Một trái tim nhân hậu – Câu chuyện cảm động, người tốt sẽ được nhận phước báu về sau

Bố mẹ tôi đã mất, ở quê không còn ai thân thích, nhà đóng cửa để đấy. Thông thường cứ hơn một tháng tôi về quê một lần, nhưng lần này mãi gần ba tháng tôi mới về. Vì ở quê dạo này thực hiện chủ trương tiết kiệm điện nên cứ cắt điện liên tục. Tôi sợ không chịu được nóng.

Về quê tôi ít đi lại, do tuổi hơi cao một chút, không uống rượi chè, không có nhiều bạn bè, nên ít la cà hàng quán, chủ yếu đi chợ mua đồ về nấu ăn, hoặc sang nhà các bác hàng xóm chơi.

Mấy hôm nay thời tiết nóng quá, nhiệt độ cứ 37, 38 độ kéo dài hàng tuần. Chẳng hiểu lý do gì? Hôm nay, tôi tự nhiên ngẫu hứng đạp xe đi chơi từ lúc 3 giờ chiều, thời điểm đang nóng nhất trong ngày.

Tôi đạp xe đến gần 7 cây số, nơi ấy khi còn nhỏ ở nhà cũng đã xuống đó vài ba lần, nhưng đến gần 40 năm hôm nay tôi mới quay trở lại.

 

 

Nhìn quang cảnh ở quê giờ khác với xưa nhiều quá. Nhà cửa cứ san sát, mái ngói đỏ tươi, đường nhựa rộng thẳng tắp, đủ các loại hàng quán hoạt động kinh doanh nhộn nhịp;

Quê hương mình giờ không còn là nông thôn nữa, giống như nơi phố thị vậy, đúng là nông thôn đã có nhiều đổi mới vươn lên, mỗi ngày đẹp đẽ khang trang hơn, càng tràn đầy sức sống. Ở vùng quê giờ cũng là nơi rất đáng sống.

Thời tiết nóng, lại đạp xe nhiều nên hơi mệt, tôi vào một quán ở ven đường tạm nghỉ, uống cốc nước vối.

Trên Hà Nội cũng có nước vối, nhưng nước vối ở quê ngon hơn rất nhiều, có mùi đặc trưng riêng, đó là vị hơi chát nhưng lại thấy vị ngọt, mùi của nó thơm nhẹ, không có mùi hắc ngái.

Nghe mấy bà cụ bán nước vối mách bảo: muốn có nước vối thơm ngon thì phải hái lá về ủ hàng tuần, rồi ngâm xuống ao bốn đến năm ngày, sau đó phơi hong thật khô, khi nấu lên mới thấy mùi đặc trưng ấy, và nhìn thấy nước vối có màu hổ phách sóng sánh, nên khi uống nước vối ở quê ta thấy cả vị hơi chát, lẫn vị ngọt trong miệng, cùng với màu sắc của nước vối làm cho ta cảm thấy hấp dẫn nhiều hơn. Cho nên, mỗi lần đi chợ hay đi chơi, nếu vào quán nước tôi phải uống đến hai cốc mới về.

Hôm nay, đang uống cốc nước vối thì bỗng nghe thấy tiếng người, tiếng chó kêu của nhà bên cạnh. Ngó nhìn sang, thấy ông chủ nhà và người mua chó đang trói một con chó để ngay dưới sân.

Khi cân xong, họ đang thống nhất tính toán với nhau về tiền. Ông chủ thì cứ đòi 120 ngàn đồng/1kg, người mua chỉ trả 115 ngàn đồng, hai bên bàn với nhau mãi mà chưa thống nhất được.

Tôi nhìn thấy con chó bị trói cả mồm, cả bốn chân ngược lại đằng sau, nước mắt con chó giàn giụa, phân và nước tiểu của nó sợ vãi ra cả trên đám sân.

Nhìn con chó tôi thương nó quá, không kiềm chế được. Tôi liền bảo với ông chủ bán lại con chó cho tôi với giá 125 ngàn/1kg. Thấy được giá, còn cao hơn bán cho người đi buôn chó kia, hai ông bà không một chút đắn đo, nhất trí bán cho tôi ngay.

Thấy vậy, ông buôn chó trừng trừng mắt nhìn tôi, và nói ra những điều không hay. Tôi xin lỗi anh ta, và hỏi anh buôn chó mỗi con lãi được bao nhiêu, anh ta bảo mua về bán lại cho các lò mổ, mỗi con chỉ kiếm được hơn 100 ngàn.

Tôi liền lấy 200 ngàn đưa cho anh ta và mong anh thông cảm cho tôi được mua con chó này. Anh buôn chó thay đổi nét mặt ngay, và vui vẻ nhận tiền, đồng ý nhường cho tôi được mua.

Tổng số tiền tôi mua con chó là 1.625.000 ngàn đồng nhưng trong túi khi ấy chỉ còn 500 ngàn tiền mặt. Đang loay hoay tìm cách để trả đủ số tiền, vì ông chủ không có tài khoản. Cũng may lúc ấy có cậu thợ sửa điện thoại đứng xem cũng có tài khoản, thế nên tôi nhờ chuyển tiền trả đủ cho ông ấy được ngay.

Thanh toán xong, hai vợ chồng ông chủ nhanh nhẹn, nhiệt tình lấy một bao bì định cho con chó vào đấy buộc lên xe đạp cho tôi.

Nhưng tôi bảo mọi người đứng ra xa, tôi vào cởi trói cho con chó, vợ chồng ông ấy khiếp sợ chạy vội vào nhà, nói vọng ra là con chó mọi ngày rất dữ. Tôi không quan tâm với những lời cảnh báo ấy, cũng chẳng hiểu sao tôi không biết sợ, nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của nó cũng rất hiền lành, cái đuôi của nó không còn cụp xuống nữa và nó lại ve vẩy, tôi mạnh dạn tháo dây trói ở mồn nó ra, rồi chân trước, và chân sau.

Khi được thả ra con chó có vẻ mừng rỡ, chẳng hiểu nó có biết tôi vừa cứu nó thoát chết không nhưng mắt nó cứ nhìn tôi, cái đuôi ngoe nguẩy; rồi nó lại nhìn vào trong nhà nơi hai ông bà chủ đang đứng trong đấy, nó sủa lên vài tiếng, không biết nó trách ông bà ấy hay chào biệt chủ cũ nữa. Một lúc sau, nó lững thững đi ra khỏi cổng, rồi chạy đi mất hút trước sự chứng kiến nhìn theo của những người hiếu kỳ.

Đêm hôm ấy, có lẽ vì tôi ấn tượng với chú chó nên trong giấc ngủ tôi mơ thấy nó đến nhà, đang đứng ngoài sân. Tôi cảm thấy giấc mơ như thật.

Tôi vội mở cửa nhà ra ngoài sân và ra cả ngoài đường nhưng vẫn không tìm thấy chú chó trong giấc mơ, chỉ thấy bên ngoài trời đầy ánh trăng sao sáng, tiếng gà gáy đã sang canh ba, tiếng chuông nhà thờ đạo cứ điểm từng tiếng vang vọng trong đêm khuya vắng vẻ, tĩnh mịch.

Nửa tháng sau, bỗng dưng, và rất lạ, tài khoản của tôi nhận được số tiền 1.625.000 ngàn đồng, kèm theo một lời đề nghị xin gặp của ông chủ đã bán chó cho tôi hôm trước.
Ngay chiều hôm đó tôi đạp xe xuống để gặp.

Vừa thấy tôi hai ông bà ấy mừng rỡ, rối rít cảm ơn, cứ gọi tôi là thầy và xưng là con. Họ nghĩ tôi là thầy cúng hay pháp sư, đã có công cứu vớt gia đình họ vừa thoát một kiếp nạn.

Hai ông bà ấy bảo, sau hôm bán con chó đấy, đêm bà ấy nằm mơ thấy đứa cháu nội 7 tuổi bị chiếc xe tải đâm chết ngay trước cổng nhà. Giấc mơ ấy đã làm bà khiếp sợ, bà cảnh báo với mọi người trong nhà thật cẩn thận, nhất là đứa cháu nội tuyệt đối không được cho ra khỏi cổng.

Phía trước nhà ông bà ấy có cái ao nhỏ, thường thì cạn nước, nhưng mấy hôm trước mưa to nên nước trong ao dâng đầy đến gần vườn cây. Hôm đấy, bà vợ mải nấu cơm trong bếp, thằng cháu một mình chơi ngoài sân, không biết lý do gì mà tự dưng nói trèo qua được bờ tường rào, men ra bờ ao và ngã xuống, trong lúc nguy cập thì rất may bà ra sân tìm cháu không thấy đâu, liền chạy ra bờ ao nhìn thấy cháu đang dần dần chìm xuống đáy ao, bà vội kêu mọi người đến giúp và cứu với được cháu bé, đưa vội cháu đi viện cấp cứu, do bị uống phải nhiều nước ao nên gây ra viêm phổi cấp, hiện nay cháu đã khỏe lại.

Ngồi nói chuyện, ông bà ấy thổ lộ,

muốn nhờ tôi cúng tế lễ và chỉ bảo những điều về tâm linh. Tôi cũng thành thực bày tỏ, tôi chỉ là bộ đội nghỉ hưu, không phải là thầy cúng, cũng không phải pháp sư, hôm đó tôi chỉ thấy thương con chó nên muốn cứu giúp nó thôi.

Để động viên cho ông bà yên tâm hơn, tôi nói có lẽ chuyện bán con chó, giấc mơ của bà, và cháu nội của bà ấy ngã xuống ao có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.

Ngồi chơi một lúc, tôi lấy 500 ngàn đồng gửi lại ông bà, nhưng ông bà cứ từ chối, tôi phải giải thích đây không phải tiền tôi mua gì, mà nhân tiện tôi thăm hỏi cháu bé vừa bị ốm, cuối cùng ông bà cũng nhận và xin cảm ơn.

Trước lúc ra về, tôi khuyên ông bà không nên mời thầy cúng, mà trong cuộc sống hằng ngày cố gắng làm những điều lương thiện khi mình có thể, để tích nhiều phúc đức cho con cháu, bởi vì cuộc đời này rất công bằng, mình gieo nhân nào gặt quả nấy.

Đêm hôm đó về tôi cứ nghĩ mãi đến chuyện con chó, có thể là ngẫu nhiên, nhưng cũng có thể một cơ duyên kỳ lạ nào đó?

Tôi kể các bạn nghe câu chuyện này có thể có người cho tôi là người thừa tiền, hay tâm thần có vấn đề nhưng cả hai điều ấy đều không phải như vậy. Vì tôi vẫn khỏe bình thường, tiền lương hưu cũng chỉ đủ ăn, nhưng tôi thích được làm những việc như vậy.

Đây không phải lần đầu, cũng đã có lần tôi thả cả một lồng chim sẻ của chú bán chim cho người mua làm phóng sinh ngay trước cổng nhà tang lễ, và tôi trả họ hơn một triệu đồng. Mọi người khi ấy đứng nhìn tôi với nhiều ánh mắt lạ lẫm, chắc mọi người không quen với những việc làm hơi lạ, và tôi cũng chẳng còn để ý những chuyện như vậy nữa.

Hôm nay, tôi muốn chia sẻ câu chuyện khi về quê. Mong các bạn đừng vội phán xét, gán cho tư tưởng mê tín dị đoan và cũng cho tôi thích đánh bóng mình, vì với tôi giờ tất cả chỉ là vô thường.

Tôi mong chúng ta được tự do tín ngưỡng. Tôi chưa khi nào hy vọng mọi người phải nghe, tin những điều tôi nói. Và tất nhiên, cũng chẳng ai có thể bắt tôi phủ nhận những điều tôi đã gặp, đã biết, đã làm và sự tín ngưỡng của riêng mình.

Tác giả: Nguyễn Minh Tiến

Bài viết khác

Tôi dặn con : Sαu này bố mẹ mất là hết, chẳng ρhải hương khói giỗ chạρ làm gì – Ngẫm đời

Nhiều người cứ nghĩ sinh con tɾαi để nối dõi tông đường, có người hương khói làm đám giỗ cho mình lúc mất. Tôi và chồng sống với nhαu hơn 20 năm, ông ấy mất gần 5 năm ɾồi, nhà chưα một lần làm giỗ bαo giờ cả. Nhà tôi không ρhải con tɾưởng nên […]

Mẹ tôi – Xúc động câu chuyện ý nghĩα sâu sắc đậm tính nhân văn

Mẹ tôi đi làm dâu từ năm hαi mươi tuổi. Do sự sắρ đặt củα bố mẹ hαi bên,do sự khéo nói củα bà mối,và cũng theo thói quen củα xã hội.Con gáι lớn ở tɾong nhà có người hỏi thì ρhải gả chồng. Thoạt nhìn nàng dâu tương lαi khỏe mạnh, thân hình nở […]

Mùi của Mẹ – Tác giả là một thầy giáo ở Nha Trang

Đọc bài thơ trên mạng mà rùng mình. Tác giả là một thầy giáo ở Nha Trang. Bài thơ được viết trong những ngày mẹ anh bệnh nằm một chỗ, và anh là người tự tay tắm rửa cho mẹ sau những giờ đi dạy về. Trân trọng cảm ơn Thầy Cong Khanh Phan đã […]