Thế thân – Chương 20
Đức Tùng nãy giờ đứng ngoài cửa phòng ông Nhân đã nghe hết câu chuyện. Cậu ta vô cùng tức giận, hai tay nắm chặt cố nén cơn giận dữ.
“Anh lên tầng thượng, tôi có chuyện muốn nói”. Đức Tùng không chờ được đành nhắn tin cho Đức Tuấn để hỏi cho ra nhẽ.
“Không nói được dưới này sao? Tôi sắp phải đi bây giờ”
“Không được! Chuyện gấp phải nói rõ ngay bây giờ”
“Vậy được! Chờ tí tôi sẽ lên”
Đức Tuấn vội vã đi lên tầng thì vô tình vấp phải bà Cẩm Thu. Thấy dáng điệu vội vã của Đức Tuấn, bà ta có vẻ nghi ngờ đã xảy ra việc gì đó liền đi theo.
“Bốp”
Vừa thấy mặt Đức Tuấn, Đức Tùng đã đấm thẳng vào mặt anh.
“Anh là đồ khốn”
“Cậu…”
Đức Tuấn ngã chạng vạng vì cú ᵭάпҺ bất ngờ. Bà Cẩm Thu nấp sau tường cũng ngạc nhiên không kém, định kêu lên nhưng may cũng kìm nén được để theo dõi câu chuyện tiếp theo.
“Sao anh lại đối xử với cô ấy như vậy?”
“Cậu biết rồi à? Chuyện không phải như cậu nghĩ đâu?”
“Không phải như tôi nghĩ? Nghĩa là sao? Anh dám ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ với chị gáι của cô ấy. Anh có còn là con người không vậy? Ai cũng nói anh là tấm gương tốt. Cả ông nội và mẹ đều muốn tôi học tập anh. Là học tập như thế này đây sao?”
Đức Tùng nói giọng như sắp khóc. Có lẽ anh ta quá sốc khi nghe được sự thật. Bà Cẩm Thu lại càng sốc hơn. Bà ta cố bịt miệng mình lại để không phát ra tiếng động.
“Cậu cũng biết tôi không ưa gì Thu Vân”
“Không ưa sao còn có con với cô ta?”
“Là do tôi bị cô ta giăng bẫy. Tôi say quá không biết gì”
Đức Tuấn biết Đức Tùng cũng có cảm tình với Uyên Linh. Phàm là những chuyện gì liên quan đến Uyên Linh khiến cô bị thiệt thòi, cậu đều ra mặt để bênh vực, không hề kiêng nể gì. Điều này nhiều lúc khiến ông nội cậu khó xử, còn mẹ cậu thì lại bực mình. Chuyện gì cũng có thể nhượng bộ Đức Tuấn, riêng chuyện về Uyên Linh nhất định cậu ta sẽ không nhượng bộ.
“Khốn kiếp! Đến chồng em gáι mình cũng không buông tha”
Đức Tùng lẩm bẩm “Tôi sẽ cho cô ta biết tay”
“Cậu định làm gì cô ta?”
“Không cần anh phải lo” Đức Tùng hất tay Đức Tuấn
“Cậu đừng manh động! Đứa trẻ…”
“Anh không cần phải lo lắng. Tôi biết phải làm gì”
Gương mặt Đức Tùng đỏ bừng, ánh mắt căm phẫn, đùng đùng sát khí đi như chạy xuống lầu. Bà Cẩm Thu biết ý đã đi trước một bước, đứng đợi sẵn ở chân cầu thang. Thấy Đức Tùng đi vội vã, bà giả vờ như không biết chuyện gì liền lên tiếng can ngăn:
“Con đi đâu mà vội vã vậy?”
“Con đi ra ngoài có chút việc”
“Mẹ định nhờ con chở đi có việc quan trọng”
“Mẹ gọi chú Linh tài xế đi! Con có việc gấp không thể trì hoãn được”
Bà Cẩm Thu biết Đức Tùng đi gặp Thu Vân, sợ cậu ta nóng giận làm ra chuyện gì sẽ làm mất lòng ông Nhân nên vô cùng lo, bà không muốn cậu ta đi nhưng cũng không thể ngăn cản được. Bản tính của Đức Tùng vốn bướng bỉnh xưa nay, một khi đã muốn làm chuyện gì thì không ai có thể ngăn cản được. Nhất là việc lại liên quan đến Uyên Linh.
***
“Cô cần bao nhiêu tiền?”
“Ý cậu là sao?”
“Cần bao nhiêu để biến mất khỏi gia đình tôi?”
“Hóa ra anh đã biết chuyện này. Anh ta cũng nhanh mồm nhanh miệng đấy”
Đức Tùng ném cho cô ta một cọc tiền:
“Nhiêu đây đã đủ chưa?”
Thu Vân cầm cục tiền lên ngắm nghía một lúc rồi bật cười ha hả:
“Cậu nghĩ nhiêu đây có thể bịt miệng được tôi sao?”
Thu Vân ghé sát tai Đức Tùng nói nhỏ:
“Nói cho cậu biết. Tôi không có thiếu tiền, cái tôi cần là cái địa vị phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Hoàng Phát kìa”
Đức Tuấn tức giận đẩy cô ta ra. Lực mạnh của chàng trai trẻ khiến Thu Vân hơi loạng choạng.
“Cậu dám động chân động tay với tôi sao? Đứa bé này có mệnh hệ nào cậu là người ૮.ɦ.ế.ƭ trước đó”
Thu Vân vờ ôm bụng mình cảnh cáo Đức Tùng.
“Cô đừng có mà dọa tôi. Cô chỉ qua mắt được ông nội và anh ta chứ không qua mắt được tôi. Thứ rác rưởi như cô đừng mong vào làm dâu nhà tôi. Một lần nữa, tôi cảnh cáo cô, hãy tránh xa Uyên Linh ra”
“Uyên Linh? Ồ! Có vẻ như cậu thích cô ta thì phải?”
Ánh mắt Thu Vân sáng lên như vừa phát hiện ra một điều gì đó thú vị.
“Đó không phải việc của cô”
Với kinh nghiệm và con mắt ϮιпҺ đời của mình, chỉ nhìn qua sắc mặt và vài câu nói khích bác, cô ta đã nhận ra ngay Đức Tùng đối với Uyên Linh không chỉ là quαп Һệ chị em dâu bình thường.
“Hay đấy! Chị em dâu có mối quαп Һệ mờ mờ ám ám chi đây? Chuyện gia đình anh cũng thật thú vị đấy”
“Cô đừng có ngậm ɱ.á.-ύ phun người. Uyên Linh không phải là hạng người xấu xa như cô?”
“Một câu Uyên Linh, hai câu cũng là Uyên Linh. Cô ta rõ ràng là chị dâu của cậu, thế mà cậu lại dám xưng ngang. Không phải có tình ý thì còn là gì? Còn nữa, nếu không quan tâm đến cô ta, tại sao lại đến gặp tôi để đòi quyền lợi cho nó?”
Thu Vân lại giở trò dẫn dắt câu chuyện khiến Đức Tùng sập bẫy vì một phút nóng giận có thể lỡ lời nói sự thật. Nhưng lần này nghĩ đến câu nói cảnh báo của Đức Tuấn, cậu cố kìm hãm cơn nóng giận.
“Tôi vẫn nhắc lại cho cô biết, nếu còn dám động đến Uyên Linh tôi sẽ không tha cho cô. Cô dám làm gì, tôi sẽ làm gấp đôi để trả lại.
Tôi không giống Đức Tuấn, cần phải nghĩ ngợi nhiều thứ, giữ danh tiếng cho công ty. Tôi chỉ là một đứa cháu bị cho ra rìa, làm chuyện gì cũng không sợ ảnh hưởng”
Thu Vân có vẻ e dè trước lời cảnh cáo này của Đức Tùng. “Không thể đùa được với cậu ta. Nếu cậu ta phát hiện ra được cái thai của mình không phải của Đức Tuấn thì mình ૮.ɦ.ế.ƭ chắc”.
“Cậu đang dọa tôi?”
“Tôi không dọa, nhưng chắc chắn sẽ làm nếu như chị không biết điều. Đừng có trách tôi không báo trước”.
Đức Tùng hùng hổ chỉ tay thẳng vào mặt Thu Vân. “Quả thực, không thể coi thường cậu ta được”
Đức Tùng vừa đi khỏi thì bà Cẩm Thu cũng vừa đi đến. Bà đã đi theo xe của Đức Tùng nên mới biết cậu đến nhà Thu Vân. Bà ta cũng đã nghe hết cuộc nói chuyện của hai người.
” Bà đến đây làm gì? Không phải cũng để giáo huấn tôi như con trai bà đấy chứ?”
“Đương nhiên là không”
Bà Cẩm Thu bình thản nói như đã biết thủng câu chuyện.
“Tôi đến đây là để giúp cô”
“Giúp tôi? Người nhà bà kể cũng lạ thật. Một người vừa đến đe dọa tôi thì ngay lập tức có một người khác đến để an ủi tôi. Các người vừa đấm vừa xoa tôi đấy à? Tôi không cần. Bà về cho”
Bà Cẩm Thu nhấp một ngụm trà rồi từ từ nói:
“Cô bình tĩnh đi. Tôi không giống bọn họ. Chắc cô không biết, Uyên Linh là cái gai trong mắt tôi muốn nhổ từ lâu mà chưa có cơ hội. Nay gặp được đồng minh, lẽ nào lại bỏ qua cơ hội tốt thế này chứ?”
Thu Vân nghe qua có vẻ xuôi tai nhưng vẫn còn băn khoăn về chuyện của Đức Tùng.
“Nhưng Đức Tùng, cậu ta rõ ràng đang bênh vực Uyên Linh”
“Đừng quan tâm thằng ngốc đấy, nó có lớn mà không có khôn”
“Vậy bà lấy gì để tôi tin bà?”.Thu Vân tỏ vẻ nghi ngờ.
“Chắc cô biết trong nhà tôi, ông Nhân chính là người đưa ra ý kiến bắt Đức Tuấn phải kết hôn với Uyên Linh đúng không? Ông ta quả thật rất yêu thương Uyên Linh, có khi còn hơn cả Đức Tuấn. Chỉ cần cô ta lên tiếng, chuyện gì ông ta cũng chiều theo. Tôi đã thấy chướng tai về chuyện này lâu lắm rồi nhưng chưa thể làm gì được. Nay gặp cô thế này, cùng chung một kẻ thù là cô ta, sao chúng ta lại không thể hợp tác nhỉ?”
“Có cách gì?”
“Tôi biết cô muốn bước chân vào nhà họ Nguyễn làm dâu nhưng khó qua vì cả ông Nhân và Đức Tuấn đều yêu quý Uyên Linh. Chỉ cần tôi làm cho họ ghét cô ta thì cô sẽ có cơ hội nắm phần thắng cao hơn. Hai chúng ta trong ứng ngoại hợp thì lo gì không thắng được cô ta?”
Nghe bà Cẩm Thu nói có vẻ như rất có lý, Thu Vân đồng ý gật đầu nhưng còn hơi lưỡng lự về việc của Đức Tùng. “Rõ ràng họ là hai mẹ con nhưng lại không giống nhau chút nào. Có nên tin bà ta không đây?”
“Cô không cần phải đắn đo nhiều như vậy. Nếu còn chưa tin tôi thì chúng ta cứ tạm hợp tác một thời gian ngắn trước đã. Không cần nói tất cả những bí mật của cô cho tôi biết nếu cô không muốn”
Bà Cẩm Thu dường như cũng đoán được ý nghĩ của Thu Vân nên đề nghị:
“Chuyện của Đức Tùng, cô không cần phải lo. Nếu có chuyện gì tôi sẽ lập tức báo cho cô biết”
Dù sao trong hoàn cảnh này, thêm một đồng minh là một chuyện tốt, sẽ bớt đi một kẻ thù. Huống hồ đây còn là người có địa vị trong gia đình Đức Tuấn. Nếu muốn lọt vào nhà ấy, không thể không có sự giúp đỡ của bà ta. Chuyện sau này cứ để sau này tính tiếp. Trước mắt cứ bước chân vào nhà họ Nguyễn trước đã.
“Được, tôi đồng ý với bà”
“Như vậy có phải tốt hơn không? Đâu cần tôi phải giải thích nhiều. Tôi tin cô là người thông minh sẽ tính toán được thiệt hơn thế nào. Hợp tác với tôi chỉ có lợi chứ không có hại cho cô”
“Vậy đi! Khi nào hành động tôi sẽ báo với bà”
Tuy miệng nói là hợp tác nhưng Thu Vân hoàn toàn không tin tưởng bà Cẩm Thu. “Người đàn bà này gian trá có thừa, mình không thể không đề phòng”.
“Cô ta quả thật gian xảo. Luôn đề phòng mình. Không dám tiết lộ nửa lời. Không sao, trước hết cứ loại bỏ Uyên Linh trước. Loại người tham lam, ích kỷ như cô ta thể nào cũng có điểm yếu”.
Hai người đàn bà đều mưu mô thâm hiểm gặp nhau, không khó để họ nhìn thấu ruột gan của nhau. Nhưng vì có chung một kẻ thù, họ sẵn sàng tạm bỏ tham vọng riêng đạt được mục đích trước mắt.