Phận dâu hào gia – Chương 22
Tác giả: Nguyễn Hiền
Sau khi ăn xong, bà Thảo nặng nề lê từng bước chân đi về phòng, mặc dù cũng muốn chồng thay đổi cách sống, nhưng đứng trước hoàn cảnh như thế này thì cuộc sống của gia đình sẽ bị đảo lộn hoàn toàn. Hôm nay cái xe, liệu sắp tới sẽ là cái gì? bà biết tính ông Minh không bao giờ chịu ทɦụ☪, ông luôn hãnh diện và chủ quan và có phần bảo thủ, mà không nghe theo lời khuyên của bất kỳ ai. Có lẽ vì thế chính là nguyên nhân thất bại trong công việc. Đã có lần Mạnh Hà con trai lớn của bà góp ý cho cha rất nhiều, bởi con có chuyên môn về lĩnh vực xây dựng, nhưng nói kiểu gì thì ông Minh vẫn cương quyết bảo thủ ý của mình. Chính vì thế Mạnh Hà ra lập công ty riêng và được sự ủng hộ về mặt tài chính của mẹ. Cũng may hồi đó cha má bà còn sống và hoàn toàn ủng hộ các cháu ngoại, chứ nếu như bây giờ thì bà cũng chịu thôi.
Mải lu bu vì gia đình xảy ra nhiều chuyện mà bà cũng không nhớ đã lâu rồi con trai trưởng Mạnh Hà không về thăm nhà, trở về phòng riêng, bà gọi cho con:
Chuông reo một hồi, mãi sau mới nghe con trả lời mẹ:
– Alo, mẹ gọi cho con ạ?
Nghe câu trả lời của con, bà có vẻ hụt hẫng và đôi chút tủi thân. Trong 3 thằng con trai thì Mạnh Quân là đứa con luôn nhẹ nhàng, chu đáo. Còn Mạnh Hùng thì tuy hơi nóng tính nhưng thể hiện là một chàng trai mạnh mẽ, thích bảo vệ phụ nữ và nhất là mẹ. Còn Mạnh Hà sống trầm tính nhưng lại là đứa thông minh học giỏi nhất nhà. Con thường ít nói và đối với công việc thì thường trả lời bằng kết quả. Chính vì điều đó khi không thấy con về thì có nghĩa con đang rất bận. Nhưng là một người mẹ, tâm của bà lúc nào cũng bên con lo lắng về sức khỏe, công việc. Nay con trả lời hờ hững làm tιм bà nhói đau. Thấy mẹ im lặng thì Mạnh Hà biết có lỗi:
– Mẹ ơi, con xin lỗi…
– Con lúc nào cũng giỏi mà, có lỗi gì chứ? Mẹ nghĩ mình đã làm phiền con nên bỏ qua. Thôi mẹ cúp máy…
– Không mẹ ơi, xong việc con sẽ gọi lại ạ…
Chợt bà ngạc nhiên khi nghe trong máy hình như có tiếng của Mạnh Hùng. Tại sao Mạnh Hùng lại ở chỗ Mạnh Hà chứ? Có bao giờ bà nghe nhầm không? bà đi xuống phòng ăn xem con còn ngồi ở dưới không thì không thấy, gọi điện thì con không nghe làm bà càng thêm thắc mắc. Trở về phòng mà trong đầu bà không ngừng suy nghĩ. Thứ nhất trong giọng nói của Mạnh Hà có vẻ rất gấp, hơn nữa có bao giờ hai anh em nó đang bàn với nhau về một việc gì đó. Bà biết các con đã trưởng thành và rất lo cho mẹ. Nhưng trường hợp này thì các con giải quyết bằng cách gì chứ? Cầm quyển sổ đỏ ra xem, bà đã từng nghĩ hay là bán nhà để giải thoát tất cả, việc ở nhà nhỏ hay lớn thì cũng có quan trọng gì đâu? Tính ông Minh thường sỹ diện, nhưng ở trong hoàn cảnh này thì còn gì mà nói nữa…
Chợt bà nhìn kỹ quyển sổ xem có chữ hộ gia đình như con trai Mạnh Hùng nói không? thì tuyệt nhiên không có mà chỉ là tên của hai vợ chồng bà. Bà cười bởi sự ma quái của Mạnh Hùng, cũng bởi ông Minh không chú ý nên cũng không nhớ, khi lấy sổ ra khỏi két sắt thì Mạnh Hùng nhanh tay lấy luôn, nên lúc con nghĩ ra cách để đạo diễn thì ông cũng nửa tin nửa ngờ. Nhưng lần đó cũng đã giải quyết được việc rắc rối đối với bà Kiều, người phụ nữ xảo trá định lừa ông Minh để chiếm đoạt tài sản…
Tiếng ho của ông Minh từ phòng bên vọng sang làm bà sốt ruột. Rõ ràng từ tối qua đến giờ ông ấy không ăn gì mà cứ nằm trong phòng. Không biết ông ấy có Ьệпh không? nhiều khi bà cũng muốn sang xem tình hình thế nào? nhưng chân cứ bước đến gần cửa phòng thì dừng lại. Bởi nếu bà sang lúc này thì rất dễ mủi lòng nếu như ông ấy năn nỉ như mọi lần. Nhưng hồi đó cha má bà còn sống nên bà còn sang làm phiền. Bây giờ cha má quα ᵭờι rồi, vợ chồng anh Hai quản lý công ty, anh có thương thì cũng phần nào nhưng còn chị dâu. Hơn nữa bà cũng đã hỏi vay cho ông Minh nhiều lần rồi nhưng có bao giờ trả đâu. Chính vì thế gần như bà không dám vác mặt sang đó nữa…
Chợt điện thoại đổ chuông, đó là cuộc gọi của Mạnh Hùng:
– Alo, mẹ gọi cho con ạ?
– Ừ, mẹ gọi nhưng con khóa máy, bộ con bận hay sao?
– Dạ, điện thoại hết pin, con quên sạc…mà mẹ gọi cho con có việc gì không?
– À không, mẹ chỉ muốn hỏi con đang ở đâu thôi…
Im lặng vài giây, Mạnh Hùng trả lời:
– Con đang ở chỗ anh Hai. Xong việc về con kể cho mẹ nghe…
Vậy là Mạnh Hùng không nói dối mẹ, rõ ràng tiếng nói khi bà nghe trong điện thoại của Mạnh Hà là đúng. Bà hỏi con:
– Con gặp anh Hai có việc gì? mà sao thằng Hai không về nhà? anh con có khỏe không?
– Chuyện dài lắm mẹ ạ, xong việc con mới về được…
Đúng lúc đó thì tiếng xe của Mạnh Quân cũng vừa về tới nhà, Bà Thảo có linh tính có chuyện gì đó mà các con giấu bà. Bà nói với Mạnh Hùng:
– Mạnh Quân hình như cũng mới về, mẹ nghe tiếng xe của nó…
– Dạ, anh Hai triệu tập cả ba anh em đó mẹ…có chuyện rồi…
– Là chuyện gì? tại sao lại không cho mẹ biết chứ? Các con có còn xem bà già này là mẹ của các con nữa không?
– Anh em chúng con chẳng qua cũng không muốn mẹ phải lo lắng thôi. Nghe anh Hai nói thì giờ con mới hiểu tại sao Ba lại nợ nần như thế…
Bà Thảo cương quyết:
– Mẹ sẽ đi cùng với thằng Ba đến chỗ các con…
– Rồi Ba nghi ngờ thì sao?
– Ổng vẫn nằm trong phòng mà không ăn uống gì…
Rồi không hiểu nghĩ thế nào, bà nói với con:
– Mà thôi, mẹ cũng nên ở nhà để ba anh em chúng mày ʇ⚡︎ự thu xếp, hơn nữa mẹ cũng không yên tâm để ổng ở nhà một mình…
– Chính vì mẹ như thế nên Ba mới càng làm tới. Thôi con nói chuyện với mẹ sau nhé…
Nói rồi Mạnh Hùng tắt máy, lúc này bà Thảo chờ không thấy Mạnh Quân lên phòng như mọi khi thì đi xuống, nhưng không thấy ai mà chỉ có thùng đồ ai đó để như phòng khách. Rõ ràng bà nghe tiếng xe của Mạnh Quân về mà, vậy tại sao nó vừa về rồi lại đi luôn, phải chăng đến nơi thằng Hai đang ở. Thôi thì chờ Mạnh Hùng về xem sao thôi…
Cũng không muốn trở về phòng nên bà lững thững đi ra vườn hoa thư giãn cho thoải mái, bỗng có tiếng chuông cửa nên bà nghĩ Mạnh Quân vừa đi đâu đó trở về. Bỗng cô giúp việc hớt hải chạy vào:
– Bà chủ ơi…
– Chị từ từ nói, bộ có chuyện gì?
– Cài bà hôm bữa lại đến…
– Bà ta đến đây làm gì? gọi ông Minh dậy mà tiếp bà ta…
Chị giúp việc đi rồi mà bà vẫn cứ đứng bất động nơi vườn, lúc này những bông hoa mà bà yêu quý cũng không còn ý nghĩa nữa. Ở trong phòng thì bí bách mà ra vườn thì tâm trạng cũng không vui. Tiếng cô giúp việc vừa gõ cửa vừa kêu mà ông Minh vẫn nằm im, không trả lời cũng không mở cửa. Tội nghiệp người giúp việc chẳng biết giải quyết thế nào, cứ chạy qua chạy lại bởi bà Kiều vẫn bấm chuông như khủng bố người yếu bóng vía. Bà Thảo gọi cho Mạnh Hùng:
– Các con về đi, bà Kiều lại đến nhà bấm chuông inh ỏi, mà Ba mày vẫn nằm lỳ trong phòng. Giờ mẹ phải làm sao đây?
– Mặc kệ bà ta…
– Con nói vậy coi sao được, để bà ta cứ bấm chuông như vậy rồi bà con chòm xóm, người đi đường nhìn vào nhà mình lại tưởng chuyện gì?
Lúc này Mạnh Hà mới nói vào trong điện thoại động viên mẹ:
– Mẹ cho người làm hẹn bà ta 2 ngày nữa đến nhà mình giải quyết…
– Hai ngày thì lo tiền sao nổi con ơi, bà ta nói 3 tỷ lận á…
– Chuyện đó mẹ đừng lo, ba tỷ chứ 30 tỷ cũng trả được, miễn bà ta phải chứng minh được rằng Ba mượn của bà ta số tiền đó…
Các con thì động viên bà đừng lo, nhưng là một người vợ người mẹ trong gia đình, thì làm sao bà có thể không lo được chứ. Bà biết anh em nó gặp nhau rõ ràng là bàn cách để giải quyết tình hình nợ nần của ông Minh. Nhưng bà hiểu khả năng các con cũng không thể giải quyết nổi, chỉ còn cách bán nhà đi thôi…
– Hay để mẹ nói với Ba bán nhà mua căn khác nhỏ hơn nhé…
– Bán thì ở đâu? Ba đang còn công ty mà, tại sao không chuyển nhượng công ty mà phải bán nhà chứ?
– Ba các con sỹ diện lại bảo thủ nên không bao giờ đồng ý đâu…
– Nếu Ba không đồng ý thì cứ để cho Ba ʇ⚡︎ự giải quyết, khi nào biết sợ thì thôi…
Bà Thảo chỉ biết thở dài, Mạnh Hà nói hẹn bà Kiều hai ngày là như thế nào? tại sao không hẹn xa xa một chút, mà lại hẹn gấp như thế, nhưng thôi con nó đã nói như thế rồi thì bà cũng chỉ biết nghe theo thôi. Nghĩ vậy nên bà cho người làm ra nói với bà ta rằng về đi, hai ngày sau sẽ gặp cậu Hai…
Ba anh em ngồi trầm ngâm, tгêภ bàn là bản vẽ thiết kế mà đơn vị thi công chính là công ty của ông Minh. Vì không học chuyên ngành xây dựng, nên Mạnh Hà nói gì thì Quân và Hùng cũng không hiểu. Mạnh Hùng ngồi nghe một hồi rồi nói với anh Hai:
– Anh Hai nói dễ hiểu một chút được không? theo như em hiểu thì Ba ký hợp đồng này, nhưng làm không có lời mà bị lỗ nên phải vay tiền bên ngoài với lãi xuất cao…
– Thế sao mày không hỏi rằng tại sao anh Hai biết như thế mà không ngăn cản ông ấy?
Chẳng cần suy nghĩ, Mạnh Hùng trả lời:
– Ba gia trưởng ích kỷ và có phần ᵭộc đoán nên không nghe theo lời bất kỳ ai.
Mạnh Quân ngồi im nãy giờ có vẻ sốt ruột:
– Vấn đề bây giờ em muốn biết số tiền Ba nợ là bao nhiêu và nợ những ai? tại sao không nói thẳng ra mà cứ úp úp mở mở như thế? Nếu Ba chấp nhận sự thật mà bán xe thì đã không xảy ra chuyện như ngày hôm qua, đằng này lại gạt nợ cho Һγ siпh đến đòi em, phá chặn đường làm ăn của em thì không thể chấp nhận được…
Mạnh Hà ngồi im một lúc rồi nói:
– Anh chưa về nhà mà gọi hai đứa ra đây là anh muốn thống nhất ý kiến, sau đó sẽ xin phép ý kiến của mẹ. Thứ nhất yêu cầu Ba phải nói rõ xem nợ là bao nhiêu? Tại sao lại nợ? chỉ vì thể hiện mình tài giỏi nên Ba bị gài bẫy, nhưng Ba có dám đối diện với sự thật hay không? Hôm ᵭấu thầu dự án này anh cũng có mặt ở đó và hết sức ngăn cản, nhưng Ba không nghe theo lời khuyên mà còn lấy quyền làm cha để bắt anh không được nói…
– Nhưng chỉ xây nhà cho người ta mà lại phá sản dễ thế, em không hiểu…
Nghe Mạnh Hà giải thích thì hai người có thể hiểu rằng dự án này rất lớn, ông Minh không nắm chắc về lĩnh vực san lấp mặt bằng. Mạnh Hà đã nói với ông trước đây khu này vốn sẵn là đầm lầy, nhưng đơn vị san lấp không bóc tầng phủ, mà cứ thế đổ đất cát vào nên rất dễ bị lún. Nếu ký hợp đồng xây dựng thì nhất định phải mời đơn vị san lấp dùng máy trắc địa để kiểm tra độ lún. Nhưng ông Minh không nghe mà cứ gạt đi. Hơn nữa tên Hải trợ lý cấu kết với đơn vị san lấp để bỏ qua vấn đề này và ông Minh đã mắc bẫy. Khi tiến hành xây do không đạt yêu cầu về kỹ thuật và an toàn nên chủ đầu tư không nghiệm thu. Tiền thì không lấy được mà phải thanh toán các khoản vật tư, lương công nhân, và các khoản chi phí khác. Chính vì thế ông lâm vào cảnh nợ nần là lẽ đương nhiên…
Mạnh Hà vừa nói vừa nghẹn ngào, anh vừa uất ức vì bất lực vừa thương Ba mình, nhưng bây giờ phải làm sao nếu không có hướng giải quyết. Trời ngoài kia đã chuyển tối mà Ba anh em vẫn ngồi im và hình như họ đang cùng nhau nghĩ về một người, đó là mẹ…