Thầm lặng 11
T/g: Võ Ngọc Trí
Nhài bực Nhân vô cùng. Việc của chị, Nhân không có quyền xen vào một cách trắng trợn như thế. Chị gọi điện cho Nhân, bức xúc: “Ai cho phép anh làm như thế?”. “Làm gì cơ?”. “Anh đã hỏi ý kiến em chưa, mà dám tự động trả tiền cho bố”. “Anh xin lỗi. Anh chỉ muốn giúp em thôi”. “Anh có biết rằng, em ghét lắm không. Từ nay về sau, đừng bao giờ làm như thế nữa”.
Nhài biết Nhân có ý tốt, nhưng giúp một cách lộ liễu như thế, thì Nhài cảm thấy khó chịu, vì sự hàm ơn.
Sinh nhật cu Tũn, Nhân làm khá to, Huệ cũng có mặt, không rời Tũn nửa bước. Tiền người ta mừng tuổi cho Tũn, Huệ thay con nhận lấy, rồi cảm ơn mọi người.
Nhài góp mặt như một người khách bình thường, chị ngồi nói chuyện với vợ chồng Toàn.
Công việc buôn bán thuận lợi, một thân một mình, cộng với tiền cho thuê nhà, Nhài bắt đầu có dư, gom góp tiền để trả nợ.
Từ ngày lên thành phố, Mạnh và Huệ như hình với bóng. Học hành chểnh mảng, tiếp xúc với môi trường xấu lâu ngày, nên Mạnh nghiện lúc nào không hay.
Vì tranh giành địa bàn, vì mâu thuẫn làm ăn, Huệ và Mạnh bị xã hội đen đánh cho tơi tả. Hai người phải nhập viện cấp cứu.
Huệ bị đánh vào đầu, tụ máu não. Còn Mạnh bị đánh gãy hai tay.
Lúc Nhài nghe tin và tất cả vào viện, thì bố mẹ Huệ, Mạnh đã ở đấy. Họ trách móc Nhài, anh em họ hàng với nhau, mà không quan tâm giúp đỡ nhau, để con họ ra nông nỗi này.
Nhài không phản biện lời nào. Ngay lúc này, sức khỏe của Huệ và Mạnh quan trọng hơn.
Nhài mời họ về nhà mình nghỉ, lấy sức thay phiên nhau vào chăm Mạnh và Huệ. Chị cơm nước đầy đủ, coi họ như khách quý.
Mạnh được ghép xương, hai tay vẫn cử động được, nhưng hơi yếu. Còn Huệ thì bị mất trí nhớ tạm thời.
Bố mẹ đưa Huệ và Mạnh về quê.
Khi đã đủ tiền, Nhài gọi cho Toàn để trả nợ. Nhưng Toàn từ chối, bảo số tiền ấy không phải của mình, mà là của Nhân nhờ Toàn đưa cho chị.
Nghe Toàn nói vậy, Nhài dậm chân bình bịch, tức lắm, vì cảm giác bị hai người đàn ông lừa.
Nhài gọi điện cho Nhân trách móc, thì Nhân trả lời tỉnh bơ, rằng ngày xưa chị cũng lừa anh đó thôi.
Mẹ Huệ gọi cho Nhài, bảo Huệ chỉ suốt ngày gọi tên con, ngoài ra không nhớ gì cả. Bà khóc, năn nỉ chị giúp Huệ lấy lại trí nhớ…
(Còn tiếp)
Ảnh ST