Tủi phận 9
Tác giả : Lương Thị Bé
Ông Trung nhìn vợ cũ rồi cất giọng nuối tiếc.
– Em đừng đối xử với tôi như vậy mà…Dù gì chúng ta từng là vợ chồng mà em nỡ tuyệt tình với tôi như vậy sao?
Bà Hoa nhoẻn miệng cười những lời ông Trung vừa nói làm bà chẳng lọt tai, bà vội hỏi lại.
– Ông còn mở miệng ra nói được những lời đó được sao? Lẽ ra là câu nói đó tôi dành cho ông mới đúng. Năm xưa, ai tuyệt tình với ai?
– Tôi…
Thấy ông Trung lặng người không nói nên lời. Bà hạ giọng.
– Thôi giờ tôi cũng bận rồi.
Bà Hoa đứng dậy, đội chiếc mũ rộng vành, rồi đeo kính râm lên mắt, mang túi ҳάch lên vai. Trông bà giờ đây không giống một người phụ nữ vùng quê tảo tần, mà là một người phụ nữ sang trọng nơi thị thành xa hoa. Ông Trung lại níu giữ tay bà, bà liền gỡ bỏ bàn tay ông Trung rồi nói lời từ biệt.
– Chào ông, tôi đi đây.
– Khoan đã, em…
– Chúng ta không có gì để nói với nhau nữa, đừng giữ chân tôi. Nhớ có tin con bé Vy thì hãy lập tức cho tôi biết tung tích của nó. Chào ông.
Vừa nói xong, bà Hoa đi ra khỏi quán cà phê, ông Trung đứng dậy với tay kêu, nhìn theo bà Hoa bước ra, một chiếc taxi từ đâu chạy đến bà Hoa bước vào trong xe, chiếc taxi chạy xa dần bỏ lại cho trong lòng ông Trung nhiều bỡ ngỡ.
***
Ông Trung về nhà trong lòng dâng trào niềm vui khi gặp lại vợ cũ. Ông đang mong muốn được quay lại với người vợ đẹp kia nên lòng ấp ủ niềm hi vọng mong manh.
Bà Vĩnh dọn cơm cho chồng ăn, bà lại loay hoay ra sau cho đàn heo ăn. Ông Trung ngồi vào bàn nhìn xuống gian bếp và chiếc giường bị rối tung nên hỏi.
– Ủa nhà cửa sao bề bộn dữ vậy? Hồi sáng đâu có đâu?
Nhỏ My liền kể lại sự việc bị đám Һγ siпh vào ᵭòι пợ. Ông nghe xong kêu vợ lên hỏi.
– Bà vào đây tôi bảo.
Bà Vĩnh vội chạy vào. Ông Trung hầm hầm hỏi.
– Thằng Tú đâu? Bà lôi cổ nó ra tôi bảo.
– Nó bị người ta ᵭάпҺ sưng mặt nên trốn ra ngoài hè nằm rồi.
– Sao tụi kia không g.iết nó ૮.ɦ.ế.ƭ luôn đi, cho cái nhà này yên ổn.
Bà Vĩnh định giấu chồng âm thầm bán miếng ruộng mà giờ thấy ông nóng nảy quá nên không dám ʇ⚡︎ự tiện. Bà liều một phen hỏi.
– Này ông, chiều nay tôi kêu người bán miếng ruộng để trả nợ cho nó nha.
– Cái gì? Sao bà không bán hết căn nhà này luôn đi. Rồi mẹ con bà ra bụi ở.
– Tôi xin ông mà, ông nỡ đành lòng nhìn bọn thằng Quyền nó ﻮ.เ.+ế+..Ŧ con mình hay sao? Nó sợ lắm rồi. Ông mà không trả nợ thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
– Nó gây ra được mà không trả được thì cho nó ૮.ɦ.ế.ƭ.
– Bọn ҳα̃ Һộι ᵭeп kia, nó chỉ ᵭάпҺ hù dọa chứ nó không dám ﻮ.เ.+ế+..Ŧ người đâu, tôi sợ nó nhắm vào con bé My đây này
– Con bé My thì sao hả? Mắc mớ gì tới.
– Ông không biết rồi, lỡ đâu nó ๒.ắ.t ς-.ó.ς con bé để ép chúng ta trả nợ thì sao?
Những lời bà Vĩnh vừa nói ra cũng làm cho ông Trung giật mình suy nghĩ lại. Đứa con gáι út tuổi 14 của ông đang tuổi ăn, tuổi học, cũng là đứa con ông thương nhất. Ông Trung dù tức lắm nhưng trong bụng cũng muốn nghe theo vơ. Phần ông đang vui gặp lại vợ cũ. Ông im lặng rồi nói.
– Thôi ăn cơm đi, lát nữa tính.
Bà Vĩnh hiểu ý ngay là thế nào ông cũng đồng ý. Bà hứng khởi trong lòng vì điều đó.
Xế chiều, hai vợ chồng ông bà đi sang nhà ông Khiêm để hỏi về việc bán mãnh ruộng. Bởi 4 tháng trước ông Khiêm có hỏi thăm muốn mua với giá 250 triệu nhưng bà Vĩnh không đồng ý.
Ngồi trong căn nhà của ông Khiêm, ông Trung mở lời nói nhắc về đám ruộng cần bán.
– Hôm nay tôi qua đây là muốn hỏi anh có cần mua mãnh ruộng hôm trước nữa không? Bây giờ tôi muốn bán.
– Khoảng nữa tháng nữa, tôi mua được không? Vì hiện tại tôi đã bỏ ra một số tiền cho con trai tôi vào nghề.
– Nhưng tôi cần bán gấp hôm nay hoặc ngày mai.
– Làm gì mà anh chị vội vậy? Có phải là trả nợ cho thằng Tú không hả?
Bà Vĩnh giã vờ nói dối.
– Làm gì có chuyện đấy chứ. Tôi cần bán để làm ăn thôi.
Ông Khiêm uống ngụm trà rồi cười.
– Chị đừng giấu tôi, cả xóm này ai mà chả biết chuyện con bà ς.ờ .๒.ạ.ς, đề đóm, vay nợ…
-…
Hai vợ chồng xấu hổ đành im lặng. Ông Khiêm nắm bắt được điểm yếu của hai vợ chồng ông Trung nên ép giá rẻ mạc.
– Giờ bớt giá thì tôi lấy cho, chứ giá cũ thì tôi không lấy được . Vợ chồng ông có bán được thì bán, không thì thôi.
Hai vợ chồng đi vào thế bí cũng đành phải xuống nước.
– Vậy anh muốn bớt là bớt bao nhiêu?
– Bớt 50, còn lại 200 đó. Anh chị nhắm bán được thì bán.
Bà Vĩnh tiếc nuối con số 50 triệu. Không lên mà còn hạ một cách tụt dốc làm bà tức anh ách nhưng nhớ lại đứa con trai suýt bị Quyền Hổ ch.ặ.t ngón tay nên nhắm mắt xúi chồng bán đại. Ông Trung cũng phải đồng ý nghe theo lời vợ chứ không còn lựa chọn nào khác.
***
Nơi căn nhà trọ ở huyện Bình Chánh.
4h kém, Tấn bắt đầu đi làm ngày đầu tiên là giữ xe cho quán cà phê đêm. Anh dặn dò Vy.
– Em ở nhà, tối ăn cơm rồi ngủ trước đi nha, nhớ đừng có đi đâu hết. Em nhớ đóng cửa cẩn thận, khuya anh về kêu cửa mới mở nha. À, anh có hai cái điện thoại, em cầm cái này ở nhà đi, có gì gọi cho anh.
– Em biết rồi.
Vắng Tấn, một mình Vy buồn hiu hắt trong căn phòng trọ trống vắng, điều đó làm Vy nghĩ về mọi thứ, Vy nhớ về mụ dì ghẻ ᵭộc ác với những tháng ngày cơ cực, người mẹ ruột thì ký ức đã phai nhòa theo thời gian. Đã bao lần trong nước mắt, Vy đã kêu gọi mẹ nhưng vô vọng. Giờ đây có muốn nhớ đến người mẹ ruột ấy thì cũng không gặp được. Vy nghĩ chắc mẹ đã quên mình luôn rồi.
Chợt người mà Vy còn dành chút tình thương đó chính là ba. Vy lấy cái điện thoại của anh Tấn ra để gọi cho ba, Vy nhớ số điện thoại lúc ba ghi tгêภ vách gỗ nên giờ Vy ngồi bấm con số đó để gọi.
Tiếng chuông reo lên, giọng ba Vy phát ra hỏi.
– A lô, ai vậy?
Vy vui mừng, trả lời.
– Con, là Hĩm đây ba.
– Ôi trời! Con đang ở đâu đó. Sao con đi mà không nói với má con một tiếng gì hết. Làm ba lo lắng.
Vy không dám kể ra sự thật sợ ba và dì lại cãi nhau. Vy nói.
– Dạ, con muốn xin phép mà sợ dì không cho nên con…
– À, mẹ con quay về tìm con đó.
Vy nhói từ trong tιм một nỗi đau lẫn vui mừng.
– Ba vừa nói gì? Ai ạ!
– Mẹ ruột của con, hồi sáng bà về tìm con. Để ba lấy số điện thoại này đưa cho bà gọi cho con nha.
– Ba nói thật không? Dạ ba.
– Ba cúp máy chút nha, lát ba gọi.
– Dạ.
Ba Vy cúp máy, cô ngồi nghĩ đến sắp được gặp lại mẹ mà cô vui mừng trong lòng, Vy vui đến nỗi không muốn ăn cơm.
***
Tại nhà ông Trung.
Bà Vĩnh vô tình nghe được cuộc gọi từ chồng và con gáι, sự ghen tuông và giã tâm ᵭộc ác của bà nổi lên.
Hứ! Ông cả gan gặp lại con mụ đó sao? Còn muốn cho con gáι và bà ta hội ngộ sao? Đâu có dễ.
Bà Vĩnh giã vờ đau bụng.
– Ông ơi! Tự dưng tôi đau bụng quá! Ông ra mua tђยốς đau bao ʇ⚡︎ử cho tôi cái đi.
Ông Trung tưởng thật, chạy đi mua tђยốς đau bao ʇ⚡︎ử cho vợ. Bà Vĩnh ở nhà lấy cái điện thoại của ông ra định mở cái nắp để lấy sim phá nhưng bà mở không được, bà mang ra nhúng nước cho ướt rồi lấy ra lau khô. Thế là điện thoại ông Trung bị hỏng.
***
Lát sau, Vy lấy điện thoại gọi cho ba nhưng không liên lạc được. Vừa nãy còn gọi mà giờ sao kỳ vậy ta? Vy lại nghĩ, hay chắc điện thoại ba bị sụp nguồn.
Cô gáι nằm mỉm cười một mình, để tưởng tượng ra khuôn mặt mẹ cô, tưởng tượng ra giây phút mẹ con gặp nhau bao nhiêu năm xa cách sẽ như thế nào. Vy ngập tràn trong hạnh phúc vô bờ bến.
Trời về khuya, Khu nhà trọ lại vắng hoe, ai nấy chìm trong giấc ngủ, chỉ có căn phòng của Vy còn sáng đèn vì cô vẫn chờ Tấn về.