Anh tài xế xe tải cho cô gái trẻ đi nhờ xe trong đêm vắng, bất ngờ lại gặp chuyện thay đổi cuộc đời anh mãi mãi…
Trời đã về khuya. Con đường quốc lộ trải dài giữa rừng cao su âm u, chỉ còn lại tiếng gió thổi vù vù và ánh đèn vàng chập chờn từ chiếc xe tải đang lăn bánh chậm rãi. Tài xế Hùng, một người đàn ông ngoài ba mươi, gương mặt rám nắng, đôi mắt sâu và mệt mỏi sau hành trình dài gần 300 cây số. Anh vừa giao xong chuyến hàng ở Bình Phước, giờ trở về Sài Gòn để kịp nhận đơn tiếp theo vào sáng hôm sau.
Chiếc xe lăn bánh nặng nề qua khúc cua thì Hùng bất ngờ nhíu mày. Dưới ánh đèn pha, anh thấy một dáng người đứng bên vệ đường – một cô gái trẻ, quần áo lấm lem, tóc rối bời, tay giơ vẫy liên tục.
Hùng đạp thắng. Bản năng của người từng trải khiến anh cảnh giác, nhưng sự lo lắng trong ánh mắt cô gái khiến lòng anh chùn lại. Anh thò đầu ra cửa sổ:
– Gì vậy em? Sao đứng đây giờ này?
– Anh ơi, cho em đi nhờ… Làm ơn… em bị cướp… – cô gái run rẩy, giọng khàn khàn.
Không suy nghĩ nhiều, Hùng mở cửa. Cô gái leo lên, ôm chặt lấy balo rách nát. Trong ánh sáng mờ, Hùng thấy gò má cô sưng nhẹ, môi có vết nứt rớm máu.
– Em bị đánh à? – anh hỏi, vẫn chưa hết nghi ngờ.
– Dạ… em trốn… khỏi chỗ đó… Em chỉ cần về được Sài Gòn thôi.
Hùng không hỏi thêm. Anh đưa chai nước cho cô, rồi lặng lẽ nổ máy, tiếp tục hành trình.
Trên xe, cô gái ngủ gục sau vài phút, có vẻ quá mệt mỏi. Hùng liếc nhìn thỉnh thoảng. Trong tâm trí anh bắt đầu có gì đó lấn cấn. Người ta hay kể trên báo về mấy vụ dựng chuyện, gài bẫy để cướp xe, lừa đảo… Nhưng bản thân anh từng là một đứa trẻ bụi đời, từng nhiều đêm ngủ ngoài chợ đầu mối, hiểu cảm giác bị cả thế giới quay lưng. Có thứ gì đó rất thật trong đôi mắt cô gái ấy.
Gần 2 giờ sáng, xe dừng lại ở trạm nghỉ nhỏ ven đường. Hùng lay nhẹ cô gái:
– Em xuống ăn gì đi, anh mời.
Cô gái gật đầu. Trong quán ăn vắng hoe, họ gọi hai tô mì nóng. Lúc này, cô mới bắt đầu kể chuyện.
Tên cô là My, 19 tuổi, quê ở Hậu Giang. Cô bỏ nhà lên Sài Gòn làm công nhân nhưng bị dụ dỗ, rơi vào tay một đường dây buôn người trá hình. Bị nhốt trong một nhà trọ, không giấy tờ, không điện thoại. Cô liều mình chạy trốn, đi bộ hơn chục cây số xuyên rừng để tìm đường thoát.
– Em không biết mình còn sống được bao lâu nữa… – cô nói, mắt đỏ hoe – Mấy người đó không tha cho ai phản bội…
Hùng nắm chặt đôi đũa. Anh từng làm bốc vác cho bến xe, từng chứng kiến không ít gái trẻ bị đẩy vào đời bằng bạo lực, ma túy và máu. Anh thở dài:
– Anh sẽ đưa em về Sài Gòn, tìm cách liên hệ công an hoặc báo chí. Không để bọn nó yên đâu.
My rơm rớm nước mắt: – Em… không biết sao cám ơn anh nữa…
– Cám ơn gì. Người với người, giúp nhau khi khó.
Khi họ tiếp tục đi, con đường trở nên hoang vắng lạ thường. Một chiếc xe máy chạy ngược chiều bám sát xe tải. Hùng nhận ra ngay – có gì đó không ổn. Và đúng như anh nghĩ, chưa đầy năm phút sau, ba chiếc xe máy từ hai bên đường lao ra chặn đầu xe.
– Ngồi im!
– Hùng hét – Bọn nó đấy hả?
My gật đầu, run rẩy.
Hùng nhanh trí lùi xe, đạp ga thật mạnh, tông nhẹ một chiếc xe máy ngã xuống, rồi rồ ga vượt lên. Tiếng la hét phía sau vang lên. Một viên đá to ném vỡ kính chiếu hậu. My hét thất thanh. Hùng cắn răng, vừa lái vừa đảo tay lấy điện thoại.
– Mẹ kiếp, gọi công an ngay!
Tiếng chuông đổ nhưng không ai bắt máy. Ở đoạn đường này, tín hiệu yếu, trời lại quá khuya.
Họ rẽ vào một nhánh đường mòn nhỏ, cây cối rậm rạp. Hùng tắt đèn xe, thở dốc. Cả hai trốn trong xe, tim đập thình thịch. Một chiếc xe máy vụt qua ngoài đường chính, không phát hiện ra họ.
– Suýt nữa thì toi. – Hùng lẩm bẩm.
– Em… em xin lỗi vì đã kéo anh vào chuyện này… – My nghẹn ngào.
– Đừng có ngốc. Nếu là người thân của anh, anh cũng muốn có ai đó giúp như vậy.
Khi trời hửng sáng, họ trở về được tuyến đường chính. Đến Biên Hòa, Hùng quyết định dừng xe tại một đồn công an địa phương. Sau gần một giờ khai báo, các cán bộ xác nhận lời kể của My có nhiều điểm trùng khớp với hồ sơ một vụ án đang theo dõi – một đường dây chuyên dụ dỗ các cô gái tỉnh lẻ, giam lỏng và ép làm việc trong các tụ điểm trá hình.
Công an giữ My lại để bảo vệ và điều tra thêm. Họ xin Hùng hợp tác làm nhân chứng. Dù mệt rã rời, anh đồng ý.
My níu tay Hùng trước khi rời đi:
– Em… không có gì ngoài lời cảm ơn. Anh không biết… anh vừa cứu một mạng người…
Hùng cười nhẹ, xoa đầu cô như một người anh trai. Anh không biết rằng, đó là lần cuối họ gặp nhau trong nhiều năm.
Ba năm sau.
Một buổi chiều oi ả tại TP. HCM, Hùng – giờ đã là chủ một gara xe nhỏ – nhận được cuộc gọi lạ.
– Alo, anh Hùng ạ? Em là… My. Anh còn nhớ em không?
Hùng khựng lại, tim như nhảy khỏi lồng ngực.
– Trời đất… là em đó hả?
My hẹn anh ở một quán cà phê gần quận 3. Cô gái ngày nào nay đã thay đổi hoàn toàn – tóc dài gọn gàng, mặc sơ mi trắng và quần tây, ánh mắt tràn đầy sức sống. Cô đang là nhân viên một tổ chức phi lợi nhuận chuyên hỗ trợ nạn nhân bị bạo lực và buôn người.
– Sau ngày hôm đó, nhờ anh, em được cứu, được học nghề và có lại cuộc sống tử tế. Em thề với lòng: nếu còn sống, em sẽ giúp những cô gái từng khổ như em.
Hùng nghẹn ngào. Cô gái nhỏ bé năm nào giờ đã trưởng thành và mạnh mẽ đến vậy.
My nói tiếp, đưa ra một tờ giấy:
– Đây là hợp đồng hỗ trợ anh vay vốn mở rộng gara. Tổ chức em có quỹ hỗ trợ tái hòa nhập cho người lao động từng giúp các nạn nhân. Anh xứng đáng.
Hùng ngỡ ngàng nhìn cô. Bao năm vật lộn với nghề, lần đầu tiên anh cảm thấy nỗ lực của mình có ý nghĩa.
– Em thay đổi cuộc đời anh rồi đó, My. Anh mới là người phải cảm ơn em…
Cuộc đời đôi khi chỉ cần một quyết định nhỏ. Một cú bẻ lái giữa đêm vắng. Một lần dang tay cứu người. Và chính giây phút đó, cả hai con người tưởng như xa lạ lại mãi mãi thay đổi hành trình của nhau.
Bài và ảnh sưu tầm