Thầm lặng 4
T/g: Võ Ngọc Trí
Mặc dù được bà Hạnh hết lòng chăm bẵm, nhưng Huệ mới mang thai lần đầu, nên sức khỏe không ổn lắm. Lúc thì nôn ọe, lúc thì xây xẩm mặt mày.
Tới tháng thứ tám, thấy tình hình có vẻ không ổn, bà Hạnh quyết định đưa Huệ nhập viện, để tiện theo dõi chăm sóc. Bà vào viện ở với Huệ luôn.
Huệ sinh non, đứa bé giống Nhân lắm. Bà Hạnh nở nụ cười rạng rỡ, cưng mẹ con Huệ như cưng trứng.
Nhài mua một miếng đất, bước đầu thực hiện dự định của mình. Nhưng muốn thực hiện, thì phải hiểu rõ pháp lý, mà chuyện này thì Nhân rất giỏi. Chị nhờ Nhân tư vấn, và anh giới thiệu Toàn cho chị.
Nhân và Toàn ngồi quán cà phê nói chuyện. Toàn ghé sát vào mặt Nhân, hỏi: “Sao thế, vẫn không quên được người cũ à?”. Nhân lắc đầu, thừa nhận: “Rất khó quên Nhài mày ạ”. “Mày yêu Nhài thế, sao còn có con với Huệ?”. “Vì tao biết mẹ tao muốn có cháu thế nào. Tao cũng muốn nữa, một đứa con mang dòng máu của mình”. “Mày có điều kiện, sao không nhờ người mang thai hộ”. “Tao có nghĩ tới chuyện ấy. Nhưng còn Nhài thì sao, liệu cô ấy có đủ tự tin, vui vẻ để sống với mẹ con tao không”. “Ừ mày nói cũng phải. Thôi tao đi đây, mày yên tâm nhá, tao sẽ cố hết sức giúp cho Nhài”.
Từ ngày sinh cho Nhân cậu con trai, Huệ có vẻ thay đổi tính nết. Được bà Hạnh và Nhân cưng chiều, Huệ hay nghĩ về công lao của mình. Nếu không có cô, thì bà Hạnh sẽ chết già mà không có đích tôn.
Từ người giúp việc, Huệ trở thành người quan trọng nhất nhà. Cô bắt đầu tỏ thái độ, hay yêu sách Nhân phải thế này, thế kia.
Nhân biết, nhưng bấm bụng chịu đựng, bởi vì cu Tũn còn bé quá, cần bầu sữa mẹ.
Toàn tới gặp Nhài. Tuy là bạn bè với Nhân, nhưng giờ hai người mới biết mặt nhau. Toàn bị Nhài thu hút, bởi vẻ cứng rắn, quyết đoán của mình.
Sau khi giới thiệu, Toàn hỏi: “Em muốn anh giúp gì nào? “. “Chắc anh đã biết, em không sinh được con. Em muốn mở một trung tâm, kiểu như làng SOS thu nhỏ ấy. Nhưng em không biết thủ tục pháp lý như thế nào, nên mới nhờ anh giúp”.
Toàn tròn xoe mắt: “Không đơn giản đâu em ơi. Cần rất nhiều tiền bạc, thời gian. Liệu em có viễn vông quá không. Mà em làm vậy chi cho cực vậy”. “Vì em thích con nít lắm. Tiền thiếu em sẽ mượn. Thời gian thì ngoài giờ làm việc ra, em chẳng biết làm gì”. “Thôi được, anh sẽ giúp em thực hiện dự định. Nhớ mời anh ly cà phê đấy nhé”.
Ông Hậu biết ý định của con, lắc đầu than thở: “Mày giống tính ai thế hở Nhài. Đường quang không đi, toàn đâm đầu vào bụi rậm”. Bà Hân nhắc khéo: “Con ông chứ con ai. Ông đừng than vãn nữa. Xem con cần hỗ trợ cái gì, thì liệu mà còn giúp nó”.
Cu Tũn đã cai sữa. Mang tiếng có con mọn, mà Huệ rảnh rang, bấm điện thoại tám suốt ngày.
Hôm ấy, Huệ báo với bà Hạnh, đi uống nước với bạn. Vì sợ Huệ bị trầm cảm sau sinh, nên bà đồng ý…
(Còn tiếp)
Ảnh st