Thế thân – Chương 13

“Bác xin lỗi vì đã nghe cuộc nói chuyện của hai mẹ con cháu”

Bà Kim Chung cầm lấy tay Uyên Linh.

“Bà ấy từng là bạn thân của bác”

Uyên Linh nhìn bà Kim Chung, mở to mắt ngạc nhiên

“Chắc bà ấy chưa từng kể chuyện về bố cháu?”

Bà Kim Chung xoa xoa tay Uyên Linh, cười cười:

“Dù sao cũng là chuyện của người lớn. Con đã chịu nhiều thiệt thòi rồi”.

Bà Kim Chung quá hiểu rõ bản tính của bà Thu Hiền. Khi đã không thích ai thì sẵn sàng buông những lời cay ᵭộc xỉ vả vô cùng nặng nề.

Uyên Linh không nói gì, vẫn cúi đầu lảng tránh ánh mắt của bà. Chuyện này cũng chẳng hay ho gì, tốt nhất là không nên nói nhiều cho người ngoài biết.

Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu Uyên Linh, bà Kim Chung cười hiền lành, cũng không muốn khiến cô khó xử hay miễn cưỡng nói chuyện không muốn.

“Có còn muốn khóc nữa không? Cứ khóc đi! Ta ở đây sẽ không nói gì hết”

Uyên Linh ngước lên nhìn bà, nước mắt chợt ứa ra, không còn tức tưởi khó chịu nữa. Bà đã đem đến cho cô một cảm giác an toàn dù chỉ mới lần đầu gặp gỡ.

“Nào lại đây con gáι! Khóc đi cho nhẹ lòng”

Bà kéo vai Uyên Linh ʇ⚡︎ựa vào vai mình, hệt như bà mẹ ôm con vào lòng khi nó vừa trở về sau bao ngày bôn ba ngoài cuộc đời đầy sóng gió. Uyên Linh cũng chẳng ngại ngần nữa, mặc cho bà ôm cô vào lòng rồi khóc ngon lành như một đứa trẻ được dỗ dành sau trận ᵭάпҺ đòn đau của mẹ.

Văn Thành đã về được một lúc. Thấy đã khuya nên anh chỉ gọi điện cho người giúp việc ra mở cổng mà không bấm chuông, sợ mọi người thức giấc. Đi vào phòng không thấy Uyên Linh mà chỉ thấy bà Thu Hiền nằm gục bên cạnh ông Bình ngủ. Chưa bao giờ bà Thu Hiền ở lại nhà anh khuya như thế này. Biết là có chuyện xảy ra nên anh đi ra ngoài vườn hồng tìm Uyên Linh. Quả thực là cô đang ở đây. Bất ngờ hơn nữa là lại đang được mẹ anh ôm vào lòng như một đứa con bé bỏng. Nhìn cảnh tượng này, anh không khỏi ҳúc ᵭộпg.

“Cô ấy cần một người như vậy. Một người đủ mang lại cho cô ấy cảm giác tình thân. Tình cảm của mình có lớn đến đâu cũng không thể so sánh nổi với thứ tình thân này”. Văn Thành ʇ⚡︎ự nhủ, anh đã chứng kiến không biết bao nhiêu lần Uyên Linh đơn ᵭộc khóc thầm như vậy mà chỉ biết bất lực đứng nhìn, không thể giúp gì cho cô bởi mối quαп Һệ trong gia đình cô quá phức tạp và khó hiểu. Uyên Linh sống trong đó không khác gì một đứa con rơi vô thừa nhận, lúc nào cũng bị mẹ và chị ghẻ lạnh, hắt hủi. Có lẽ khoảng thời gian cô đi ra ngoài du học là khoảng thời gian ʇ⚡︎ự do thoải mái nhất của cô. Thế nhưng rốt cục cô cũng lựa chọn quay về nước để được gần mẹ mình. Tình thân chính là thứ tình cảm khó vứt bỏ được. Nhất là đối với một người luôn khao khát có được nó thì lại càng không dễ buông bỏ. Càng bị hắt hủi càng muốn níu kéo cho dù bị tổn thương ra sao.

“Em có thể ở lại bên Mỹ, cuộc sống có lẽ sẽ tốt hơn”

Văn Thành khuyên nhủ khi biết Uyên Linh về nước sau khi du học.

“Nhưng ở đó chỉ có mình em. Không có bố mẹ và chị”

Đức Tuấn nghĩ thầm “không có họ chẳng phải sẽ tốt hơn sao”. Nhưng anh thừa biết trong lòng Uyên Linh, họ mới là tất cả cuộc sống của cô.

“Em tin một ngày nào đó, mẹ lại sẽ yêu thương em như yêu thương chị Thu Vân vậy”

“Chắc chắn rồi. Em là một cô gáι tốt, ai gặp cũng sẽ yêu ngay”

Văn Thành cầm tay Uyên Linh. Thật ra anh đã chuẩn bị mọi thứ sẵn sàng bay sang Mỹ nếu cô đồng ý ở lại. Thế nhưng trong mắt cô, gia đình là sự lựa chọn duy nhất mà cô luôn luôn hướng về. Trái tιм của cô luôn đặt nơi họ. Còn với Văn Thành, nơi trở về của anh chính là Uyên Linh. Một bước cũng là cô, vạn bước cũng là cô. Chỉ cần là cô ở đâu thì anh cũng sẽ ở đó. Mãi mãi bên cạnh cô.

Ngày Uyên Linh được gả đi cho Đức Tuấn chính là ngày buồn nhất của Văn Thành.

“Em có thích cậu ấy không?”. Văn Thành dò hỏi. Uyên Linh không trả lời mà khẽ gật đầu.

“Em thích là được rồi. Anh còn tưởng em bị ép gả chứ?”

Văn Thành cười cười ra vẻ đùa cợt. Cảm xúc của Văn Thành hơi lẫn lộn, vừa có chút đau lòng nhưng vẫn cố tỏ ra hài hước trêu chọc Uyên Linh. Có người nào biết tin người mình yêu được gả cho kẻ khác mà không đau lòng chứ! Nhưng nghĩ đến chuyện Uyên Linh được ra khỏi căn nhà đị𝚊 𝚗𝚐ụ𝚌 đó anh lại thấy cô đang được giải thoát. Ít nhất là không phải nghe những lời cay nghiệt hàng ngày của mẹ và chị cô. Hơn nữa cô cũng thích người này. Chỉ cần là cô cảm thấy hạnh phúc thì việc gì anh cũng có thể chấp nhận được. Khi tình yêu vượt qua giới hạn của nó, ʇ⚡︎ự nhiên con người ta cũng trở nên cao thượng hơn. Ở bên cạnh ai cũng không còn quan trọng nữa.

“Thu Vân thì sao? Cô ấy biết chưa?”

“Chắc mẹ sẽ báo cho chị ấy biết sau”

“Mẹ em cũng đồng ý sao?”

“Đây là ý kiến của bố em. Mẹ em không dám phản đối”

“Ừ! Thế thì được. Chỉ em là Thu Vân biết được sẽ làm khó em”

“Lúc đó thì chuyện đã xong rồi. Dù muốn hay không cũng không thể làm khác được. Chị ấy đang trong quá trình thụ án. Với lại, chuyện này cũng không phải do em quyết định được”

Uyên Linh chưa từng kể chuyện mình đã từng cứu Đức Tuấn cho Văn Thành nghe. Anh chỉ biết rằng, Đức Tuấn là vị hôn phu của Thu Vân. Nay Uyên Linh lại kết hôn cùng cậu ta, nếu biết được chuyện này không biết cô ta sẽ phát điên như thế nào! Chắc chắn cô ta sẽ tìm mọi cách để phá hoại Uyên Linh cho mà xem. Uyên Linh sẽ không thể tránh khỏi mối tai họa đang sắp ﻮเáภﻮ lêภ đầย cô. Tất cả mọi chuyện khó khăn trong gia đình, cô được đem ra làm người thế thân. Đến khi sóng gió thì chính cô cũng là người đứng mũi chịu sào. Anh không hiểu người nhà họ nghĩ như thế nào, sao lại đem Uyên Linh ra để làm lá chắn may rủi.

Văn Thành thở dài, một cảm giác lo lắng bất an luôn len lỏi trong đầu anh. Rồi sau này, Uyên Linh sẽ sống một cuộc đời như thế nào? Có bao giờ cô ấy được sống cho chính mình không? Hạnh phúc với cô thì nhỏ hẹp mà bất hạnh thì lại quá lớn lao.

“Sao con không về phòng ngủ?”

“À con…”

Bà Kim Chung ngạc nhiên khi thấy Văn Thành đứng thẫn thờ tгêภ ban công. Đã 12 giờ rồi.

“Cô ấy ngủ rồi hả mẹ?”

“Ừ, nó ngủ rồi! Tội nghiệp con bé. Sao bà ta lại có thể đối xử với con gáι mình như vậy chứ?”

“Vâng! Còn nhiều chuyện bất công với cô ấy lắm mẹ à”

Bà Kim Chung nhìn Văn Thành. Đứa con trai này của bà hình như đang có tâm sự. Từ ngày còn nhỏ, Văn Thành đã tỏ ra là một đứa trẻ biết nghĩ, chín chắn và không để bố mẹ phải lo nghĩ điều gì. Khi bố mẹ và em gáι anh chuyển qua Mỹ định cư để thuận lợi cho công việc, anh quyết định không theo với lí do thích ở Việt Nam hơn. Nhưng thực chất là vì Uyên Linh. Bố mẹ anh hoàn toàn tin tưởng và tôn trọng ý kiến này nên không gượng ép. Hơn ai hết, họ biết Văn Thành hoàn toàn có thể ʇ⚡︎ự lo cho cuộc sống của mình. Lần này bà về đây là có ý muốn Văn Thành đi xem mắt, anh cũng hơn 30 tuổi rồi. Thế nhưng bao nhiêu chuyện xảy ra, bà còn chưa kịp nói.

“Con đối với Uyên Linh thế nào?”

“Chúng con chỉ là bạn”

“Có thật chỉ là bạn?”

Bà Kim Chung tỏ vẻ nghi ngờ. Rõ ràng, bà nhìn thấu rõ tình cảm của Văn Thành dành cho Uyên Linh không phải là một loại tình cảm đơn thuần.

“Cô ấy là một người bạn đặc biệt”

“Chỉ thế thôi sao?”

“Vâng mẹ! Cũng không thể có gì hơn được nữa. Cô ấy đã có chồng”

Bà Kim Chung vỗ vai con trai mình an ủi. Tương tư của Văn Thành lẽ nào bà lại không hiểu. Chỉ có điều hai người họ lại trong hoàn cảnh trớ trêu quá.

“Cậu ấy có yêu Uyên Linh không?”

“Con cũng không biết. Họ lấy nhau vì lợi ích gia đình. Ông nội cậu ta thích Uyên Linh”

“Vậy Uyên Linh thế nào?”

“Cô ấy cũng thích cậu ta?”

Giọng Văn Thành có đôi chút thất vọng.

“Nó nói với con?”

“Vâng! Chính miệng cô ấy nói như thế”

“Con buồn lắm phải không?”

“Cũng không hẳn ạ. Chỉ cần cô ấy thích là được”

Bà Kim Chung mỉm cười xoa đầu Văn Thành. Đứa con trai này của bà thật ngốc. Yêu thầm người ta tận 10 năm trời, có thể nhìn người mình yêu bên cạnh người khác mà không hề oán thoán. Nó giống hệt bà cách đây 30 năm trước. Bà bị ông Bình hiểu lầm nhưng vẫn không hề oán trách. Ngày bà biết tin ông cưới cô bạn thân nhất của mình, bà chỉ biết đứng xa nhìn rồi âm thầm từ bỏ. Cũng may bà gặp được bố của Văn Thành, ông ấy là người bạn tốt luôn bên cạnh bà. Nhưng con trai bà bây giờ lại không may mắn như bà năm ấy, nó vẫn bên cạnh người con gáι nó yêu nhưng lại không được đường đường chính chính nắm tay cô gáι ấy. Ngược lại, phải chứng kiến cảnh họ bên cạnh người khác, trái tιм chỉ biết âm thầm nhói đau không dám thổ lộ.

Bài viết khác

Gặρ lại người yêu cũ – Câu chuyện thú vị và đầy ý nghĩα chân thực

Tɾong ρhòng chờ bαy, tôi thấy mùi nước hoα quen thuộc. Mà người cũng quen (nhưng không còn thuộc nữα). Mỉm cười chào nhαu, nhã ý muốn lấy cho nhαu đồ ăn như đã từng củα nhiều năm về tɾước. Tôi xin lỗi và nói mình không thích ăn uống gì và có thể tự […]

Bông hồng mùα xuân – Một bài thơ đầy ý nghĩα sâu sắc và chuyện tình thật đẹρ

Một bài thơ tôi thuộc làu từ lâu lắm ɾồi… Mối tình đẹρ giữα αnh lính chiến tiền ρhương và em gáι hậu cứ thật cảm động. “Bán cho tôi một bông hồng đi, cô bé! Đoá nào tươi còn búρ nụ mịn màng.” Tôi ngước lên: “Xin ông chờ tôi lựα. Một bông hồng […]

Người cũ – Không phải tôi thay đổi, mà anh ấy xứng đáng bị lãng quên

Tôi gặp lại “Người cũ” ở chốn cũ – một quán cafe nằm khuất trong con hẻm nhỏ, biển hiệu đã mờ, chủ quán cũng không màng sơn lại, loáng thoáng có thể đọc thấy chữ “… Nhớ”. “Người cũ” ngồi một mình ngay góc cửa sổ quen thuộc, nắng xuyên qua kẽ lá chiếu […]