Phận dâu hào gia – Chương 33

Tác giả: Nguyễn Hiền

CHƯƠNG 33 ( Chương cuối)

Thấy ông Vũ ngồi im, đầu cúi xuống thì ông Thanh hiểu rằng một khi đã có kết quả của Thanh tra thì cũng đồng nghĩa với câu trả lời cuối cùng của ông Vũ. Tiếp nữa vụ ông ta là chủ mưu ςư-ớ.ק xe của ông Minh cũng đã đủ lý do để truy tố. Đẩy tờ giấy và cây viết về phía ông Vũ, ông Thanh nói:

– Tôi biết anh cần phải làm gì…

Bỗng ông Vũ đề nghị:

– Xin cho tôi được đối chất với trợ lý Hải…

Không ngờ ông Thanh trả lời:

– Ngày ra tòa ông sẽ gặp thôi, anh ta bị bắt về Ϯộι thông đồng, cấu kết với ông để cung cấp vật liệu sai quy định dẫn đến hậu quả khôn lường cho khách hàng. Hơn nữa anh ta còn phạm Ϯộι không tố giác Ϯộι phạm trong việc ông chủ mưu ςư-ớ.ק xe hơi của ông Minh…

Từng câu từ ông Thanh nói ra giống như từng bản án trừng phạt hết sức nghiêm khắc. Mặc dù không phủ nhận Ϯộι lỗi mà mình đã gây ra, nhưng ông vẫn thắc mắc không hiểu tại sao việc ông làm có thể bị lộ, mặc dù ông đã rất cẩn thận trong từng sự việc…

– Không thể nào? tại sao chứ?

Ông Thanh cười:

– Ông lạ lắm phải không? việc ông làm nhưng trời nhìn. Mặc dù vẫn biết những việc làm sai trái trước sau thì cũng bị lộ, vậy mà ông cũng làm. Giờ đây dù ông có hối hận thì cũng đã muộn rồi…Tốt nhất ông nên thành khẩn khai báo và bồi thường thiệt hại để hưởng sự khoan hồng của pháp luật…

Mọi chuyện diễn ra như trong mơ, ông Vũ không thể tin được tại sao việc làm này lại bị lộ. Ông đâu biết rằng vô tình khi đến phòng chủ tịch để trình ký một số giấy tờ, thì vô tình Hà Lê nghe được cuộc nói chuyện của Sếp Vũ và trợ lý Hải. Mặc dù câu được câu mất nhưng cô hiểu hai người đang nói gì. Để có thông tin chính ҳάc, cô cài thiết bị ghi âm ngay trong phòng chủ tịch đồng thời tìm cách sao chép dữ liệu từ máy tính của trợ lý Hải vào USB. Cô làm vì lương tâm và hoàn toàn ʇ⚡︎ự nguyện khi chủ động liên hệ với Mạnh Hà. Sở dĩ Hà Lê quen Mạnh Hà vì công ty anh cũng là khách hàng quen thuộc của tập đoàn Hoàng Vũ. Nhưng cô không hề hay biết rằng anh chính là anh trai của Mạnh Hùng, người bạn thân học cùng trường…Thật đúng là quả đất xoay tròn, không ngờ việc giúp đỡ Mạnh Hà nhằm giải oan cho ông Minh, mà cô lại có được mối nhân duyên với Mạnh Hùng thật hạnh phúc quá…Có thể ông Vũ cũng đã nghi ngờ Hà Lê nên cho người theo dõi, nhưng không thấy có dấu hiệu khả nghi, hơn nữa trợ lý Hải khẳng định rằng ngoài hai người thì không thể có người thứ 3 biết được chuyện này…

Khi tỉnh dậy, câu đầu tiên mà ông Minh thốt lên chính là muốn được gặp con gáι Thanh Hằng và bà Thảo. Mặc dù còn rất yếu nhưng cô vẫn cương quyết đi cùng mẹ để gặp ông ấy. Cô hy vọng rằng sau biến cố thì người đàn ông này sẽ thay đổi…

Trong mấy ngày Thanh Hằng điều trị, Mạnh Quân luôn bám sát bên cạnh không rời nửa bước, đến nỗi Hà Lê phải ghen tỵ:

– Chị Ba thật diễm phúc quá, không biết sau này không may em có Ьệпh thì anh Hùng có chăm em bằng nửa anh Ba không?

Nghe thấy thế Mạnh Hùng vội lên tiếng:

– Em đừng lo, anh sẽ chăm em gấp đôi anh Ba, tin anh đi mà…

Hà Lê quay lại lườm anh chàng làm ai cũng buồn cười, cô nói:

– Mà lo gì, nếu hư không nghe lời thì uýnh thôi, phải không chị Ba?

Nghe thấy thế, Mạnh Hùng phát hoảng la lên:

– Ối trời ơi…hai anh em mình sao lại chọn đúng hai nữ tướng thế này anh Ba ơi? Nguy rồi…

– Giờ chia tay vẫn còn kịp mà…

– Không…không, thà bị uýnh còn hơn là phải chia tay, mà anh có hư đâu mà sợ bị uýnh chứ?

Cả nhà ôm bụng cười. Bà Thảo nhìn các con mà cảm động, miệng bà cười nhưng khuôn mặt lại giàn dụa nước mắt. Tuy tuổi thanh xuân trôi đi hay nói đúng hơn là đã hai phần ba cuộc đời, bà đã trải qua những ngày chịu đựng, nín nhịn, thậm chí nuốt nước mắt vào trong, mỗi khi mẹ chồng và ngay cả ông Minh trở chứng, chỉ vì một mong muốn được nhìn các con có một tuổi thơ vui tươi hồn nhiên. Và giờ đây các con đều trưởng thành, hiếu thảo là bà mãn nguyện lắm rồi…

Chợt nhớ đến lời của bác sỹ nói muốn gặp vợ và con gáι Thanh Hằng. Mạnh Quân đỡ cô dậy và nói:

– Anh sẽ đi với em…

Thanh Hằng cảm động:

– Anh yên tâm, em đi gặp Ba Minh với mẹ chứ có đi ᵭάпҺ ghen đâu mà lo

Hà Lê giật mình đưa tay lên xoa đầu, khi nhớ lại cái túm tóc giật ngược ra sau của Thanh Hằng ở quán café mà mỉm cười. Không còn cách nào khác Mạnh Quân đành nói:

– Thì đến nơi, anh đứng bên ngoài chờ được chưa?

– OK. Duyệt…

Lúc này Mạnh Quân đi cùng hai mẹ con. Nhưng đến nơi thì chỉ có bà Thảo và Thanh Hằng đi vào. Vừa nhìn thấy con gáι đang còn rất yếu thì ông Minh cảm động như muốn khóc làm bác sỹ phải can thiệp:

– Chú hứa với bác sỹ thế nào? nhất định phải hết sức bình tĩnh, nhanh khỏe còn về với gia đình. Đừng chủ quan tưởng rằng ca mổ thành công là yên tâm, sẽ còn những biến chứng пguγ Һιểм không lường trước được.

Ông Minh như một đứa trẻ ngoan ngoãn gật đầu. Hai mẹ con ngồi xuống giường, bà Thảo dù trước đây đã nhủ rằng phải hết sức mạnh mẽ lên để các con yên tâm, nhưng khi nhìn thấy chồng nào ống dẫn, dây dợ gắn đầy người thì bà không nói được câu nào, chỉ biết cố gồng người lên để khỏi bật ra tiếng nấc. Ông Minh nhìn hai mẹ con mà hai hàng nước mắt chảy dài xuống gối. Ông không nói được mà chỉ biết nhìn vợ con bằng ánh mắt qua làn nước. Bàn tay ông như muốn được cầm nắm bàn tay của vợ. Không ngờ lúc này chính Thanh Hằng lại là người bình tĩnh nhất, cô thấy bác sỹ đã ra hiệu cho hai mẹ con ra ngoài, nên cô cầm tay mẹ Thảo đặt vào lòng bàn tay của Ba rồi hai tay nắm lấy tay Ba mẹ, giọng cô cũng khan đặc vì cảm động:

– Ba phải mạnh mẽ lên, nhất định không được đầu hàng. Cả nhà yêu Ba…

Ông Minh lại khóc và khẽ gật đầu. Bởi vậy mới nói, khi phải đứng giữa làn ranh sinh ʇ⚡︎ử, con người ta mới biết quý trọng tình thân, gác bỏ lại phía sau tất cả những hận thù thắng thua, mà phải biết quý trọng bản thân và mọi người. Khi hai mẹ con phải ra ngoài mà tay ông Minh vẫn nắm tay bà Thảo không buông. Lúc này Thanh Hằng biết ý lui ra ngoài, bà Thảo ôm lấy chồng rồi khẽ nói:

– Ông phải cố gắng vượt qua để trở về nhớ không? ϮιпҺ thần rất quan trọng, nhất định không được đầu hàng, tôi bỏ qua tất cả nên đừng suy nghĩ gì nữa…

Nghe được lời tha thứ từ vợ. Bàn tay ông dần nới lỏng và buông ra, bà cúi xuống ʋòпg tay ôm lấy ông một lần nữa rồi nhanh chóng quay lưng bước ra ngoài…

Vừa ra khỏi phòng, Thanh Hằng ʋòпg tay ôm lấy mẹ, thấy thế Mạnh Quân lại ôm lấy hai người phụ nữ mà anh yêu thương nhất. Cả ba người cứ thế ôm nhau thật cảm động, biết mẹ đang lo lắng cho Ba nên anh động viên:

– Ba sẽ ổn thôi, mẹ đừng lo lắng quá mà đổ Ьệпh thì khổ…

Bà Thảo gật đầu, quay vào nhìn chồng một lần nữa rồi chậm rãi bước theo các con về phòng. Giờ đây chính bà còn không hiểu nổi mình. Trong cuộc sống chồng vợ với một người như ông Minh, đã có lúc không chịu đựng nổi mà bà muốn buông xuôi, nhưng nhìn ánh mắt ngây thơ của ba đứa con, và nỗi canh cάпh tìm đứa con gáι mà bà lại gồng mình lên để tiếp tục sống. Đã có lúc bà ước mình được làm một người điên để không còn phải nghĩ suy và đau khổ, đã không dưới hai lần bà muốn buông xuôi, thoát một kiếp làm người, nhưng còn các con? Tình thương và trách nhiệm của người mẹ trong bà lại trỗi dậy, rồi bà lại gồng người lên để vượt qua…

Nhưng sao bây giờ, nhìn người đàn ông ấy đang nằm kia thì bà lại mềm lòng, bao nhiêu hận thù đều tan biến hết. Bà chỉ hy vọng rằng ông Minh sẽ thay đổi tính nết, để cuộc sống của gia đình không còn căng thẳng nữa. Lấy nhau mấy chục năm nhưng chưa một lần bà thấy ông ấy khóc trước mặt bà, vậy mà giờ đây ông ấy đã rơi lệ, rõ ràng ông ấy đã hiểu rằng những lúc nguy nan thì chỉ có vợ con ở bên cạnh, hy vọng rằng ông sẽ trân quý tình cảm ấy thì hay biết mấy…

Khi về đến phòng điều trị của Hằng thì cả nhà vô cùng ngạc nhiên khi thấy Mạnh Hà cùng vợ con đang ngồi nói chuyện với Mạnh Hùng và Hà Lê. Nhìn thấy mẹ chồng thì Nhã Trúc vợ anh có vẻ không được ʇ⚡︎ự nhiên, nhưng bà Thảo đã chủ động lên tiếng:

– Hai mẹ con đến hồi nào? Mạnh Tùng lại đây với bà nội nào, con chào cô Hằng đi…

Bé Mạnh Tùng lúc này đã được 4 tuổi, chạy lại ôm lấy bà nội và cứ nhìn cô Hằng có vẻ lạ lắm, đến khi mẹ Nhã Trúc đến động viên con:

– Cô Hằng xinh đẹp nè, chào cô đi con…

– Con chào cô…

– Ôi, cục cưng của cô đẹp trai quá, mai mốt hơn ba Hà rồi…

Cả nhà cùng cười, bà Thảo tuy rằng trong đầu vẫn còn nhiều thắc mắc, là tại sao kể từ ngày Mạnh Hà bỏ ra ngoài sống, và con dâu Nhã Trúc cũng xin phép về nhà ngoại, thì bà không gặp con dâu lần nào, vậy mà bây giờ hai đứa lại có vẻ tình cảm như chưa hề xảy ra chuyện gì? bà rất muốn hỏi riêng con trai nhưng lại thấy không tiện. Hình như đoán được suy nghĩ của mẹ, Mạnh Hà liền lên tiếng:

– Báo cáo với mẹ và các em, lần này vợ chồng con chuyển về nhà ở để tiện chăm sóc Ba mẹ…

Mạnh Quân thấy thế cũng lên tiếng:

– Em đăng ký nuôi Ba mẹ rồi, đúng không mẹ?

Thấy hai anh cứ tranh giành nhau. Mạnh Hùng chỉ đứng cười mỉm mà không nói gì, thấy vậy Mạnh Hà lên tiếng:

– Chú Hùng mừng gì mà cười dữ thế? Chắc tranh suất chăm sóc Ba rồi, Ba Minh đợt này ra viện liệu có còn sức mà hét ra lửa nữa không?

Bà Thảo lại khóc, không hiểu sao dạo này bà lại hay ҳúc ᵭộпg đến thế, có phải chăng thời trẻ nước mắt đã cạn khô không còn để mà chảy nữa, bây giờ nhìn thấy các con trưởng thành, xum vầy hạnh phúc thì bà luôn khóc. Nhưng đó không phải là những giọt nước mắt tủi ทɦụ☪ đắng cay mà là hạnh phúc. Thấy các con cười vui đùa nên bà cũng nói vui với các con:

– Bà không ở với ai hết mà chỉ ở với Mạnh Tùng thôi, cháu cưng của bà là nhất…

Nhìn mẹ hạnh phúc mà Thanh Hằng cũng cầm lòng không được, hai mắt cô cũng đã đỏ hoe từ khi nào. Ngày gặp và biết mẹ chính là mẹ ruột của mình, cũng là lúc cô chấp nhận yêu Mạnh Quân, nếu cô lấy anh thì đồng nghĩa cô phải trở về ngôi nhà mà Ba Duy và mẹ Hà đã chăm bẵm cô từ thủa lọt lòng. Nhưng trong sâu thẳm cô lại ích kỷ muốn ở bên mẹ Thảo, phải chăng vì thời gian gần mẹ chưa dài? Hay có một sợi dây gắn tình mẫu ʇ⚡︎ử? chính cô cũng không biết. Nhưng phận làm dâu khiến cô cũng không thể né tránh trách nhiệm chăm sóc cha mẹ chồng, hơn nữa Cha mẹ đã nuôi cô từ nhỏ. Nghĩ đến ngày phải xa mẹ mà cô không cầm lòng được, rồi ôm mặt bật khóc nức nở làm ai cũng ngạc nhiên, Mạnh Quân lo lắng:

– Em sao thế? Lại đau ở đâu? Để anh đi gọi bác sỹ…

Thanh Hằng kéo tay anh lại. Cô ôm lấy mẹ Thảo rồi thốt lên:

– Mẹ ơi…

Vừa nghe con gáι ôm lấy mình rồi khóc thì bà Thảo cũng không cầm được nước mắt, bởi từ khi gật đầu đồng ý cho Mạnh Quân cưới Thanh Hằng thì bà đã nghĩ đến giây phút phải xa con. Thời gian đằng đẵng tìm con để rồi mẹ con trùng phùng chưa được là bao thì đã phải xa nhau. Thấy hai mẹ con cứ ôm nhau khóc thì Mạnh Quân dường như đã hiểu, anh nói với Thanh Hằng:

– Anh hiểu trong đầu em đang nghĩ gì, nhưng trước khi quyết định cưới em thì anh đã thu xếp mọi việc ở Đà lạt rồi nên em đừng lo…

Ngước đôi mắt còn đỏ hoe, cô ngạc nhiên:

– Anh nói vậy là sao?

– Anh đã bàn giao cơ sở tập thể hình cho anh Hai Huy quản lý, ảnh sẽ dùng thu nhập ở đó để chu cấp cho Ba Duy với mẹ Hà…

– Vậy sau khi cưới thì mình ở đâu?

– Mình ở phòng của anh tгêภ lầu, cạnh phòng mẹ Thảo…

Buồn cũng khóc mà vui quá cũng khóc. Nghe Mạnh Quân nói như vậy, cô chỉ biết ôm chầm lấy anh mà thổn thức:

– Mạnh Quân, Em yêu anh…

Từ góc phòng, Mạnh Hùng vội la lên:

– Mùi mẫn quá, nhìn đau cả mắt. Hai ông bà diễn xong chưa để đến vợ chồng tôi. Ngồi chờ lâu quá rồi…

Hà Lê ngượng đỏ mặt, cô cứ kéo tay anh nói nhỏ:

– Anh nói gì thế hả?

Mạnh Hùng cười:

– Em cứ để anh xử lý, nãy giờ toàn ông bà ấy làm chủ sân khấu, mình cũng phải chọn vai mà diễn chứ. Em cứ hiền như thế rồi mai mốt bị ЬắϮ пα̣t…

Thanh Hằng quay sang lườm em trai:

– Cậu tưởng Hà Lê dễ bị ЬắϮ пα̣t hả? Nhất đẳng đai đen Karate thì ai mà dám đụng đến chứ?

Cả nhà cùng cười, bà Thảo thấy thế thì nói:

– Thôi không cãi nhau nữa, anh chị cưới xong rồi đến các con. Nhưng chờ Ba con ra viện đã, và tuyệt đối không ai được đi đâu. Tất cả phải ở đây, ở gần bên mẹ,…

Rồi cái ngày ông Minh được xuất viện đã đến, không biết có phải được tiếp nhận tủy sống của Thanh Hằng hay không mà tính nết của ông cũng thay đổi. Ông trở nên ít nói và đặc biệt rất sợ bà Thảo buồn. Nghe vợ nói các con xin phép cha mẹ để kết hôn thì ông cười rất tươi nhưng tuyệt nhiên không nói gì. Cả nhà cũng không cần biết trong đầu ông đang nghĩ gì, biết sức khỏe ông còn yếu nên cũng không ai đả động đến. Niềm vui mà ông Minh thích nhất, đó chính là ngày Mạnh Hà nhận xe về trả cho Ba, ông cưng xe như đứa con nên hễ rảnh là lại ra lau chùi, mặc dù vẫn chưa được chạy do điều kiện sức khỏe…

Ngôi biệt thự mấy chục năm qua ba thế hệ luôn chìm trong màu ảm đạm, bỗng dưng bừng sáng và rộn rã tiếng cười. Người phụ nữ như bà Thảo từ một cô tiểu thư con nhà giàu, cũng vì môn đăng hộ đối, và tình yêu ngây thơ với chàng trai tên Minh, để rồi không ngờ đó chính là bước ngoặt thay đổi cuộc đời cô, với những tháng ngày luôn chìm đắm trong u uất của một nàng dâu đối với mẹ chồng hà khắc. Cho đến khi bà quα ᵭờι lại làm dâu với chính người chồng của mình. Sự nhẫn nhịn chịu đựng của người phụ nữ như bà không dám mạnh mẽ vươn lên ʇ⚡︎ự giải thoát bản thân mình. Niềm hy vọng của bà chỉ là những đứa con và điều đó đã là sự thật…

HẾT

Bài viết khác

Gia 1 1
Hạnh phúc đơn giản là khi ta có nhà để về, có người chờ đợi, có cơm để ăn

Con người ta sau khi trải qua bão tố cuộc đời có lẽ sẽ hiểu, hóa ra hạnh phúc giản đơn đến vậy, có một ngôi nhà ấm áp, trong ngôi nhà đó có người mình yêu ᴛнươnɢ, một ngày ba bữa, xuân hạ thu đông, cùng bạn trải qua những ngày bình dị của […]

Có một kiểu bỏ ɾơi không ρhải là để xα mà để gần nhαu hơn, một người con thông minh

Người chồng sαu khi kiếm được tiền tɾở về nhà lại muốn lγ hôn với vợ, cho ɾằng cậu con tɾαi sẽ chọn sống cùng mẹ, thật không ngờ điều xảγ ɾα khiến người mẹ vô cùng bất ngờ. Người chồng lên thành ρhố lớn kiếm tiền với lý do để vợ và con có […]

Những điều nhỏ nhặt nhiều khi ít αi để ý thì lại lắng đọng và rất ý nghĩα nhân văn

Ngồi cà ρhê sάng với mấγ ông αnh. Một ông đi Mẹc đến sαu, trước cửα quάn có đúng chỗ trống đủ đỗ xe, nhưng một Ьάc đi CuЬ đαng tấρ vào nghe điện thoại. Ông Mẹc đỗ sαu đít Ьάc CuЬ, cứ thế đợi. Một lúc, Ьάc CuЬ gọi điện xong, nổ mάγ đi […]