Tôi thấy nhẹ lòng vì mình đã làm đúng với lương tâm – Suy ngẫm

Tôi và anh cùng học trường Sư phạm. Anh khoa Văn, còn tôi thì khoa Toán.. Anh thường trêu chọc tôi con gái mà khoa toán thì hổng có biết yêu, vì những con số đã làm cho khô cứng…

Tôi xí một cái rõ dài… Và thách anh tán tôi thử xem tôi có biết yêu không?

Chuyện chỉ đùa qua, đùa lại thế mà chúng tôi yêu nhau lúc nào không hay. Anh nói với tôi mai kia ra trường biết có lấy được nhau không. Vì mỗi người một hoàn cảnh. Anh ở miền Bắc, còn em ở miền Nam… Mặc kệ đi.! Tôi xua tay không muốn nghe anh nói bất cứ điều gì giữa lúc này…vì người ta đang yêu. Thấy tôi có vẻ khó chịu nên anh cũng không nói lần nào nữa vì sợ tôi suy nghĩ…

Thế rồi một hôm trời xui đất khiến tôi đến phòng anh để lấy lại cây thước ba ke và bắt gặp anh đang ngồi nói chuyện với ai đó rất căng thẳng:

– Bây giờ em muốn sao? Tôi đã quá mệt mỏi rồi… Tôi không muốn mình tiếp tục sống với nhau nữa… Em buông tôi ra được chưa!?

Nghe đến đây tự nhiên tôi bủn rủn tay chân. Thì ra anh đang lừa dối tôi.?

Con bé vốn mạnh mẽ ngày nào giờ bỗng dưng muốn khóc. Tôi choáng váng quay nhanh trở ra, đi như chạy về phòng. Tôi lục tung đồ đạc để tìm địa chỉ nhà anh. Tôi xin phép nghỉ học vài ngày vì người thân bệnh nặng. Và đáp chuyến bay ngay trong buổi sáng để tìm sự thật…

Tôi đến nơi và không mấy khó khăn để tìm nhà anh. Ngôi nhà trông lụp xụp, nghiêng hẳn một bên. Trống trước, hở sau trông thật thảm hại…

Thấy tôi bước vào người phụ nữ trong nhà ra chào hỏi:

– Cô tìm ai ạ?

– Tôi là đoàn viên của trường anh Vương học.

Hình minh họa

Về đây xem cuộc sống của anh thế nào để trường có hướng giúp đỡ ạ.

Người phụ nữ bỗng dưng bưng mặt khóc nức nở và kể sự việc:

– Chúng tôi kết hôn đã năm năm. Có hai mặt con. Nhưng anh ấy lại không yêu tôi. Chúng tôi là người dân tộc…Còn mang nặng tục lệ cha mẹ chọn vợ cho con…

– Nói đến đây thì tôi đã hiểu… Thì ra anh cũng chỉ là nạn nhân của tục lệ “ngàn năm”chưa bỏ. Anh lấy vợ, nhưng không hề yêu… Tôi móc vội ít tiền lẻ trao cho chị và hứa sẽ giúp đỡ anh giảm học phí… Ba mẹ con ngồi ôm nhau khóc. Tôi cũng khóc…

Hai ngày sau tôi đã về đến trường.

Điều tôi nên làm lúc này là viết một lá thư để gởi anh…

Trong thư tôi viết :

– Anh à, vừa rồi em về nhà gấp nên không kịp báo với anh. Nhà em đã chuẩn bị lễ hỏi của em mà em không biết. Chỉ còn có ba tháng nữa là ra trường. Em phải lấy chồng anh à… Vừa viết, tôi vừa khóc như mưa. Bởi vì tôi yêu anh thật sự.Tôi đang tự dối lòng mình để trả anh về cho những đứa con còn thơ dại đang chờ cha. Trả anh về cho người vợ đang héo hắt mòn mỏi chờ chồng.Tôi đang khóc cho mối tình đang tan vỡ… Nhưng thà rằng tôi mất người yêu…rồi tôi sẽ quên…! Còn hơn là chính vì tôi mà họ phải mất cả chồng, cả cha…

Lá thư đó tôi đã mang trao tận tay anh. Mặc dù trong lòng đầy đau khổ… Nhưng tôi vẫn thấy nhẹ lòng vì mình đã làm đúng với lương tâm!

Ra trường tôi có thể gặp được một người đàn ông khác. Còn chị và các con mất anh rồi thì không lấy gì bù đắp được !

Bài và ảnh sưu tầm.

(Không rõ tác giả)

Bài viết khác

Mẹ chồng dạγ nàng dâu “quên Һγ siпh đi”, lo cho mình sao thì lo cho người vậγ.

Nghe mẹ chồng nói, cô cứ mồm chữ A, mắt chữ O. Công nhận mẹ chồng suγ nghĩ rất thoáng và rất thẳng. Hẳn ngàγ xưa bố chồng ρhải mất nhiều công sức lắm mới tán đổ được mẹ. Biết rõ sáng mai vợ chồng con trai ρhải ra sân baγ chuγến sớm nhất đi […]

Lắng nghe haγ chờ đợi, câu chuγện ý nghĩa là bài học để đời trong cuộc sống

Một ông nhà giàu đang ngồi trong chiếc xe hơi đắt tiền chạγ khá nhanh trên đường ρhố. Từ ρhía trước, ông nhìn thấγ một đứa trẻ đang chạγ ra từ giữa mấγ chiếc xe đang đậu bên lề. Hình minh họa Ông giảm tốc độ nhưng khi xe chạγ ngang chỗ ông đã nhìn […]

Con người có số, câu chuγện ý nghĩa nhân văn sẽ là động lực truγền cảm hứng cho nhiều người.

Năm 1983, trong một dịρ về thăm nhà ở California, tôi đang loaγ hoaγ sửa lại hệ thống tưới nước cho khu vườn trước nhà, áo quần mặt màγ lem luốc như một anh lao công Mỹ chính hiệu; thì một người ρhụ nữ lạ mặt xuất hiện ngoài cổng, cao tiếng, “Ông Tổng; Ông […]