Phận bèo trôi 8

Tg Nguyễn Thơ

Nghe tin Kiên bị tai пα̣п, lẽ ra Thư phải hả lòng hả dạ mới đúng! Đằng này cô lại thấy sốt ruột bồn chồn không yên.

Mãi muộn mà không thấy con về, ruột gan Thư như lửa đốt. Mấy lần cô lấy điện thoại định gọi nhưng lại thôi.

Phải hơn 11 giờ đêm mới nghe tiếng xe chúng nó về. Thư vội bật dậy mở cửa

— Bố con sao rồi?
— Qua loa thôi mẹ ạ, chúng con đưa bố về nhà rồi. Mẹ đi nghỉ đi!
Kệ ҳάc nhà lão ấy,! Cho đáng đời! Cho lão biết thế nào là đau đớn mà không có ai bên cạnh! Nghĩ thế nhưng cả đêm ấy Thư trần trọc không ngủ được .
Từ ngày chạy khỏi nhà đi ở trọ mấy mẹ con Thư sống yên ấm hẳn. Tuy nghèo tiền nhưng cô được ʇ⚡︎ự do đi chợ mua đồ về nấu món gì mình thích. Cơm canh đạm bạc nhưng mấy mẹ con cảm thấy ngon lành và yên bình như chưa bao giờ được như vậy..

Trước đây anh Kiên không khiến Thư đi chợ mà ʇ⚡︎ự mình mua sắm. Tới bữa hầu như cô không ăn nổi bởi những món nhiều muối, nhiều dầu mỡ và bột ngọt. Tất cả phải nấu theo ý của Kiên! Người cô gầy rạc đi ốm đau liên tục! Thương em gáι anh Tiến đi mua tђยốς Bắc về đưa cho Thư
— Chịu khó sắc uống cho khỏe! Hết anh mua cho ít nữa.
Chị gáι về mua sắm cho mấy mẹ con đồ dùng từ nhỏ đến to. Dúi cho em ít tiền bảo để dành bồi dưỡng.

Mỗi lần Thư về thăm nhà, thấy bố mẹ có vẻ buồn cho hoàn cảnh của con gáι. Cô bảo
— Bố mẹ không phải buồn! Con tránh xa được loại người ấy là may rồi! Các cháu đã lớn nó biết lo cả rồi.
Bạn bè vãn hay lui tới động viên giúp đỡ. Ngày Tết và ngày giỗ của bố mẹ chồng cô vẫn mang lễ về thắp hương nhà bác trưởng đầy đủ. Vì Thư nghĩ những đứa con cô vẫn đang là con cháu trong nhà.
Bây giờ sức khỏe của Thư có phần cải thiện hơn. Ai gặp cũng khen cô béo khỏe hơn trước . Kệ! Chưa biết tương lai thế nào, cứ yên ổn ngày nào tốt ngày đó đã!

Sáng hôm sau Thư dậy sớm, đợi hai thằng con kể chuyện của bố nó
Thì ra Klên bị người ta tông vào gãy mấy cái răng. Lại còn khẩu chằng chịt ở mặt. Cũng đau nhưng chúng nó đưa đi chụp xương xẩu không sao.

— Tối mẹ cứ ăn cơm trước đi, anh em con hết giờ làm thì về chỗ bố xem thế nào.
Sáng hôm ấy cô em dâu con chú của Kiên lóc cóc đạp xe đến chỗ Thư. Mang 1 bao đầy nào ngô, hồng xiêm và mấy cái bắp cải.
— Của nhà em trồng đấy. Thế chị đã biết tin ông anh yêu dấu chưa? Bị húc nhau gãy cả răng, rách cả mặt khâu bao mũi. Giờ môi sưng lên như quả chuối hột, mặt to tướng như cái thớt nghiến ở nhà kia kìa!
Hai chị em ngồi kể lể trò chuyện, Thư mới biết được là sau vụ ầm ĩ lên ấy, con Hương không còn chứa Kiên nữa. Lão bỏ không đi bảo vệ mà xin làm thợ xây buổi đực buổi cái. Thỉnh thoảng tới bữa lang thang hết nhà anh đến nhà em gặp đâu ăn đấy. Tóc tai để dài như người rừng, uống ɾượu như tát nước ngã xe liên tục rơi mất cả điện thoại. Mấy tạ thóc trong nhà đem bán hết sạch lấy tiền tiêu. Chiều 30 tết còn sang nhà hàng xóm hỏi vay tiền. Rồi nói là mẹ con nó đi để lại một khoản nợ tôi phải trả nên bây giờ mới không còn xu nào. Miệng ngoen ngoét như thật luôn!

Kiên luôn vỗ ռ.ɠ-ự.ɕ không ai giỏi bằng mình. Có 1 đồng thì phải nói rước lên thành 10 và đi khoe với khắp làng. Nhưng rời vợ con ra thì như kẻ thất trận, không còn liêm sỉ gì nữa. Đi đến đâu cũng lải nhải kể chuyện vợ con hiểu lầm mình rồi bỏ đi.
Nhưng người như Kiên không có ai tin cả.
Không biết lúc ấy Kiên đã thấy hối hận chưa,? Đã thấy cuộc đời bi đát khi phải sống thiếu vợ con? Chắc là không đâu,Kiên lúc nào cũng cho mình là đúng và chưa bao giờ biết nhận cái sai.
Cô em vẫn kể
— Cả làng ai cũng nói cho. Xưa có vợ con hầu hạ ăn uống, giờ vất va vất vưởng hơn thằng ăn mày được 1 nước! Rượu cho lắm vào có bữa ૮.ɦ.ế.ƭ mất ҳάc ngoài đường!

Làm sao 2 thằng nó cũng về đưa đi chiếu chụp. Như đứa khác nó kệ cho ૮.ɦ.ế.ƭ!
— ừ… Thôi dù sao cũng là bố đẻ của chúng nó!
Tối muộn hai thằng mới về không nói gì. Thư ngập ngừng mãi rồi quyết định hỏi con
— Bố con thế nào rồi?
— Con mua thức ăn cho bố rồi
Hai cậu con trai Thư về nhà thấy mấy người ngồi chơi với Kiên. Ai cũng nói rằng thôi mấy mẹ con về đi. Mình bố cháu ở nhà buồn uống ɾượu vào nát bét đã ngã xe nhiều lần rồi! Một lần còn tắm cả người lẫn xe xuống mương may mà không sao. Cứ thế này có ngày ૮.ɦ.ế.ƭ ở ngoài đường đấy. Lúc ấy anh em cháu hối hận cũng không kịp nữa. Ai cũng có lúc sai nhưng quan trọng là biết sửa cháu ạ. Chẳng gì cũng là bố đẻ ra các cháu, không bỏ nhau được đâu.

Sao lúc Thư bị đòn họ không khuyên bảo Kiên thế nhỉ? Đã một lần Thư cho chồng cơ hội sửa đổi. Nhưng anh ta vẫn thích mang tiền đi đú với con Hương kia mà.
Kiên là một thể loại người tham lam ích kỷ! Vừa muốn có gia đình vừa muốn vui chơi dửng mỡ bên ngoài ! Và gia đình là chỗ có vợ con hầu hạ hắn mỗi ngày.
Thư nói rồi, không bao giờ quay về chung sống với cái loại chồng bát chồng đĩa ấy!

Hai đứa con Thư vài hôm lại xuống thăm bố một lúc. Chúng nhìn thấy bố lủi thủi một mình, mặt mũi băng bó nên cũng thương nhưng không dám nói với mẹ.

Mồm miệng đau nên Kiên phải ăn cháo. Quần áo thì mặc mấy ngày hôi như tổ cú mới bỏ ra ngồi giặt. Cắm cúi động tay chân nó đau răng đau chỗ khâu buốt đến tận óc!
Vẫn còn nhẹ nhàng chán! Chưa ૮.ɦ.ế.ƭ được!
Sức như trâu trương thế kia đau thế cũng mới chỉ 1 lần. Làm sao bằng mấy năm trời Thư chịu biết bao trận đòn của Kiên được? Rồi tính thần sa sút đau đớn đến tận cùng gan ruột của cô?
Chưa là gì cả! Chưa thể ngấm bằng Thư được!

Một buổi tối mấy đứa con Thư nói với mẹ
— Mẹ này, em con sẽ ở đây với mẹ. Còn vợ chồng con về ở cùng bố nhé!
Thư bất ngờ vì lời đề nghị của con
— Vợ chồng con sẽ về ở với bố, mẹ có đồng ý không? Mỗi buổi sáng trước khi đi làm chúng con sẽ chở cháu lên đây với mẹ, tối về chúng con lại vào đón cháu. Để bố một mình cũng Ϯộι nghiệp lắm mẹ ạ.Mẹ ở đây chúng con vẫn lo cho mẹ được!

Thư thương con nhưng chẳng biết tính thế nào. Về đấy ở liệu có ổn với ông ấy không? Còn thằng bé tha nó đi lại gió máy khổ thân nó lắm!
Nói gì thì nói bản thân Thư cũng không đảm bảo được cuộc sống của các con! Nếu không đồng ý thì chúng cứ ở thế này đến bao giờ? Thư thì thế nào cũng được còn tương lai của các con. Tóm lại là mẹ con cô không thể có tiền để mua miếng đất mà ở!

—Con nghĩ kỹ chưa? Bây giờ mẹ đang rối không biết tính thế nào. Tính bố con như thế thì chúng mày sống làm sao?
—Mẹ yên tâm đi bố chỉ ác với mẹ thôi. Nếu chúng con về không đá động gì đến việc làm của bố thì sẽ không sao mẹ ạ. Chúng con đi làm suốt ngày chỉ tối mới về thôi, thời gian tiếp xúc ít. Mẹ đồng ý cho con về nhé.
— Thế bố con nói gì?
— Bố muốn mẹ về. Nhưng con nói rồi, mẹ sẽ không về đâu.

Lại một đêm nữa Thư không ngủ.

Thằng con rất thương mẹ, nhưng nó vẫn không thể bỏ người bố ác ôn lúc này đang ốm đau một mình.

N.T
(Còn nữa)

Bài viết khác

6 câu chuγện nhỏ thú vị, sâu sắc khiến nhiều người trong chúng ta tỉnh ngộ

1. Sâu sắc Vừa rồi ở trong thang máγ tôi thấγ một cậu bé đang ăn kem. Xuất ρhát từ lòng quan tâm, tôi thuận miệng nói với cậu bé rằng: “Trời lạnh như thế nàγ, ăn kem sẽ có tác Һạι đối với cơ thể của cháu đó”. Cậu bé nói với tôi rằng, […]

Khoan dung, cho người một con đường lui cũng là cho mình một con đường lui – Câu chuγện sâu sắc và nhân văn

Vào Ьuổi tối, trong một nhà hàng thức ăn nhαnh nhỏ, có Ьα thực khάch: một ông già, một chàng trαi trẻ và tôi. Có lẽ vì không có nhiều thực khάch, άnh sάng trong nhà hàng không được Ьật hoàn toàn, nên trông hơi mờ. Tôi ngồi một góc cạnh cửα sổ và ăn […]

“Điều giữ lại là mất, ᵭiều ᵭược là ᵭiều cho ᵭi” – Câu chuyện nhân văn ᵭầy ý nghĩα giáo dục

Tɾước cổng một nghĩα tɾαng nọ, người tα thấy có một chiếc xe Roll Royce sαng tɾọng dừng lại. Người tài xế tiến lại người giữ cổng và nói: – Xin αnh giúρ một tαy cho người ᵭàn Ьà này xuống xe vì Ьà tα yếu quá không ᵭi ᵭược nữα. Vừα ɾα khỏi xe, […]