Thầm lặng 9

Thầm lặng 13 (Kết)
Thầm lặng 12
Thầm lặng 11
Thầm lặng 10
Thầm lặng 9
Thầm lặng 8
Thầm lặng 7
Thầm lặng 6
Thầm lặng 5
Thầm lặng 4
Thầm lặng 3
Thầm lặng 2
Thầm lặng 1

T/g: Võ Ngọc Trí

Nhài rối rít mời ba bà cháu vào nhà. Bà Hạnh gọi, với thái độ vui vẻ: “Bà chủ quán cho ba đĩa Xôi nhé”.

Nhài vui lắm. Nhìn cu Tũn bụ bẫm, chỉ muốn cắn một cái vào má thôi.

Nhài làm ba đĩa xôi đặc biệt, hỏi bà Hạnh: “Nay mẹ, anh và cháu ghé quán con, sao không báo trước ạ? Con không tiếp đón được”. “Con khỏi lo. Mẹ chỉ đi ăn sáng như bình thường thôi”. “Vâng mẹ. Hôm nay cả nhà ở lại chơi với con nhé”. “Chỉ mẹ với thằng Tũn ở lại được thôi. Còn Nhân nó phải về đi làm”.

Nhân ngạc nhiên: “Ủa hôm nay con nghỉ làm mà mẹ”. “Ủa ả cái gì. Chứ không phải con có hẹn với thằng Toàn à?”. “Mẹ rõ thật là…”.

Bà Hạnh và cu Tũn ăn xong, ngồi chơi với nhau. Nhìn Nhài tất bật bán hàng, cái lưng thon tròn lẳn, bà thấy bóng dáng mình ngày xưa.

Bữa cơm trưa đơn giản, chỉ có một món mặn, một nồi canh. Nhìn cu Tũn tự xúc cơm ăn, Nhài phục lắm. Nuôi dạy trẻ phải như thế chứ.

Bà Hạnh thủng thẳng: “Mẹ thấy con nhìn cu Tũn suốt, con thích nó lắm đúng không?”. “Trẻ con thì ai mà không thích hả mẹ”. “Vậy con có muốn làm mẹ nuôi nó không?”. “Có chứ ạ. Được thế thì còn gì bằng. Nhưng còn anh Nhân thì sao, con sợ anh ấy không vui”. “Thằng Nhân con không phải lo. Hai mẹ con chơi với nhau đi nào”.

Chưa bao giờ Nhài vui đến thế. Có một đứa con, còn gì tuyệt vời hơn nữa.

Nhài chưa dám ôm, hôn Tũn, sợ thằng cu bị khớp, rồi đâm ra ghét bỏ mình. Nhài hớn hở hỏi bà Hạnh: “Đầu tháng sau là Tũn tròn một tuổi mẹ nhỉ? Nhanh thật đấy”. “Đúng rồi con. Tới lúc ấy con nhất định phải có mặt đấy nhé”. “Nhất định rồi mẹ”.

Bà Hạnh đưa ánh mắt nhìn ra đường: “Vợ chồng thằng Nhân ly hôn tội cu Tũn lắm con ạ. Nhiều hôm nó khóc, dỗ kiểu gì nó cũng không nín. Con biết vì sao không?”. “Vì Tũn nhớ mẹ”. “Đúng đấy con ạ. Nó vừa khóc vừa gọi mẹ. Không biết Huệ giờ nó sao rồi?”.

Nhài thở dài: “Em ấy sống có vẻ buông thả, ăn chơi đàn đúm, rồi sẽ nguy mất thôi”. “Sao con biết rõ thế?”. “Tụi con là chị em họ mà mẹ”. “Ừ mẹ quên. Mẹ biết bố mẹ Huệ ghét con lắm. Thôi thì số con nó vậy, ráng chịu đựng rồi tương lai sẽ ổn thôi con ạ”. “Dạ cảm ơn mẹ, con cũng nghĩ như thế”.

Nhân bị bà Hạnh đuổi về, hậm hực lắm. Chưa kịp nói với Nhài câu nào. Mà Nhân có hẹn với ai đâu.

Nhân phi xe về thăm bố mẹ Nhài. Ông bà vẫn quý rể cũ.

Ông Hậu thấy Nhân, vui ra mặt: “Nhân hả con. Vào đây, uống Trà với bố”. Rồi ông gọi bà Hân: “Bà nó ơi, xào giùm tôi quả Mướp đắng, để bố con tôi làm mấy ly”. “Trời ạ, lúc nào cũng bắt nó ăn Mướp đắng, tội nghiệp nó chứ”. “Thì nó thích ăn Mướp đắng mà”. “Thế nó không ngán à”. “Thế bà ốp la trứng gà cũng được”.

Thấy hai ông bà cãi nhau, Nhân phì cười: “Con thích ăn Mướp đắng, nhờ mẹ xào dùm con nhé”.

Rồi Nhân quay qua ông Hậu: “Con còn phải đi xe về, không tiếp bố được đâu ạ”. “Ôi dào, quan trọng gì. Thì xe máy cứ để đây, hôm sau tới lấy”.

Nhân suy nghĩ một lát, rồi nói: “Để con nhờ bạn con tới chở về cũng được. Mà con toàn ăn thôi, chứ có uống được nhiêu đâu bố”. “Con tới là mừng rồi, rượu chỉ để cho vui thêm thôi con ạ”.

Nhân nhắn tin cho Nhài, nhờ chị chở hai bà cháu về, chứ anh không về kịp.

Nhài đang dắt xe ra, thì Mạnh tới, hỏi chị có tiền không, cho mượn mấy triệu để đóng tiền ăn…

(Còn tiếp)

Ảnh st