếng:

– Quán này mà cũng có lúc không có khách á? Em nghĩ một ngày chị kiếm bộn tiền đấy nhỉ? Chị bận cứ để nhân viên làm, có người pha chế là được mà!

Bà chủ hơi khựng lại trong tích tắc rồi cười :

– Thôi, việc gia đình nên chị muốn đóng quán một hôm cho thoải mái. Có mấy quán đằng kia không phục vụ được các cậu sao?

Duy lắc đầu:

– Bọn em quen uống cà phê ở đây rồi!

Đúng lúc đó, chuông điện thoại của bà chủ quán vang lên, bà ta vội đưa lên xem và hơi sững người lại. Bà ấy liếc nhanh Thiên Vũ rồi đi vào trong phòng để nghe. Trước khi đóng cửa phòng, bà còn ngó nghiêng cẩn thận xem có ai theo không rồi bấm nghe:

– Chào bà Lam An!

Phía bên kia, bà Lam An lên tiếng:

– Quán hôm nay bán được không cô chủ?

Chủ quán cười:

– Hôm qua có lộc của bà, hôm nay cũng tạm ổn ạ! Cậu Vũ con bà đang uống cà phê ngoài kia ạ!

Bà Lam An ngạc nhiên:

– Nó về rồi sao? Tôi tưởng nó đi công tác tới mai mới về cơ. Cô nhìn chính ҳάc không đấy?

Chủ quán gật đầu:

– Tôi nhầm sao được. Chính tôi đưa cà phê cho cậu ấy và hai anh trợ lý mà!

Bà Lam An nhíu mày:

– Chắc Tập đoàn có việc gấp nên nó về sớm đấy!

Chủ quán cũng thật thà kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi, bà Lam An gật gù:

– Cô làm tốt lắm, hôm qua tôi có chút việc riêng nên mới giấu nó.

Chủ quán cười giả lả:

– Bà yên tâm, tôi có thể nói là kín như bưng nha!

Trò chuyện xong, cô ta lại đi kiểm tra sổ sách như chưa có việc gì xảy ra. Thiên Vũ và hai trợ lý cũng ngồi thêm một chút nữa rồi cùng về Tập đoàn

Vào phòng Chủ tịch, Dương nói:

– Tối qua em đã rà soát các cuộc goi của bà chủ, nhưng không có cuộc nào bất thường. Ngoài cuộc gọi hôm qua cho chị Trinh, bà Lam An chỉ gọi cho bạn bè đi cà phê hoặc Spa anh ạ.

Thiên Vũ trầm ngâm:

– Đời nào mẹ tôi dùng số điện thoại chính. Nhưng sim rác thì rất khó rà soát.

Dương gật đầu:

– Dạ trừ trường hợp cơ quan chức năng vào cuộc truy tìm Ϯộι phạm. Mà nếu thế thì to chuyện ạ!

Thiên Vũ nhíu mày suy nghĩ rồi nói:

– Được. Tối nay tôi sẽ về nhà một chuyến xem sao. Các cậu cứ làm việc bình thường!

Duy và Dương gật đầu rồi chào Thiên Vũ và đi ra ngoài.

Tối hôm đó, Thiên Vũ lái xe về Biệt thự Trịnh Gia. Bà Lam An thấy anh thì mỉm cười:

– Con đi công tác rồi về đây luôn sao?

Thiên Vũ ngồi phịch xuống sofa rồi nói:

– Mẹ, Trinh đâu?

Bà Lam An ngạc nhiên:

– Ơ, vợ của con sao lại đi hỏi mẹ? Mẹ cũng đang thắc mắc sao hai đứa không đi cùng nhau?

Thiên Vũ mỉm cười:

– Ngày trước mẹ không học diễn viên quả là phí cho nền điện ảnh nước nhà nhỉ?

Bà Lam An nhíu mày:

– Con lảm nhảm cái gì đấy?

Thiên Vũ nhìn bà:

– Hôm qua mẹ gọi cô ấy đi uống cà phê, sau đó vợ con mất tích. Con không hỏi mẹ thì hỏi ai? Hay để con gọi cα̉пh sάϮ tới mời mẹ về phối hợp điều tra?

Bà Lam An hơi khựng người. Sao Vũ biết bà gọi điện cho Thục Trinh? Việc chỉ có bà, Cẩn và Thục Trinh biết, cô chủ quán cũng không có mặt lúc đó, sao con trai bà biết? Tuy nhiên, bà nghĩ rằng lí do lúc này không còn quan trọng nữa. Bà quay lại trạng thái bình thường và nói:

– Vũ, mẹ sinh con ra, nuôi con ăn học, vậy mà giờ chỉ vì một ς.๏.ภ đ.à.ภ ๒./à mà con dám trả treo với mẹ sao? Mẹ nhắc lại, mẹ không biết vợ con đi đâu cả. Mẹ có gọi nó đi uống cà phê , nhưng chờ mãi không thấy nó, chị chủ quán lại bảo nhà có việc nên đóng quán sớm thì mẹ phải về thôi!

Thiên Vũ gật đầu:

– Hợp lý quá! Mẹ đừng cả Ꮙ-ú lấp miệng em!

Bà Lam An quát lên:

– Này, mày ăn phải bùa mê tђยốς lú gì của nó rồi giờ hỗn xược với cả mẹ mày đúng không?

Thiên Vũ mỉm cười mỉa mai:

– Phu nhân của nguyên Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Trịnh Gia mà mày tao chí tớ thế ư? Lâu nay con không biết rằng mẹ đã bị tha hóa đấy!

Bà Lam An điên tiết giơ cάпh tay lên tát Vũ. Nhưng tay bà chưa kịp chạm vào mặt anh thì cάпh tay của Vũ như một gọng kìm bắt lấy. Thiên Vũ đanh giọng:

– Con sẽ tìm ra Thục Trinh. Và mẹ nên nhớ, tới khi đó, con điều tra ra được mẹ nhúng tay vào vụ này thì không những tình mẫu ʇ⚡︎ử của mẹ con ta chấm dứt mà con sẽ không biết mình sẽ làm ra những gì đâu!

Đúng lúc ấy, Thiên Anh bước xuống và vội lên tiếng:

– Anh Vũ, anh định làm gì mẹ đấy? Vợ anh đi đâu làm sao mẹ biết được? Mấy hôm nay trở trời, em bị mệt, mẹ lo chăm sóc cho em mà!

Thiên Vũ trừng mắt:

– Im! Không đến lượt em lên tiếng!

Thiên Anh gào lên:

– Không đến lượt tôi thì đến lượt anh à? Người ʇ⚡︎ử tế không lấy, đi rước một con cáo giả nai về, đã thế, đến cả điều tối thiểu nhất là đẻ cũng làm không xong thì còn ra cái giống gì nữa? Anh ngồi đó mà tiếc với chả nhớ!

Thiên Vũ buông tay mẹ rồi chỉ thẳng mặt Thiên Anh:

– Còn em, cứ cười đi, và cứ chờ đợi, đến khi hối không kịp thì đừng tìm đến anh!

Cùng lúc đó, Phan Dũng một thân tây lịch lãm bước xuống:

– Thiên Anh à, em bụng mang dạ chửa mà cứ tức giận như thế thì chỉ thêm mệt thôi. Anh Vũ đi làm, đi công tác đã áp lực rồi, em đừng gây chuyện nữa được không?

Thiên Anh quay sang chồng:

– Chồng ơi là chồng, anh cứ nghĩ cho người ta chứ có ai nghĩ cho anh đâu? Mấy tháng rồi, anh vẫn là một chân sai vặt, vất vả ngày đêm, anh không mệt nhưng em mệt đấy!

Dũng vuốt tóc vợ:

– Anh đi xe ô tô của vợ, làm việc trong môi trường văn minh lịch sự, phòng máy lạnh mát rượi, đó là mơ ước của bao sinh viên mới ra trường rồi, em còn đòi hỏi gì nữa? Thế giờ em vẫn quyết định đêm nay ở nhà à?

Thiên Anh gật đầu:

– Cái xe hơi giờ em ít đi, nói mãi anh mới chịu tập đi. Chán anh ghê!

Bà Lam An nhìn con gáι:

– Hai đứa định đi đâu à?

Thiên Anh lắc đầu:

– Dạ chỉ mình anh Dũng đi thôi ạ. Anh Nam Long sắp cưới vợ. Anh ấy là con trai của Chủ tịch thành phố, là bạn thân của anh Dũng ạ. Tối nay anh ấy làm tiệc chia tay đời ᵭộc thân nên mời vợ chồng con mà con bụng to thế này rồi, ngại ăn diện trang điểm lắm ạ!

Dũng hôn lên trán vợ:

– Em không cần trang điểm vẫn xinh mà. Anh đi một chút rồi về kẻo mẹ con em buồn!

Thiên Anh cười:

– Không sao, em ngồi chơi với mẹ, cả đời cưới một lần, anh cứ đi thoải mái cho anh ấy vui!

Dũng chào mọi người rồi ra xe phóng đi, Vũ cũng quay trở về Biệt thự VŨ. Thế nhưng, đối mặt với cái không gian quen thuộc, là tổ ấm của anh và cô, Thiên Vũ thấy chạnh lòng. Nhìn tấm ảnh cưới vốn được ghép, trông cô thật xinh đẹp. Anh đã định sau đợt này sẽ chụp một bộ ảnh cưới mới, ghi lại những dấu ấn yêu thương trong tình yêu của cô và anh, vậy mà giờ đây lòng anh thật sự trống trải và bất lực.

Mở camera xem lại những hình ảnh hàng ngày của Thục Trinh, lúc cô nấu nướng, khi cô tưới hoa, cười đùa, lòng anh như có ai cầm một nắm muối lớn xát vào, đau không thể thở nổi. Thục Trinh, em có biết anh rất nhớ em không, nhớ từng khoảnh khắc, từng cử chỉ… Ở một nơi nào đó, em có chịu ăn uống không, chắc em đã rất buồn và sợ hãï. Đợi anh, chắc chắn anh sẽ tìm được em…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *