Những giọt nước mắt của sự hối tiếc và ăn năn

Một con gà mái bị rắn cắn, nọc độc nóng bỏng len lỏi vào cơ thể nó. Tìm kiếm một nơi trú ẩn, nó lê lết về chuồng gà của mình.

Nhưng những con gà khác, vì sợ rằng chất độc sẽ lây lan, đã quyết định xua đuổi nó.

Tập tễnh rời đi, trái tim nặng trĩu, nó rời khỏi nơi từng là mái nhà của mình. Nó khóc, không phải vì vết cắn đau đớn, mà vì sự bỏ rơi và ruồng rẫy của chính gia đình, ngay vào lúc nó cần họ nhất.

Và thế là nó rời đi… Sốt cao, loạng choạng, lê bước với một chân bị thương, dễ bị tổn thương trước cái lạnh tê tái của màn đêm.

Mỗi bước đi, một giọt nước mắt rơi xuống.

Từ trong chuồng, những người chị em cũ dõi theo nó rời xa dần, cho đến khi nó chỉ còn là một cái bóng nhạt nhoà nơi chân trời. Một vài con thì thầm:

— Để nó đi… Nó sẽ chết xa khỏi chúng ta.

Và khi bóng dáng của con gà mái biến mất nơi chân trời, tất cả đều tin rằng nó đã chết.

Một số con thậm chí còn ngẩng đầu lên, chờ đợi lũ kền kền xuất hiện trên bầu trời.

Thời gian trôi qua.

Lâu sau đó, một con chim ruồi đến gõ cửa chuồng, mang theo một tin bất ngờ:

— Chị của các cô vẫn còn sống! Cô ấy đã trú ẩn trong một cái hang, xa nơi này.

Cô ấy sống sót, nhưng vết cắn khiến cô ấy bị tàn phế. Cô ấy mất một chân và rất khó khăn để tìm thức ăn. Cô ấy cần sự giúp đỡ của các cô.

Một sự im lặng bao trùm. Rồi những lời thoái thác lần lượt vang lên:

— Tôi không thể, tôi phải ấp trứng…

— Tôi không thể, tôi đang tìm ngô…

— Tôi không thể, tôi phải trông chừng đàn con…

Và thế là từng con một từ chối. Chim ruồi rời đi, đôi cánh nặng trĩu, trở lại cái hang.

Thời gian lại trôi qua.

Chim ruồi quay lại lần cuối, nhưng lần này mang theo một tin buồn:

— Chị của các cô đã chết… Cô ấy qua đời một mình, trong cái hang. Không ai chôn cất, không ai khóc thương cô ấy.

Một sự im lặng nặng nề bao trùm lên chuồng gà, rồi nhanh chóng bị thay thế bởi tiếng khóc than và tiếc nuối.

Những con đang ấp trứng bỏ dở công việc.

Những con đang tìm ngô buông rơi hạt xuống đất.

Những con đang chăm đàn con cũng dừng lại, tâm trí dằn vặt.

Sự hối hận đè nặng hơn bất cứ loại chất độc nào. Tại sao không đi sớm hơn? Tại sao phải chờ đợi? họ tự hỏi.

Không còn quan tâm đến khoảng cách hay nỗi mệt nhọc, tất cả cùng nhau lên đường đến cái hang, vừa đi vừa khóc lóc. Giờ đây họ đã có lý do để đi… nhưng đã quá muộn.

Khi đến cái hang, họ không tìm thấy con gà mái. Chỉ có một lá thư được để lại, như lời từ biệt cuối cùng. Trong thư viết:

“Trong cuộc đời này, nhiều người sẽ không bước qua một con phố để giúp đỡ bạn khi bạn còn sống, nhưng họ sẽ vượt hàng dặm đường để đưa bạn về nơi an nghỉ khi bạn đã chết.

Và hãy nhớ rằng, phần lớn những giọt nước mắt rơi trong đám tang không phải là nước mắt đau thương, mà là nước mắt của sự hối tiếc và ăn năn.”

Trang Thế giới văn chương

Bài viết khác

Hạnh phúc – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Anh là giám đốc một công ty Nhưng không rượu chè bê tha. giờ giấc đi về nghiêm chỉnh. mẫu mực .Chị là môt phụ nữ đảm đang luôn vụn xén cho gia đình . Anh chị có 2 cậu con trai và môt cô gái út dễ thương . Anh con trai lớn 17, […]

Câu chuyện cảm động và nhân văn về một người anh nuôi

NGƯỜI ANH NUÔI Truyện: Quang Nguyễn “Ba má đã nuôi anh từ nhỏ cho tới lớn, nhưng anh không phải là ruột rà, dù biết anh luôn nhường nhịn và không tranh giành với các em, nhưng cái nào ra cái đó, tài sản là của nhà này do cha mẹ và các con làm […]

Cơm cαnh nóng sốt – Câu chuyện xúc ᵭộng cũng là bài học ý nghĩα cho tuổi già

Tα khổ là vì luôn Ьắt người khác làm theo ý củα mình. Còn mình luôn chống đối người khác. Buổi chiều hαi “ vợ chồng son” ngồi vào bàn ăn. Bà Lệ mở nồi cơm điện xúc ɾα hαi bát cơm thì ông Kính lên tiếng hỏi ngαy: – Vẫn cơm buổi sáng hả? […]