Thoáng xưa chương 4
Đến giữa tháng mười rồi mà hôm nay trời vẫn nắng gắt. Hàng hàng cây ven đường đứng rủ. Không có làn gió nào thổi qua. Mồ hôi nhễ nhại tгêภ mặt hai đứa trẻ. Thụy cắm cúi bước nhanh, sáng nay đi lễ vội quá Thụy quên đem mũ theo đội. Thư chạy theo:
-Thụy đi nhanh vậy, đợi Thư với!
Thụy quay lại, cười, cái dáng chạy lúp xúp của Thư thật dễ thương:
-Ừ, mà đi nhanh chút đi, nắng quá!
Khuôn mặt Thư đỏ bừng:
-Ghé quán ăn cà rem nha Thụy?
Thụy lắc đầu, vén gọn những sợi tóc lòa xòa tгêภ trán Thư:
-Thôi, về nhà đi Thư! Trưa rồi, về trễ, dì la, với cũng gần giờ ăn cơm rồi đó!
(Thư gọi mẹ bằng dì)
Thư năn nỉ:
-Một cây thôi! Thụy ơi, một cây thôi, dì không la đâu… hay là vừa đi vừa ăn nghe!
Mặt Thư xịu xuống, Thụy phì cười, gật đầu. Hai đứa mua cà-rem xong, vừa đi vừa ăn. Thư rất vui, nói cười luôn miệng làm đường về nhà có phần ngắn lại.
Vừa bước chân vào nhà, Thụy đã đứng sững lại và ngạc nhiên và vui mừng. Bà nội và cô Hiên đã đến ʇ⚡︎ự lúc nào. Hai người đang ngồi ở bộ bàn ghế giữa nhà. Mẹ ngồi ở chiếc đi-văng cạnh đó. Thấy Thụy, cả bà và cô Hiên cùng đứng dậy và kêu lên:
-Thụy!
Thụy chạy đến ôm chầm bà nội, bà cũng ôm Thụy vào lòng. Giọng bà hơi nghẹn lại:
-Cháu bà đây rồi, bà tìm ra cháu bà rồi.
Rồi bà đẩy Thụy ra, ngắm cháu rồi hỏi:
-Mấy bữa nay cháu có nhớ ông bà không mà không thư từ tin tức gì hết vậy?
Thụy không trả lời bà mà lại hỏi:
-Sao bà với cô biết chỗ con ở mà đến đây vậy?
Bà nội mắng yêu:
-Cha mày, cháu không đi tìm ông bà thì ông bà phải đi tìm cháu chứ sao. Ông nội nhớ cháu đến nỗi nằm mơ luôn đó!
Cô Hiên cười:
-Ông thuê thám ʇ⚡︎ử theo dõi mới tìm ra chứ dễ gì…
Rồi cô nghiêm mặt nhìn Thụy:
-Sao cháu không xin phép mẹ về thăm nội?
Thụy liếc mắt nhìn mẹ. Nét mặt mẹ ngượng ngùng, đầu hơi cúi xuống. Thụy nỏi nho nhỏ:
-Tại cháu bận đi học, cháu đây cái đi học liền, nên cháu chưa đi thăm ông bà với mấy cô được. Mẹ con đã hứa rồi, vài bữa nữa mẹ rảnh sẽ đưa con đi…
Cô Hiên liếc sang mẹ Thụy:
-Thiệt không đó?
Thụy gật đầu lia lịa:
-Dạ, thiệt! Con nói thiệt mà. O hỏi mẹ con đi!
Thụy nhìn mẹ. Mẹ cười buồn, không nói gì.
Cô Hiên kéo Thụy đến gần:
-Trưa này, bà nội với cô đến đón Thụy về nhà thăm ông nội. Ông nội nhớ cháu, giờ Ьệпh rồi. Cô nói với mẹ rồi, giờ hỏi cháu, cháu có đi với cô không?
Thụy luống cuống:
-Ông nội đau gì vậy cô?… Cháu đi, cháu đi mà!
Cô Hiên thở ra:
-May mà ông nội cũng Ьệпh nhẹ thôi, cháu đừng lo. Giờ cháu vô lấy mấy bộ quần áo rồi chút nữa đi luôn nhé.
Thụy hơi ngạc nhiên:
-Phải mang theo cả áo quần nữa hả cô? Mai con phải đi học. Không phải đi thăm ông nội rồi về à?
Cô Hiên nhìn Thụy:
-Ở lại vài bữa kẻo ông nhớ, cháu không thương ông à?
Thụy chớp mắt:
-Con thương ông nhiều lắm, cháu cũng nhớ ông nữa!
Mẹ vẫn để mọi người nói chuyện, bây giờ mẹ mới nói:
-Cũng trưa rồi, con mời mẹ với cô Hiên ở lại ăn cơm cho vui. Nhà con bữa nay bận trực, không về nhà được.
Cô Hiên lắc đầu:
-Xuống xe hơi đói bụng, với lại sợ phải đi lâu mới tìm ra nhà chị nên mẹ với em đã ăn cơm rồi.
Mẹ cố nài:
-Mẹ với cô ăn thêm…
Nhưng cô Hiên vẫn từ chối:
-Chị với mấy cháu cứ ăn đi, em và mẹ còn no lắm, thật mà!
Cô quay sang Thụy:
-Phụ mẹ dọn cơm ăn đi Thụy, rồi còn đi sớm!
-Dạ!
Thư nãy giờ nghe mọi người nói chuyện, bây giờ đến kéo tay Thụy:
-Thụy đi đâu vậy, cho Thư theo được không?
Thụy cười:
-Thụy về nhà ông bà nội Thụy, Thư không theo được đâu.
Mặt Thư không vui. Thụy cầm tay con bé, lắc lắc:
-Thụy chỉ đi vài ngày thôi mà, rồi Thụy lại về mà.
Mẹ đã ʇ⚡︎ự bưng cơm đặt lên đi-văng và gọi bọn trẻ. Trưa đó, hình như không khí bữa cơm khang khác so với mọi khi, chỉ có hai đứa nhỏ là có giành nhau thức ăn, còn những người khác không nói gì. Thụy ngồi thừ, mẹ phải giục, Thụy mới ăn hết chén cơm. Xong, Thụy đến hộc tủ đựng quần áo lấy chiếc áo đầm và hai bộ quần áo hôm trước dì Lan cho, xếp lại bỏ vào cặp sách. Thụy cũng không quên lấy quyển tập đọc và quyển toán pháp bỏ vào luôn. Cô Hiên cười:
-Cháu tui siêng dữ chưa kìa, mang sách theo luôn.
Thụy bẽn lẽn cúi đầu:
-Dạ, để đọc cho vui cô ạ!
-Vậy xong chưa, cùng lên đường nào!
Cô quay sang mẹ:
-Tụi em đi nha chị!
Bà nội đứng lên, mẹ cũng đứng lên:
-Dạ, mẹ đi, cô Hiên đi. Thụy nhớ mai mốt về đi học nghe con.
Thụy ôm cặp vào lòng:
-Dạ! Con đi mẹ nghe. Vài bữa ông nội khỏe lại là con về liền.
Mẹ lại nhắc:
-Nhớ về sớm mà đi học, không thôi thua mấy bạn nghe con!
Thụy mỉm cười:
-Dạ, con nhớ rồi!
Thụy nhìn mẹ, thấy thương mẹ nhiều hơn. Thụy muốn chạy tới ôm mẹ một cái trước khi đi nhưng không biết có cái gì ngăn lại, không cho Thụy bước tới.
Mẹ định tiễn bà, cô Hiên và Thụy ra bến xe nhưng cô Hiên từ chối. Mẹ đành đứng lại ở cổng nhìn theo. Mắt mẹ đỏ hoe như sắp khóc làm Thụy hơi ngạc nhiên. Thụy đi vài ngày thôi mà, sao mẹ buồn đến thế?