Thầm lặng 2

Thầm lặng 13 (Kết)
Thầm lặng 12
Thầm lặng 11
Thầm lặng 10
Thầm lặng 9
Thầm lặng 8
Thầm lặng 7
Thầm lặng 6
Thầm lặng 5
Thầm lặng 4
Thầm lặng 3
Thầm lặng 2
Thầm lặng 1

T/g: Võ Ngọc Trí

Anh tên là Nhân. Đọc xong tin nhắn của Nhài, vợ anh, anh rất sốc, anh lờ mờ đoán ra rằng, tại sao chị lại thuê một cô ô sin trẻ đẹp như thế.

Cảm giác tội lỗi tràn ngập trong lòng anh. Hơn ai hết, anh hiểu chị là người như thế nào. Anh thầm trách móc chị, sao lại khờ khạo đến thế. Rồi anh lại trách mình, không có vững lập trường để bảo vệ chị. Rồi anh trách đời, khi tước đi khả năng làm mẹ của chị. Lòng anh ngổn ngang, khi thấy mẹ mừng rỡ vì sắp có cháu đích tôn, anh vừa mừng vui, vừa buồn bã lẫn lộn.

Anh định xé lá đơn ly hôn chị viết, nhưng nhớ tới lời chị dặn nên anh lại thôi. Phải rồi, nên cho mẹ của con anh một danh phận, cô ấy nào có tội tình gì. Nhưng ly hôn với chị, là việc anh không muốn làm chút nào, vì thiệt thòi cho chị quá.

Anh nhắn tin cho chị “Em thật cao thượng, nhưng cũng thật ngốc. Em thừa biết mẹ con anh yêu quý em mà. Tại sao em không bàn bạc với anh, rồi hãy rời đi.

Em cố tình gài bẫy anh, để anh có con, điều mà em không làm được chứ gì. Kế hoạch của em đã thành công rồi đấy, em có vui không?.

Em yêu cầu anh ly hôn gấp với em để cưới cô ấy, xin lỗi anh không làm được. Anh sẽ lo cho mẹ con cô ấy chu toàn, nhưng anh không thể vui vẻ khi chưa gặp lại em, biết cuộc sống mới của em thế nào. Anh nghĩ mẹ cũng sẽ ủng hộ quyết định của anh, vì em xứng đáng được mẹ con anh tôn trọng.

Nếu em muốn anh hạnh phúc, thì hãy để anh gặp em. Nếu không, sẽ chẳng có ly hôn kết hôn gì cả. Anh thề đấy”.

Anh đọc cho mẹ nghe tin nhắn chị gửi, và nói cho mẹ biết ý định của mình, bà chép miệng “Thật tội nghiệp cho nó. Con tính thế là phải, gia đình mình không thể vui vẻ được, khi không biết nó hiện giờ sống như thế nào. Mẹ ủng hộ con”.

Anh tới nhà bố mẹ chị tìm chị, nhưng chị không về nhà. Anh kể lại mọi chuyện, và xin mẹ chị tha thứ. Bà buồn rầu nói “Nó mềm yếu và trọng tình trọng nghĩa lắm con ạ. Nó làm vậy là vì nó thương con đấy. Tội nghiệp con gái của mẹ, lúc nào cũng vì người khác”. “Thế mẹ giờ có biết vợ con ở đâu không ạ, con muốn gặp cô ấy, con không đành lòng khi thấy vợ con âm thầm chịu đựng một mình như vậy”. “Để mẹ thử xem. Mẹ nhắn cho nó mẹ ốm nặng, nó sẽ về ngay thôi. Ở lại ăn cơm với bố mẹ nhé, kẻo tương lai không còn cơ hội nào nữa”. “Vâng, con cảm ơn mẹ”.

Chị về, thấy mẹ đang ngồi với anh, chị định quay xe bỏ đi. Anh chạy ra chặn lại “Anh cần nói chuyện với em. Mẹ đã nấu cơm rồi, ở lại ăn cơm với bố mẹ đã”. “Anh lừa em à, đồ đàn ông hèn”. “Anh học em đấy, em cũng gài bẫy anh còn gì”.

Chị vào nhà trách móc mẹ “Sao mẹ lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn như thế, có biết con lo lắng lắm không. Lần sau mẹ đừng làm như thế nữa, giờ con chỉ còn bố mẹ thôi”

Anh nhìn chị, mới có một ngày mà chị tiều tụy quá. Anh thấy xót xa, người từng đầu gối tay ấp với mình, gần đấy, mà cũng xa đấy.

Chị lạnh lùng “Em đã nói rõ ràng rồi, anh còn gặp em làm gì”. “Em đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Em sắp ốm tới nơi rồi”. “Mặc kệ tôi, đời tôi tôi tự lo. Anh về với vợ anh đi”. “Em mới là vợ của anh. Anh sẽ không cưới cô ấy, khi em chưa ổn định được cuộc sống”. “Anh không ly hôn, sao tôi lấy chồng khác được chứ. Tôi sắp có con nuôi rồi, tôi bận lắm, anh đừng quấy rầy tôi nữa. Anh cút về chăm sóc vợ con anh đi”. “Em đuổi thì anh về, anh sẽ ly hôn với em, nhưng cưới cô ấy thì không, anh chưa sẵn sàng”. Chị tức tối, gào lên “Đồ tệ bạc, uổng công tôi đã hy sinh vì anh”, rồi không cầm lòng được nữa, chị òa lên khóc nức nở, như chưa bao giờ được khóc. Anh ôm ghì chặt chị vào lòng, như đang ôm một báu vật. Tóc vợ anh sao xơ xác quá…

(Còn tiếp)