Giọt lệ cuối cùng 9

Tác giả: Truyệnn Ng Hiền

Sau khi chia tay Bích Ngọc, tên Kiệt điện cho một ai đó. Hắn muốn có một lời hứa ch ắc ch ắn trước khi nhận tiền. Sở dĩ hắn phải làm như thế bởi hắn không lạ gì cái hồ sơ này. Để có được cái sổ đỏ cũng là do người này làm, chứ sức hắn thì chỉ có sài tiền thôi chứ làm được gì?

Nhưng gọi mãi mấy cuộc đều không có người nghe, mặc dù điện thoại vẫn đổ chuông. Hắn ʇ⚡︎ự động viên mình phải ki ên nh ẫn. Lúc này Bích Ngọc cũng tỏ ra s ốt ru ột vì tên Đáng cũng đang chờ. Tuy không gọi được cho người kia nhưng tên Kiệt vẫn chưa trả lời cho Bích Ngọc. Hắn không thể dễ dàng m ất đi k èo thơm này. Phải hơn một tiếng đồng hồ sau thì một cuộc điện thoại từ số máy lạ gọi tới. Tên Kiệt ngạc nhiên nhưng vẫn lắ ng nghe:

– Alo, xin hỏi đầu dây là ai?

– Tôi đây…

Quá mừng rỡ vì đó chính là người mà hắn cần tìm, nhưng hắn vẫn tỏ ra ng ạc nhi ên:

– Ủa, sao lại sài số này? Hèn gì tôi gọi số cũ mãi không được…

Tên kia không trả lời vào câu hỏi mà hỏi lại:

– Gọi cho tôi có gì không?

– Ông còn nhớ bộ hồ sơ nhà đất cách đây hơn 4 năm không?

– Trời ơi, có chuyện gì thì nói đại đi, tôi làm sao mà nhớ mấy chuyện vớ v ẩn đó. Cái gì đã xong là không nh ắc đến nữa…

– Tôi muốn nhờ ông công chứng chuyển nhượng lô đất đó để bán…tôi chi 50 triệu…

– Ông đọc số tờ số thửa thì tôi mới biết và trả lời xem có nhận được không?

Sau khi tên Kiệt cung cấp thông tin lô đất thì phải hơn nửa tiếng sau. Người kia gọi lại trả lời rằng lô đất này vướng quy hoạch giao thông mới công bố quyết định, nên không giao ᴅịcҺ mua bán được. Tên Kiệt vẫn cư ơng qu yết không chịu từ bỏ món mồi quá hấp d ẫn này, nên hắn hỏi lại:

– Ông thử nghĩ xem có cách nào lá ch lu ật được không? Lâu rồi không có má nh nào, v ã lắm rồi…

– Tiền thì ai chẳng ham, nhưng làm quá là vào l ò đó cha nội…

– Bởi vậy tôi mới gọi ông…

– Thôi được, để tôi tính. Mà từ nay ông đừng gọi vào số điện thoại cũ nghe không? Chỉ cần nhắn tin uống cafe là tôi gọi lại…

– Ok, tôi hiểu rồi. Cứ như là gi án đi ệp không bằng…

– Cẩn thận vẫn hơn…

Nói xong điện thoại kia tắt máy. Tên Kiệt chợt nhớ chưa hỏi xem có nhận tiền cọc được chưa nên gọi lại, nhưng đầu dây bên kia đã ngoài vùng phủ sóng. Hắn tức tối ném điện thoại xuống bàn, đúng lúc đó thì cô nàng Bích Ngọc gọi lại, giọng õng ẹo làm hắn mắc ói:

– Anh ơi…

Vốn đang bực mình, hắn trả lời:

– Ơi với ới cái gì? Cứ l éo nh éo thế này thì ai mà chịu nổi?

Tưởng sẽ nhận được tin tốt lành, ai ngờ lại bị dội cho gáo nước lạnh. Bích Ngọc ngạc nhiên:

– Ơ, em có làm gì đâu? Tại sao lại la em chứ?

– Anh đã dặn là khi có kết quả thì sẽ chủ động gọi cho em, vậy tại sao lại cứ gọi hoài làm người ta bực mình chứ?

– Thì em nhớ anh không được hay sao?

– Vừa mới gặp, ɭàɷ ŧ-ì-ռ-ɦ thì cũng làm rồi, còn nhớ gì nữa?

Nói xong không cần cô ta phản ứng, hắn ta cúp máy cái rụp làm Bích Ngọc h ụt hẫ ng. Đúng lúc đó thì tên Đáng gọi lại. Nhưng lần này hắn không hỏi kết quả thế nào? mà lại xin số điện thoại của tên Kiệt. Nhưng với ai chứ với một tên cá o gi à như Bích Ngọc, thì không dại gì mà cô ta cho hắn. Cô ta thừa biết nếu có số điện thoại thì hai người sẽ trực tiếp làm việc với nhau. Và lẽ dĩ nhiên cô ta chẳng là gì cả, đồng nghĩa là cũng không được chia một xu nào. Nghĩ vậy nên cô trả lời:

– Em có gọi thì người ta cũng không nghe đâu. Chuyện tế nhị mà…

Tên Đáng ngạc nhiên:

– Chẳng nhẽ ổng đã làm sổ cho em mà không nhớ hay sao?

– Trời ơi, hơn 4 năm biết bao nhiêu khách hàng thì làm sao mà ổng nhớ chứ? Yên chí khi ổng nhận lời là chị báo cho em ngay…

– Vậy cũng được…

Tên Đáng cúp máy đã lâu mà Bích Ngọc vẫn ngồi bầ n th ần một chỗ, việc tên Kiệt la mắng cô vô cớ vẫn làm cô ấm ức. Vẫn biết rằng ở thế trận này thì cô hoàn toàn lé p vế, tên Kiệt hơn ông Chánh ở tuổi trẻ. Hắn cung phụng cho cô tì-ภ-.ђ ๔.-ụ.ς, và nhiều khi trúng mánh thì hắn cũng cho cô tiền. Chứ không như cha già Chánh kia, vừa già vừa xấu lại còn b ất l ực. Cô phải cho uống tђยốς kí ch thí ch liều cao mà cũng có làm ăn gì được đâu. Cứ ngỡ ráng chiều cha già để kiếm 200 triệu như đã hứa, ai dè phải ép lắm mới được hơn 2 triệu. Đúng là sui tậ n mạ ng mà…

Trong khi tên Kiệt chưa trả lời thì tên Đáng đang mất ăn mất ngủ. Hắn thấy cặp vợ chồng mua đất cứ vào ra nhòm ngó. Rồi không hiểu ki ếm ở đâu được cả tờ bản đồ quy hoạch, mà hắn đã nhìn thấy hai cάп bộ địa chính hôm nọ vào ᵭάпҺ dấu c ột m ốc. Điều đó chứng tỏ họ đã quyết định mua thì mới kỳ công như vậy. Bỗng sáng nay chuẩn bị đi làm, thì hắn lại thấy cái xe hơi màu trắng xuất hiện. Nhưng điều làm hắn l o lắ ng đó là đi cùng với hai vợ chồng, còn có ông Tư là chủ đất của lô kế bên. Nếu đúng như hắn dự đoán thì hôm nay chủ đất và người mua sẽ ch ốt k èo. Hắn không hiểu tại sao cũng đất quy hoạch mà ông Tư lại có thể bán được. Trong khi hắn thì chưa nhận được câu trả lời? Nhất định ông Tư bán được thì hắn cũng bán được. Từ hôm nghe nói quy hoạch đến nay cũng có vài người vào xem rồi hỏi này nọ. Nhưng không có khách nào như cặp vợ chồng nhà này. Nếu hắn vu ột m ất k èo này thì không còn cơ hội nữa.

Sáng nay hắn điện đến công ty xin nghỉ. Hắn dự định chờ cho ông Tư về rồi thì hắn sẽ điện gặp hai vợ chồng để nói chuyện, bởi trong đầu hắn đã quyết định bán toàn bộ lô đất tгêภ. Từ trong nhà hắn ngồi chờ và quan sát. Sau khi xem sổ bản chính và ông Tư chỉ giới thiệu ranh giới đất xong thì hai vợ chồng ra xe, còn ông Tư ở lại đi vào vườn. Lúc này hắn lấy điện thoại ra gọi, từ đầu dây bên kia, tiếng người đàn ông cất lên:

– Alo, tôi nghe…

– Tôi là chủ của lô đất quy hoạch…

– À vâng, vợ chồng tôi cũng đang ở trong đất…

– Nay tôi nghỉ ở nhà, mời anh chị vào chơi rồi tiện mình bàn luôn…

Chiếc xe trắng quay đầu chạy vào sân nhà hắn rồi dừng lại. Hắn ra đón hai vợ chồng vào nhà không quên liếc mắt nhìn xung quanh xem có ai nhìn thấy không? Hắn chưa nói vội về đất của mình mà hỏi dò về đất của ông Tư:

– Tôi có nhìn thấy ông Tư. Bộ vợ chồng anh chị đã ch ốt xong rồi hả?

Người chồng trả lời:

– Vâng, xem như bước đầu đã thống nhất, duy chỉ có người con trai chưa chịu bán trọn thửa mà muốn để lại một nửa mai mốt cưới vợ…

– Vậy ý anh chị thế nào?

– Thì tìm không được lô khác thì chủ đất bán nhiêu thì mua bấy nhiêu. Chứ mình đâu có quyền đòi hỏi…

Im lặng một hồi:

– Sao giống nhà tôi thế, tôi thì muốn bán hết lấy tiền lên phố mua nhà, mai mốt con cái đi học cũng tiện…Nhưng vợ tôi lại còn ti ếc mấy cây cối, vườn tràm mới 6 năm…

– Anh là đàn ông con trai thì phải quyết trong việc lớn, phụ nữ chúng em thì hay tiếc rẻ mấy thứ lặt vặt chẳng đáng là bao lại lỡ việc lớn…

Tên Đáng chộp ngay câu nói của người phụ nữ:

– Được, tôi nghe lời cô. Ch ốt…

– Ôi vậy là đúng ý tụi tui rồi, vậy mình bàn vào việc chính…

Tên Đáng đứng dậy đi vào trong phòng, khi trở ra hắn cầm theo tập hồ sơ. Người đàn ông đón lấy tập hồ sơ xem qua rồi để xuống bàn. Anh ta đứng lên nhìn ra ngoài rồi hỏi tên Đáng:

– Anh chỉ giúp tui nhà vệ sinh ở đâu?

– Anh theo tôi…

Nói rồi hai người đi ra ngoài. Chỉ chờ có thế, người phụ nữ lấy từ trong giỏ ҳάch ra một cuốn sổ đỏ giống hệt với cuốn của tên Đáng đặt lên bàn. Rồi nhanh chóng cất cuốn sổ của tên Đáng vào người, xong đâu đấy cô ấy ngồi xem hồ sơ kỹ thuật thửa đất có vẻ chăm chú lắm…

Hai người từ bên ngoài đi vào, lúc này người đàn ông hỏi vợ:

– Sao rồi? Ch ốt được chưa? Vậy là đúng ý em rồi nhé…

– Ok. Em đồng ý…

Người đàn ông nói với tên Đáng:

– Trong thời gian chờ đợi luật sư soạn bản thảo hợp đồng, anh tranh thủ cho vợ chồng tôi xin một bản pҺσϮo…

Anh ta chưa nói hết câu thì tên đáng ςư-ớ.ק lời:

– Phô tô làm gì cho rá ch vi ệc, cứ mua xong rồi ông muốn phô tô mấy bản mà chẳng được. Tính tôi thích nhanh gọn…

– Ok. Vậy cũng được, tính vợ tôi hay cẩn thận nên anh thông cảm…

Hai người đàn ông bắt tay nhau, người phụ nữ cười rất tươi còn quay sang nói với chủ nhà:

– Anh cất bộ hồ sơ tгêภ bàn cẩn thận, hôm sau lại là của tôi rồi. Vấn đề bây giờ phải nói với ông Tư thế nào đây?

Tên Đáng quay vào thấy quyển sổ đỏ vẫn tгêภ bàn thì cười:

– Chúc giao ᴅịcҺ thành công…

– Vâng, hẹn gặp lại. Chào anh…

Xe chạy rời khỏi khu đất một đoạn thì dừng lại. Lúc này cô gáι mới lấy từ trong túi ra cuốn sổ đỏ của tên Đáng rồi cười nói:

– Dù có nằm mơ thì hắn cũng không biết mình đã bị đá nh tr áo quyển sổ gi ả…

– Thì hắn dùng giấy tờ gi ả để làm hồ sơ thì hồ sơ đó cũng là gi ả thôi. Như này mới đúng bộ…

– Thôi bây giờ về quán cafe gặp đôi Dũng Hoài đi. Nhất định phải bắt hai người bao một chầu thật ngon…

– Quán cafe thì có gì ngon? Muốn ngon thì phải nhậu…

– Anh thì lúc nào cũng nhậu?

– Thì toàn nói miệng cho vui chứ có biết nhậu đâu…

Hai người cùng cười. Họ chẳng phải ai xa lạ mà chính là hai trinh sát trẻ Trường Sơn và Lan Anh. Khi hai người đến quán cafe thì Việt Dũng và Thu Hoài cũng đang chờ ở đó. Cả bốn người cùng kéo nhau vào phòng VIP. Tại đây Lan Anh lấy quyển sổ đỏ đặt lên bàn rồi nói:

– Tụi mình đã hoàn thành nhiệm vụ, trả hi ện v ật cho hai người…

– Cảm ơn bạn. Vậy bây giờ tiếp theo là gì?

Trường Sơn trả lời:

– Phải chờ lệnh của cấp tгêภ, hơn nữa chờ bác Hòa về Việt nam rồi muốn làm gì thì làm…

Hai người kể cho Việt Dũng và Thu Hoài nghe về việc trong vai là người mua đất để đưa tên Đáng vào tr òng. Thu Hoài bỗng nói:

– Tội nghiệp ông Tư quá, tưởng bán được đất…

Lan Anh cười:

– Đất ông Tư đâu có bán, lúc tụi mình chạy xe vào đất thì thấy ông Tư đang đi bộ nên cho đi nhờ xe. Đến nơi biết tên Đáng ở nhà, tụi mình làm bộ giở bản đồ ra hỏi rồi ông Tư trả lời, làm tên Đáng tưởng thật nên cá đã cắ n câ u…

– Không biết khi hai người về rồi thì tên Đáng có phát hiện ra sổ bị đá nh tr áo không nhỉ?

Việt Dũng cười:

– Chỉ có tụi mình trong nghề mới biết chứ người dân nhìn mắt thường thì khó lắm. Bởi vậy mới có chuyện k ẻ gi an làm sổ giả để đi lừ a vay tiền…

– Thật đáng s ợ quá, không biết còn chuyện gì mà bọn chúng không làm…

Sau câu nói của Thu Hoài bỗng cả phòng im lặng, cả bốn người đều ρhâп ra hai luồng suy nghĩ. Trường Sơn và Lan Anh còn phải nhận nhiệm vụ đi ều tra, và đưa bọn người làm sổ giả ăn tiền ra ánh sáng, bọn chúng phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Còn Việt Dũng và Thu Hoài đang chờ khi bà Hòa từ nước ngoài trở về. Bà Hòa sẽ làm gì để lấy lại đất cho bà Dung, còn tên Đáng sẽ chố ng đố i hay ʇ⚡︎ự ngu yện trả lại đất? Điều đó còn là những câu hỏi mà chưa có lời giải đáp?

Bài viết khác

Tɾông con là tɾách nhiệm củα Ьạn, không ρhải củα mẹ chồng – Câu chuyện ý nghĩα sâu sắc nhân văn

Ông Ьà không tɾông cháu giúρ, con dâu tɾách móc dỗi hờn. Chuyện tưởng cũ ɾích ɾồi vậy mà vẫn mới. Hình minh hoạ sưu tầm Tôi không hiểu, sαo thời ᵭại này ɾồi, các nàng dâu cái gì cũng hiện ᵭại ρhóng khoáng hơn ɾồi mà lại vẫn còn mαng cái tư tưởng ông […]

Tình gà – Câu chuyện thú vị ý nghĩa sâu sắc

TÌNH GÀ Lại một cái Tết nữa sắp đến. Hôm đó một người Bạn học của Vợ Chồng tôi đem biếu đôi gà rừng, nói rằng do người dân miền núi nơi họ ở bắt được bằng lưới. Anh nhốt chúng vào chiếc lồng che kín và mang đến, chúng tôi chỉ nghe thấy tiếng […]

Chỉ một buổi họρ lớρ khiến tôi hiểu ɾα 5 hiện thực không thể đúng hơn tɾong cuộc đời

Cuối tuần vừα ɾồi, tôi đi họρ lớρ. Đó là buổi họρ lớρ có đông thành viên nhất tɾong suốt 15 năm quα, kể từ khi chúng tôi tốt nghiệρ. Cả lớρ 51 thành viên, có 32 người thαm dự. Những người còn lại, có người đã cắt đứt liên lạc hoàn toàn từ lâu, […]