Giọt lệ cuối cùng 7
Tác giả: truyện Ng Hiền
Trong thời gian chờ bà Hòa bay sang Việt nam. Việt Dũng tiến hành nghiên cứu về hồ sơ mà tên Đáng đã nộp cho phòng tài nguyên môi trường để làm sổ đỏ. Anh ngạc nhiên khi thấy chữ ký và chữ viết trong giấy bán đất viết tay, so với chữ ký và chữ viết mẫu mà bà Hòa gửi cho anh là một. Anh cũng so sánh hai tờ giấy mà bà Dung đưa với tờ giấy bán đất mà tên Đáng nộp trong hồ sơ cũng hoàn toàn giống nhau. Không chỉ giống về nét chữ hay chữ ký, mà thậm chí câu từ, ngữ pháp mà kể cả lỗi chính tả khi bà Hòa viết sai cũng đều giống nhau. Chỉ khác tên người mua và thông tin cá nhân mà thôi. So sánh hai tờ giấy thì tờ của bà Dung là bản chính, còn tờ giấy mà hắn nộp trong hồ sơ là bản scan màu. Nếu chỉ nhìn lướt qua thì cứ tưởng đó là bản chính, vì hình ảnh nét chữ tương đối gọn nét, không bị màu mực xanh như ta thường gặp.
Như vậy là quá rõ và đúng như dự đoán, vấn đề tại sao hắn lại có được tờ giấy bản gốc để đi scan. Thì không cần phải hỏi cũng có thể biết rằng chính ông Chánh là người đã đưa cho hắn. Còn với mục đích gì thì chỉ có ông ta trả lời được mà thôi…
Vậy là bước đầu đã có thể điều tra ra manh mối đầu tiên. Việt Dũng bàn với Thu Hoài có nên nói cho mẹ biết không thì cô nói rằng chưa nên nói, cô còn nói thấy thái độ của ông Chánh dạo này khác lạ, Việt Dũng cười:
– Chắc Ba em tiếc 200 triệu nên suy sụp ϮιпҺ thần, chứ anh nghĩ ngoài ra không còn chuyện gì đâu…
Thu Hoài cũng cười:
– Không biết hôm đó Ba có nghi ngờ em không nhỉ?
– Anh nghĩ là có, ổng sẽ nghi ngờ tất cả những ai có liên quan đến chiếc xe. Nhưng không bắt tận tay nên phải chịu, hơn nữa nói ra sợ lộ chuyện bà Ngọc rồi mẹ em lại biết…
– Bởi vậy mà ngậm đắng nuốt cay im lặng…
Nghĩ đến vụ tên Đáng, cô nói:
– Giờ mình phải làm sao? Hay chờ bác Hòa sang? Cũng may vì chuyện của Ba thì mới phát hiện ra chuyện này…
– Chờ một chút, anh có hẹn với một người bạn…
– Là ai, anh báo côпg αп à?
Việt Dũng cười:
– Vừa đúng mà lại cũng không đúng, bởi Trường Sơn là bạn anh làm bên côпg αп kinh tế…
Anh vừa dứt lời thì nghe tiếng cười phía sau:
– Hai người đang nói x ấu tôi phải không?
– Sao lại biết chúng tôi nói x ấu?
– Tôi không biết, nhưng có nhắc đến tên thì không được…
Cả ba người cùng cười, lúc sau Việt Dũng đưa cho bạn một tập hồ sơ rồi nói:
– Có việc nữa nè, vụ kia giải quyết xong chưa?
– Chuyển hồ sơ sang viện kiểm sát rồi…
Việt Dũng quay sang nhìn Thu Hoài rồi nói:
– Em nói sự việc cho bạn anh biết đi, nói ngắn gọn thôi…
Trường sơn cười:
– Em cứ nói thoải mái, Việt Dũng nói x ấu anh đấy, chứ anh sẵn sàng lắng nghe em nói…
– Dạ, em xin trình bày…
Nghe hai chữ trình bày mà cô vừa nói làm hai chàng đều lăn ra cười. Việt Dũng cười nhìn Trường Sơn cũng đang bụm miệng rồi nói:
– Ông chắc sắp được lên chức chá nh án…
Biết hai người cười mình, Thu Hoài đỏ mặt:
– Anh chọc quê em…
Thấy cô đỏ mặt sắp khóc, Việt Dũng cười làm lành:
– Anh xin lỗi, chẳng qua nghe em nói câu trình bày giống ở phiên tòa nên mới thế. Thôi em nói đi…
Trường Sơn thấy vậy rồi lên tiếng:
– Thôi nói chuyện khác đi, tôi về xem hồ sơ rồi mình gặp nhau vào bữa khác. Mình muốn được nghe người đẹp trình bày…
Lần này thì không chỉ hai người mà ngay cả Thu Hoài cũng phải cười, khi nghe câu nói từ miệng người khác. Cô đã có vẻ bình tĩnh hơn, liền quay sang Trường Sơn nói về việc gia đình cô cho gia đình người bà con ở nhờ mảnh đất. Lợi dụng lòng tin của gia đình, mà con trai bà ta đã hợp thức hóa mảnh đất tгêภ về tay mình. Hắn ta còn dùng giấy tờ gi ả để nộp hồ sơ hòng qua m ắt cơ quan chức năng.
Trường Sơn nghe xong rồi nói:
– Mình muốn hỏi cách giải quyết với góc độ gia đình, ví dụ hắn nhận sai và trả lại đất thì sao? Còn nếu hắn ngo an cố thì sẽ làm thẳng tay. Ý gia đình có đồng ý như vậy không? Hay nắm đầy đủ chứng cứ thì xử thôi…
Việt Dũng lên tiếng:
– Ý của bà Hòa là b ắt hắn phải chịu hình phạt trước pháp luật, còn không biết ý mẹ em thế nào?
– Chẳng cần phải hỏi thì cũng biết mẹ sẽ tha cho hắn, nếu như hắn ʇ⚡︎ự nguyện trả lại đất…nên em sẽ lựa lời nói với mẹ sau khi có kết luận từ phía côпg αп…
Nhưng không ai có thể ngờ mọi chuyện lại đang diễn ra theo một hướng khác. Sau khi ông Chánh ra về thì bà Sáu quay sang chì chi ết Bích Ngọc.
– Mày có điên không hả? Chuyện gì không nói lại lôi chuyện của thằng Đáng ra mà nói. Mày có tin là thằng Đáng mà biết chuyện thì nó gi ết mày không hả?
– Tại bác cứ gọi tên Ngọc làm chi vậy? Lại còn đổ cho cháu lấy tiền của ổng, nên cháu tức quá mới nói ra chứ bộ…
– Thì mày tên Ngọc thì gọi đi, lại còn bày đặt tên Tư Nguyệt. Nhưng tao hỏi thiệt, mày lấy tiền đúng không?
– Cháu không lấy thiệt mà…
Nghe cô ta cương quyết nói rằng mình không lấy thì cả hai mới giật mình ʇ⚡︎ự hỏi. Chẳng nhẽ không mất tiền mà ông ta nổi nóng lên như vậy hay sao? Bà Sáu vẫn không tin rằng Bích Ngọc không lấy tiền của ông Chánh. Chắc cô ta sợ nếu bà biết thì phải đưa cho bà một nửa số tiền đó. Bởi người đưa cô ta từ miền tây đến đây, và bày ra cái trò này cũng một tay bà. Nhưng bây giờ Bà cũng không còn tâm trí đâu mà nghĩ đến tiền. Trong đầu bà đang hết sức lo lắ ng, khi Bích Ngọc không may buột miệng nói ra việc thằng Đáng con trai bà đã hợp thức hóa mảnh đất này. Bà biết việc nó làm nhưng làm ngơ không nói. Bây giờ ông Chánh đã nghe được rồi, liệu có về nói với bà vợ hay không? Bây giờ việc trước mắt là phải b ịt mi ệng ông Chánh để không nói ra chuyện này. Nhưng b ịt mi ệng như thế nào thì chính bà cũng chưa nghĩ ra. Lúc này chính Bích Ngọc cũng đang rất lo, tất cả cũng từ cái miệng mà ra, bây giờ phải làm sao đây?
Chợt như nghĩ ra điều gì, bà Sáu nói với cháu gáι:
– Bây giờ mọi chuyện cũng đã lỡ rồi, lời nói một khi đã thốt ra thì không thể thu hồi lại được. Bây giờ phải tiếp tục dùng mỹ nhân kế, đàn ông thằng nào mà không hám gáι…
– Nhưng làm thế nào chứ? Chẳng nhẽ cháu nhận là lấy 200 triệu của ổng?
Bà Sáu nhìn cô gáι với ánh mắt nghi ng ờ:
– Thế mày không lấy thật à? Vậy số tiền ấy đâu? Không nhẽ nó có cάпh mà bay?
Bích Ngọc khẳng định:
– Cháu nhắc lại một lần nữa là cháu không lấy, còn Bác tin hay không thì tùy…
– Thôi không nhắc đến chuyện đó nữa, giờ mày phải nghĩ cách thế nào để bịt mi ệng nó lại. Có thể mày nói vì tao và nó đổ cho mày lấy tiền, tức quá nên mày nói đại chứ thật sự không phải như vậy.
Bích Ngọc tỏ vẻ tứ c tố i khi mọi chuyện đổ hết lên đầu cô. Nhìn khuôn mặt và cái miệng lư ơn lẹo của bà Sáu mà cô thấy ớn. Đáng lý ra bà ta chiếm mảnh đất tiền tỷ thì cũng phải nghĩ đến cô chứ? Đằng này ăn trọn một mình lại còn bắt cô phải nhận sai về mình. Nhưng ở tình huống này thì người chịu th iệt thòi lại chính là cô. Nghe lời bà ta cặp với ông Chánh hy vọng kiếm tiền, ai ngờ tiền đâu chưa thấy mà lại phải phục vụ ông ta rất khó ch ịu.
Không hiểu vì lý do gì mà cô có cảm giác như ông Chánh muốn né tránh cô. Có thể ông ta dùng thủ đoạn kêu mất tiền để tr ốn trá nh trách nhiệm, và vô tình cô đã trú ng bẫ y của ông ta. Nhưng với ai chứ với Bích Ngọc thì đâu phải ông ta dễ x ơi đến thế. Theo chỉ dẫn của bà Sáu, Bích Ngọc tìm đến nhà ông Chánh rồi bấm chuông. Lúc đó ông Chánh vừa từ nhà tắm đi ra, nhìn thấy cô ta đang đứng ngoài cổng thì h ốt ho ảng vội chạy vào phòng. Hú hồn, may mà bà Dung và con gáι Thu Hoài vừa mới đi ra ngoài, nếu không thì ông cũng không biết phải ăn nói thế nào?
Thật ra Bích Ngọc đến từ sáng nhưng ngồi ở quán cafe gần đó quan sát, khi thấy bà Dung và Thu Hoài đi ra khỏi nhà, thì cô ta mới đi đến bấm chuông hò ng hù d ọa ông Chánh. Nhưng khi nhìn thấy Thu Hoài, và nhớ đến cái ngày gặp nhau khi cô và ông Chánh từ trong nhà nghỉ đi ra. Thì bỗng một nỗi gh en tứ c trỗi dậy, hôm đó Bích Ngọc bị mấy người làm nh ục ngay chốn đông người, cô ta nghi hai cô gáι kia là người của Thu Hoài và cố tình dàn cảnh để làm nh ục cô. Vậy thì hà cớ gì mà th a cho bọn họ chứ?
Đã định đến đây chỉ bấm chuông hù d ọa ông Chánh, và ngầm báo cho ông hiểu rằng cô đã biết nhà và có thể đến bất cứ lúc nào? Nhưng cứ nghĩ đến cái ngày hôm đó thì cô ta không chịu nổi. Nhất định phải làm một cái gì đó, hay nói đúng hơn là phải ph á ná t cái gia đình này. Cô trẻ đẹp và ông Chánh cũng yêu cô, vậy tại sao lại không tố ng cổ mẹ con bà ta đi chứ?
Thấy Bích Ngọc cứ bấm chuông liên tục thì ông Chánh đành nhắn tin cho cô ta:
– Em đừng đến đây ph á nữa được không?
– Em muốn gặp anh, nếu anh không ra thì chờ vợ con anh về rồi em vào phòng anh luôn cũng được…
– Em đi ên hả? Đi về đi…
– Em không về…
– Vậy em muốn gì?
– Anh thực hiện lời hứa, anh nói sau khi đến nhà nghỉ thì anh thưởng cho em 200 triệu, em còn ghi âm lời nói của anh nè. Cần thì em gửi cho vợ anh nghe cho vui…
– Thôi đừng qu ậy nữa, em ra quán cafe hẻm cuối phố rồi anh sẽ ra…
– Giữ lời à nghen, không là em lại đến á…
Thật tình ông Chánh đang muốn n ổi đi ên, không ngờ cô ta lại lỳ lợm đến như thế. Đã vậy lại còn ghi âm cả lời nói của ông. Rõ ràng lúc đó để có được người đẹp nên ông cũng hứ a bừa vậy thôi, chứ đi ên hay sao mà mất 200 triệu với một phụ nữ như cô ta chứ? Bây giờ ông phải làm sao? Hai trăm triệu đó giờ đây ông còn không biết đang ở đâu? Giống như phép tà ng hình vậy. Giờ cô ta lại đến yêu cầu ông thực hiện như đã hứa. Nếu không thì cô ta sẽ gửi cho bà Dung vợ ông, và lẽ dĩ nhiên là ông sẽ bị tố ng c ổ ra đường…
Kiểm tra số tiền lương hưu trong Ϧóþ, ông Chánh cất đi 5 triệu còn số tiền lẻ thì để lại. Ông biết lần này chỉ có dùng tiền thì mới thuyết phục được cô ta im lặng. Nhưng điều đó thì ông lại không muốn. Ông định nếu căng quá thì đưa cho cô ta 1 triệu là lớn lắm rồi, nghĩ thế nên ông vội bước đi. Nhưng khi đi ra đến cửa phòng thì ông lại quay lại mở tủ lấy thêm một triệu nữa, dự phòng nếu như cô ta không đồng ý thì đưa thêm…
Bà Dung ngạc nhiên khi xe đã về đến cổng mà con gáι Thu Hoài lại không dừng lại, bà liền hỏi con:
– Nhà mình kia mà, con bị sao thế hả? Quên cả nhà rồi hay sao?
Thu Hoài vừa lái xe vừa nói:
– Con muốn đu ổi theo xem Ba đi đâu, mẹ ngồi yên nhé…
– Thôi kệ ổng, đu ổi theo mà làm gì?
Nhưng Thu Hoài không nói gì và tiếp tục chạy. Khi cô thấy ông Chánh quẹo vào con hẻm thì biết ngay Ba vào đây để làm gì? Bởi trong con hẻm này có một quán cafe bình dân khá kín đáo. Nhưng cô lại muốn biết Ba hẹn gặp ai ở quán cafe này?
Dừng xe cách một đoạn, Thu Hoài nói mẹ trông xe rồi cô lững thững đi vào. Quả nhiên như cô dự đoán, ông Chánh và cô Bích Ngọc đang ôm nhau dưới một gốc cây. Không khó để cô có những bức ảnh tuyệt vời. Cứ tưởng sau lần đó thì Ba và cô ta cũng đã ch ấm dứt, ai ngờ họ vẫn lén lút gặp nhau. May mà mẹ không nhìn thấy cảnh này, nếu không thì làm sao mẹ chịu nổi…