Gả cho anh rể – Chương 23

Tác giả : Trần Phan Trúc Giang

Đồng Đồng trở về phòng, cô không ngủ mà lên ๓.ạ.ภ .ﻮ nhắn tin cho Vy, chủ yếu là kể chuyện của Quỳnh Hoa lúc tối này. Hai người nhắn tin qua lại, cười ầm lên như đang xem phim hài. Thế Thịnh không biết cô gặp chuyện gì vui, nhưng nhìn thấy cô cười tươi như vậy, anh lại không nhịn được mà hỏi cô:

– Cười gì vậy? Anh thấy em cười suốt từ nãy tới giờ? Có gì vui lắm à?

Đồng Đồng gật gù, miệng vẫn còn cười rất tươi:

– Vui, anh không biết đâu, rất vui.

Thấy cô như thế, anh liền buông bút xuống, đi đến bên giường, anh tiếp tục hỏi cô:

– Kể anh nghe xem… chuyện gì vui?

Đồng Đồng chu môi, cô lắc lắc đầu:

– Không nói cho anh nghe được.

– Nói đi, anh muốn nghe.

Đồng Đồng vẫn kiên quyết không chịu nói cho anh biết.

– Không nói được.

Thế Thịnh chau mày nhìn cô, anh túm được người cô, áp sát gần mặt cô, anh hỏi lại lần nữa:

– Ừm nói không?

Đồng Đồng mím môi, mắt cô rực rỡ, cười tủm tỉm lắc đầu:

– Không nói.

Thế Thịnh bị cô đùa đến thẹn, anh dùng chân giữ chặt cô dưới thân, không kiên dè gì mà cởi phăng áo thun đang mặc tгêภ người, lộ ra từng tấc da ϮhịϮ rắn chắc, ղóղℊ ҍỏղℊ.

Đồng Đồng đỏ mặt, cô biết thân hình Thế Thịnh rất đẹp, nhìn đã quen nhưng mỗi lần thấy anh cường bạo như thế này, cô lại không nhịn được mà thẹn thùng. Đặt điện thoại sang một bên, cô chớp chớp mắt nhìn anh, nở một nụ cười quyến rũ:

– Em không có sợ anh, doạ em thế này em càng thích.

Thế Thịnh cười tà mị nhìn cô:

– À thích đúng không? Nếu thích thì nhiệt tình một chút, đừng có mà lát nữa nằm bẹp dí như con mèo lười… mất mặt lắm đấy.

Cô bĩu môi:

– Lại sợ anh… nhưng cấm anh không được để lại dấu hôn tгêภ người em. Ngày mai em mặc váy hở, anh đừng để em ﻮ.เ.+ế+..Ŧ ૮.ɦ.ế.ƭ anh.

Thế Thịnh nhìn cô, ánh nhìn của anh như rực lửa:

– Váy hở chỗ nào?

Đồng Đồng thành thật trả lời:

– Thì hở cổ, hở vai, hở lưng, hở cả ռ.ɠ-ự.ɕ.

Anh lại hỏi, vừa hỏi vừa vén áo thun cô lên đến tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ, tranh thủ lúc cô không để ý liền đưa tay sờ soạn khắp nơi.

– Vậy là ở bụng, ở đùi, ở đây nữa… không hở đúng không?

Đồng Đồng cảm nhận được tay anh đang xoa xoa hai trái đào nhỏ trước ռ.ɠ-ự.ɕ cô, cô liền nói:

– Ừ thì tất nhiên là không, làm sao có thể hở… mà này… anh buông em ra… anh không được hôn bậy… không được đâu.

Hai tay cô bị anh túm gọn giữ chặt tгêภ đỉnh đầu, mặt anh đỏ bừng, ánh nhìn càng lúc càng rực:

– Muộn rồi, nếu em ngoan ngoãn một chút, anh sẽ xem xét lại, còn nếu không… ngày mai em chắc chắn sẽ phải đổi bộ váy khác kín hơn một chút.

Đồng Đồng đang định há miệng ra mắng anh nhưng anh lại nhanh hơn cô một nhịp, trực tiếp áp môi anh xuống môi cô, để lại một nụ hôn mạnh mẽ đầy dục tính. Ban đầu cô còn chống cự nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được ðụ☪ ϑọทջ mạnh mẽ trong người, dần dần được anh dẫn dụ, bước vào ʋòпg xoáy của sự trầm luân. Trong phòng lúc này chỉ còn lại tiếng thở dồn dập của Đồng Đồng, cùng những lời mật ngọt nỉ non của Thế Thịnh. Đêm vẫn không dài, chỉ có những cử chỉ dịu dàng của anh dành cho cô là dài bất tận…
_________________________
Sáng ngày hôm sau, Đồng Đồng dậy không sớm cũng không muộn. Vì sáng nay Hoàng Vương có tiệc sáng ở công ty nên từ sớm ông chủ Hoàng, cậu Ba, cậu Tư, cùng bà Hai và dì Kiều đã đến công ty từ sớm. Thế Thịnh không đến, anh không phải nhân viên của Hoàng Vương nên không đến tham dự, còn dì Miên vì bất tiện trong giao tiếp nên dì cũng không muốn đi. Bà nội Hoàng do lớn tuổi, sức khỏe trong thời gian này lại không được tốt, bà không đến công ty dự tiệc sáng, chỉ cần dự tiệc tối là được.

Đồng Đồng xuống dưới nhà đã nhìn thấy Lami đang nói chuyện vui vẻ với Quỳnh Hoa, thấy cô xuống, Lami nở nụ cười rực rỡ chào hỏi cô, tiếp theo đó là kéo cô ra góc riêng nói chuyện, bỏ mặc Quỳnh Hoa sang một bên.

Từ tối hôm qua đến giờ, Quỳnh Hoa thật sự rất cay cú Lami, vốn nghĩ Lami sẽ theo phe cô ta, ai ngờ đâu Lami lại thể hiện rõ thái độ trung lập, lại có chút xíu ngả sang Đồng Đồng. Rõ ràng cô ta mới là bạn của Lami, sao Lami lại có thể tỏ ra như vậy? Bộ cô ấy không biết Đồng Đồng là kẻ thù của dì Sương sao?

Kim Trúc đang không được khỏe vì bị thai hành, khi nãy cô đến thăm bà nội Hoàng, vừa định về phòng thì lại bắt gặp được cảnh Quỳnh Hoa đang cau có nhìn chằm chằm Sương Lam và Đồng Đồng đi cùng nhau. Mà cô thật sự cũng không vui khi nhìn thấy hai người họ thân thiết với nhau như vậy. Vốn tưởng rằng khi biết cô đang mang thai, Sương Lam sẽ đối xử thân thiết với cô, ai lại nghĩ, cô ấy chỉ hỏi thăm vài tiếng cho có lệ, hoàn toàn không để cô vào trong mắt. Chưa nói đến việc lúc sáng Duy Hiển không đồng ý đem cô theo đến công ty. Cộng nhiều việc vào nhau, cô cảm thấy rất uất ức, rất khó chịu trong lòng.

Người nhà họ Hoàng này luôn miệng nói xem trọng cô và đứa bé trong bụng cô nhưng thực chất bọn họ chẳng để ý đến cô chút nào. Có phải vì lý do cô để mang thai trước nên bọn họ mới xem nhẹ cô như vậy không?

Không đâu, Kim Trúc nghĩ, đứa bé này khi sinh ra sẽ là cháu đích tôn của nhà họ Hoàng, thân phận cao quý như vậy, bọn họ không thể xem nhẹ cô được. Chỉ là trước mặt cô còn có Lê Đồng cản chân, mà ba chồng cô lại đối xử tốt với Lê Đồng như vậy… xem ra cô không thể không đề phòng người đàn bà kia rồi.

Nghĩ một chút, Kim Trúc mới đi đến bên cạnh Quỳnh Hoa, cô vờ như không biết chuyện gì, cười cười nói:

– Ủa, cô Lam hình như thân với Đồng Đồng hơn tôi nghĩ đó Quỳnh Hoa. Sao cô Lam lại để cô ở đây một mình vậy? Cô có buồn không, nếu buồn thì ra vườn uống trà với tôi đi, tôi cũng đang rảnh nè.

Quỳnh Hoa rất không vui, cô ta chẳng còn tâm trạng gì mà uống trà với ngắm cảnh, liền nói từ chối:

– Chị uống đi, em đang khó chịu lắm. Mà bây giờ ở ngoài vườn đang làm tiệc, ra đó đông người, ngột ngạt ૮.ɦ.ế.ƭ đi được.

Kim Trúc lại nói:

– Cô khó chịu khi nhìn thấy cô Lam thân với Đồng Đồng phải không? Tôi nhìn cũng thấy khó chịu dùm cho cô, nhưng phải công nhận là Đồng Đồng hay thật, cái gì cô ấy cũng làm được.

Quỳnh Hoa cười khẩy đầy xem thường:

– Chẳng qua cô ta may thôi, nếu không phải quen từ trước với Lami, chị nghĩ Lami để yên cho cô ta à?

Kim Trúc gật gù:

– Cô nói cũng phải, tính tình cô Lam cũng không phải dịu dàng gì. Nhưng mà bây giờ bọn họ là bạn bè, cô cũng không trách được họ. Để tôi nói cho cô nghe chuyện này, tối hôm qua cô Lam gây nhau một trận với mẹ. Cô ấy nhất quyết không nghe lời mẹ, muốn thân thiết với Đồng Đồng. Nếu không phải anh Hiển khuyên can, hai người họ còn gây nhau dữ nữa.

Quỳnh Hoa giật mình, vội hỏi:

– Chị nói thật không? Lami gây nhau với dì Sương về con Đồng?

Kim Trúc gật đầu chắc nịch:

– Tôi nói dối cô làm gì, cô có thể hỏi dì Sương hoặc là cô Lam. Quỳnh Hoa, mặc dù tôi biết cô không thích nghe nhưng tôi không thể không nhắc nhở cô chuyện này. Đồng Đồng này được lòng ba chồng tôi, được lòng dì Miên, lại được cả lòng của bà nội và cô Lam. Tôi không cần biết anh Thịnh có thích cô ta hay không nhưng xem ra… cô không dễ gì ngồi được vào cái ghế mợ Hai nhà này rồi.

Quỳnh Hoa cũng ʇ⚡︎ự cảm nhận được chuyện này chứ không đợi gì Kim Trúc phải nhắc nhở. Nhưng chuyện cô ta ʇ⚡︎ự cảm nhận và chuyện có người nói cho cô ta nghe, đó lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Quỳnh Hoa không khỏi lo lắng, cô ta càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãï, lại nhớ đến những gì ba mẹ cô đã từng nói qua với cô… nhà họ Hoàng dường như sắp mất hết kiên nhẫn với gia đình nhà cô rồi.

– Em…

Biết Quỳnh Hoa đang rất bế tắt, Kim Trúc vờ như quan tâm thật thụ, cô dịu giọng, nói:

– Theo tình hình mà tôi quan sát được, có lẽ tạm thời anh Thịnh sẽ không bỏ Đồng Đồng đâu. Có thể vì thấy cô ấy mới mẻ, gương mặt xinh đẹp, tính tình trầm ổn dịu dàng. Nhưng cũng không phải là không có cách ép Đồng Đồng rời đi, không biết cô có muốn nghe tôi nói hay không?

Quỳnh Hoa như người đuối nước tìm thấy phao bơi, cô ta vội vàng hỏi đến.

– Chị nói đi, em muốn nghe.

Kim Trúc thở dài một hơi, nghiêm túc bày cách:

– Tôi với mẹ rất thích cô, tôi thấy chỉ có cô mới hợp với anh Thịnh mà thôi, cô lại thích anh ấy nhiều như vậy. Vì vậy, tôi cũng không ngại bày cho cô cách này… mà tôi cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi… cô có nghe hay không là quyền của cô… sau này đừng lôi tôi vào đấy.

Quỳnh Hoa gật đầu thật mạnh, cô ta gấp gáp lên tiếng:

– Chị yên tâm, chị với dì tốt với em như vậy, em làm sao dám bán đứng hai người.

Kim Trúc tương đối yên tâm, cô lúc này mới kề tai Quỳnh Hoa, mách nhỏ một chuyện. Quỳnh Hoa nghe xong, trước là phấn khích, nhưng sau khi nghĩ lại, cô ta lại thấy do dự một chút:

– Nhưng… nếu đưa tấm ảnh đó ra… có phải là anh Hiển sẽ bị liên lụy không?

Kim Trúc khẽ cười:

– Cô tìm cách làm mờ gương mặt của anh Hiển là được mà.

Quỳnh Hoa vẫn hơi bất an:

– Em sợ là anh Thịnh sẽ nhìn ra được là anh Hiển? Nếu chuyện này đổ bể ra, dì và anh Hiển sẽ…

Kim Trúc vội trấn an Quỳnh Hoa:

– Cô lo gì chuyện đó, nếu đúng là chuyện này đổ bể ra, cô cứ bảo người kia nói lại tình hình lúc đó là được. Cô nghĩ thử xem, mọi người sẽ tin anh Hiển hay là tin Đồng Đồng? Lê Mộc đã như vậy, Lê Đồng là em gáι sinh đôi của cô ta, cô nói thử xem…

Quỳnh Hoa cảm thấy lời của Kim Trúc nói rất có lý, cô cũng không tin là nếu chuyện này bị phanh phui ra, mọi người sẽ tin Đồng Đồng thay vì tin anh Hiển. Hơn nữa, dì đã nói với cô ta, rõ ràng hôm đó là Lê Đồng lôi kéo anh Hiển chứ anh Hiển không hề có ý muốn nói chuyện cùng với Lê Đồng. Lại nói, chỉ cần đuổi được Lê Đồng đi là được, những chuyện khác có thể giải quyết sau.

Kim Trúc chỉ bày cách, còn quyết định của Quỳnh Hoa thế nào, cô không muốn can thiệp đến. Cô chỉ muốn mượn tay Quỳnh Hoa loại bỏ Đồng Đồng mà thôi, cô thật sự không yên tâm khi nhìn thấy Đồng Đồng sống vui vẻ ở nhà họ Hoàng này. Còn Quỳnh Hoa có nghe theo hay là không nghe theo cô thì cũng tùy, chuyện này cũng không quá ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.
………………………..
Đồng Đồng thật sự không hề hay biết Quỳnh Hoa muốn tính kế cô, cô lúc này đang vui vẻ trò chuyện cùng Lami.

Kể ra cũng thú vị, cô biết Lami được gần hai năm, Lami là người mẫu không quá nổi tiếng trong giới, nhưng vì thái độ làm việc rất tốt nên cô có thiện cảm với cô ấy rất nhiều. Cũng thường xuyên giới thiệu Lami cho vài nhãn hàng thời trang quy mô nhỏ và vừa. Cô thật sự không hề biết Lami là con gáι của nhà họ Hoàng, bởi vì từ trước đến giờ cô ấy rất ít khi nhắc đến thân thế của bản thân mình. Có khi cô hỏi, Lami chỉ bảo gia đình cô ấy ở quê, cô ấy đến thành phố A này lập nghiệp, cũng không nhắc đến quê nhà là ở thành phố S. Ây chà, đến bây giờ cô mới biết thành phố S này là “quê” trong lời nói của Lami, thật không biết ở đây là quê chỗ nào. Cổ thì có cổ chứ không hề quê đâu.

Lami nhìn Đồng Đồng, cô ấy hỏi:

– Đám cưới của anh Hai, chị không về dự đúng không, em không nhìn thấy chị?

Đồng Đồng gật đầu:

– Ừm, chị bận nên không về. Với lại, chị với ba mẹ từ nhỏ đến giờ không thân, xem họ như hai người dưng vậy. Chị sống với ba mẹ nuôi ở thành phố, từ lâu cũng đã nhận định hai người họ mới là ba mẹ ruột của chị. Nếu không phải Lê Mộc gây chuyện, chị cũng không muốn quay về đây.

Lami gật gù:

– Hèn gì, trước giờ em chưa từng nghe chị nhắc là nhà chị cũng ở đây. Nhưng mà Đồng Đồng, anh Tư rất tiếc khi biết chị đang là bạn gáι của anh Hai em đó. Cả đêm hôm qua anh ấy cứ than thở với em riết thôi.

Đồng Đồng cười tươi:

– Duy Kiên ấy hả? Cậu ấy thiếu gì bạn gáι, chẳng qua là giả vờ như vậy thôi.

– Ấy, anh Tư em rất thích chị là thật mà, tại vì chị cứ lảng tránh anh Tư em. Nhưng mà em hỏi thật chị chuyện này, chị phải trả lời thật lòng cho em biết đó.

– Ừ, em hỏi đi.

Lami dừng lại trong vài giây, cô ấy có chút e dè nhưng vẫn quyết định hỏi thật Đồng Đồng.

– Chị Đồng, anh Hai em… có phải đang muốn trả thù chị không?

Đồng Đồng có hơi ngạc nhiên:

– Sao em lại hỏi vậy? Em thấy anh Hai em đang muốn trả thù chị à?

Lami ngập ngừng một lát:

– Em… em rất thích chị, nếu thật sự chị đang bị anh Hai em ức hϊếp, chị cứ nói thật cho em biết, em sẽ đi năn nỉ ba. Một mình em nói không được thì có anh Tư em nữa, anh ấy sẵn sàng giúp đỡ chị, không để cho anh Hai thừa cơ hội ức hϊếp con gáι nhà lành.

Đồng Đồng bật cười, cô không nghĩ là Lami lại nghĩ xấu cho Thế Thịnh như vậy. Nhưng mà cô bé này cũng tốt bụng lắm đó chứ, làm trong nghề nhiều năm như vậy nhưng vẫn còn giữ được sự thiện lương. Nếu nói Duy Kiên không ở sau lưng che chở cho Lami, có ᵭάпҺ ૮.ɦ.ế.ƭ cô cô cũng không tin.

– Em nghĩ sâu xa đi đâu vậy, anh Hai em đối xử rất tốt với chị, là rất tốt đó.

Lami kinh ngạc nhìn cô, mắt cô ấy mở to, hỏi lớn:

– Chị nói thật?

Đồng Đồng cười cười:

– Thật, chị nói thật. Chứ em nghĩ xem, chị trước giờ có để cho bản thân mình chịu thiệt thòi đâu, đúng không?

Lami nghĩ lại thì thấy cũng khá đúng, Đồng Đồng rất nóng tính, có thể là nóng tính nhất trong giới stylist thành phố A. Quần áo chị ấy thiết kế hoặc là phối thì không cần bàn đến, rất nhiều người mẫu và diễn viên muốn mời Đồng Đồng về làm riêng cho mình. Nhưng mà Đồng Đồng lại rất kén khách hàng, hầu như chị ấy chỉ làm việc theo đơn đặt hàng hoặc là hợp đồng của công ty. Nhớ có lần có người lợi dụng quyền lực bắt ép Đồng Đồng làm theo ý riêng, kết quả cuối cùng là gây nhau một trận rất lớn, xém chút nữa là chị ấy phải bước ra khỏi nghề. Nhưng may là công ty tiếc người tài, cố gắng giúp đỡ chị ấy hết sức có thể mới qua được chuyện lần đó. Với tính cách mạnh mẽ như vậy, anh Hai đúng là không thể chèn ép được chị ấy rồi. Nhưng mà…

– Nhưng anh Hai em… trước giờ có dịu dàng với phụ nữ bao giờ đâu? Mà Lê Mộc lại còn cắm sừng anh trai em nữa, với cái tính tình kỳ cục như anh Hai… em chỉ lo chị sống không được yên ổn với anh ấy.

Đồng Đồng biết Lami lo lắng cho cô, cô cũng thành thật trấn an cô ấy:

– Em đừng lo, Thế Thịnh rất tốt với chị, chắc có thể do chị may mắn hoặc là do anh ấy cảm thấy chị vô Ϯộι nên không nỡ đối xử tệ với chị. Nhưng dù sao thì cuộc sống của chị bây giờ cũng rất tốt, còn về tương lai…. chị cũng hy vọng sẽ tốt giống như bây giờ.

Lami nhìn Đồng Đồng, không hiểu sao cô lại cảm nhận rõ được sự chân thật trong lời nói của Đồng Đồng. Nói chung thì, anh Hai cô mặc dù tính tình không quá tốt nhưng cũng không phải là quá xấu. Cũng có thể giống như chị Đồng nói, anh ấy cảm thấy chị ấy không có lỗi, lại bị chị thu hút qua tính cách và gương mặt xinh đẹp nên đem lòng yêu thích cũng nên. Mà thật ra cô cảm thấy anh Hai cô với Đồng Đồng rất xứng đôi, một người tuấn mỹ, một người yêu kiều, đứng chung với nhau cứ đẹp như một bức tranh vậy…

Thôi thôi đi, chỉ cần Đồng Đồng cảm thấy tốt là được rồi, người ngoài như cô làm sao hiểu rõ được như người trong cuộc bọn họ kia chứ?!
___________________
Tiệc tối của nhà họ Hoàng diễn ra từ lúc 5 giờ chiều, đến gần 7 giờ tối, khách khứa đến gần như đông đủ cả. Đồng Đồng không đi cùng Thế Thịnh, cô với Lami và Vy tạo thành bộ ba ngồi cùng một bàn với nhau. Thế Thịnh có ý muốn cô đi cùng bên cạnh anh nhưng cô từ chối. Cũng không phải là cô không muốn nhưng bà nội Hoàng đã dặn dò cô từ trước, bà không muốn cô công khai mối quαп Һệ với Thế Thịnh trong lúc này.

Thế Thịnh đi tiếp ɾượu một mình, lát sau lại có cái đuôi là Tiểu Nguyệt bên cạnh. Mà hai người bọn họ từng là bạn của nhau, lại là đối tác trong làm ăn, đi chung với nhau cũng không có gì quá đáng. Vy bảo cô đừng để Tiểu Nguyệt thân thiết quá với Thế Thịnh, cái mùi “trà xanh” nồng lắm rồi. Nhưng cô lại cảm thấy, nếu là bọn họ muốn có tình ý với nhau, cô có quản chặt Thế Thịnh như thế nào cũng không được. Thế Thịnh cũng đã nói là không có ý gì với Tiểu Nguyệt, cô trước mắt nên tuyệt đối tin tưởng anh.

Ba mẹ cô hôm nay cũng được mời, chẳng qua là bọn họ vẫn còn ngại chuyện của Lê Mộc nên không thấy đi ngoại giao mời ɾượu nhiều. Đồng Đồng kể từ sau chuyện của bà Nguyên lần trước, cô không còn muốn liên lạc với ba mẹ ruột của cô nữa. Nên dù biết bọn họ đang ở đây, cô cũng không muốn lại chào hỏi dù chỉ là một tiếng. Nhưng cô không đến tìm họ thì họ cũng sẽ đến tìm cô, cô lại không thể không nể mặt mà tiếp chuyện.

Đồng Đồng đi theo mẹ cô đến một góc khuất, tгêภ tay cô là ly nước ép, cô uống vào một ngụm nhỏ, đợi xem mẹ cô muốn nói gì.

Bà Khiết biết con gáι không thích mình, bà cũng không muốn quản nhiều đến cô. Nhưng chẳng qua bà nhìn thấy Tiểu Nguyệt cứ đi bên cạnh Thế Thịnh, bà không thể không kéo Đồng Đồng ra để hỏi chuyện được.

– Đồng, sao tối nay con không đi cùng Thế Thịnh?

Đồng Đồng biết ngay là bà muốn hỏi chuyện này, cô nhìn bà, không vui thật nhưng cũng không muốn giấu giếm.

– Bà nội không muốn con đi cùng anh ấy.

Bà Khiết ngạc nhiên:

– Tại sao? Bọn họ chấp nhận con rồi mà? Hay là con đã làm chuyện gì?

Đồng Đồng cười nhạt:

– Con làm gì? Sao mẹ không nghĩ là do con gáι cưng của mẹ đã làm ra chuyện xấu hổ nên người nhà họ Hoàng vẫn chưa muốn công khai chuyện của con và Thế Thịnh?

Bà Khiết khẽ chau mày, bà lạnh giọng nói với Đồng Đồng:

– Mộc Mộc dù sao cũng là chị gáι ruột của con, con trách chị con mãi làm gì, con bé… cũng là có nổi khổ riêng.

Đồng Đồng thật sự không muốn tiếp lời với mẹ mình nữa, cô cười khẩy với bà, kiên định nói:

– À chị ta có nổi khổ riêng đúng không? Vậy được rồi, con và mẹ cũng không còn gì để nói tiếp nữa, mẹ về lại chỗ ngồi đi, đừng tìm con nữa, con đi trước.

Đồng Đồng nói xong liền quay người rời đi, cô thật sự quá thất vọng về mẹ mình, không muốn nghe bà ấy nói thêm bất kỳ câu nào nữa. Chỉ là khi cô đang đi về phía bàn của Vy và Lami thì đột nhiên có người bước đến trước mặt chắn ngang cô lại. Đồng Đồng đang định ᴅịcҺ sang hướng khác để đi thì cô vô tình nhìn thấy được gương mặt của người đang đứng trước mặt mình. Đồng Đồng giật mình, à không, nói đúng hơn là cô sững sờ, nhất thời cảm giác Һσα̉пg ℓσα̣п và lo lắng lại ùa về. Cô không nói được, cũng không thể nhấc chân rời đi được…

Người kia thấy cô bất động nhìn mình, người đó cũng không quá hoảng, lại cố gắng từ tốn cất giọng chào hỏi cô, chẳng qua giọng điệu cũng không quá ʇ⚡︎ự nhiên:

– Cô Lê Đồng, không nghĩ là lại gặp được cô ở đây. Tôi có thể nói chuyện với cô một chút… về chuyện của trước kia… được không cô Đồng?

Đồng Đồng vẫn đứng nguyên như cũ, cô chớp chớp mắt nhìn người trước mặt, trong lòng cô thầm nghĩ… chuyện trước kia… chuyện trước kia thì có gì để nói? Cô với bà ta thì còn có gì để nói?!

Bài viết khác

Hαi mảnh đời riêng – Cảm động về câu chuyện tình yêu đẹp nhưng bất hạnh khi không đến được với nhαu

Chung một con ngõ hẹρ, hαi nhà chung một vách ngăn. Hαi đứα chơi thân từ nhỏ, chung trường chung lớρ, ngồi chung bàn, đi về chung lối. Chơi chung trò chơi trẻ nhỏ, cùng khóc cùng cười, chung cả số lần bị ᵭάпҺ đòn do hαi đứα mãi chơi. Đi quα tuổi thơ với […]

Những điều mà người ρhương Tây không nói – Câu chuyện đầy ý nghĩα nhân văn và tính giáo dục sâu sắc

Một người bạn mình vừα ρhải đón cậu con trαi đi du học ĐH được gần 1 năm mà bỏ giữα chừng đi về. Em kể là ở bển lạc lõng quá chịu không nổi. Không ρhải vì rào cản ngôn ngữ, nhưng tụi bạn tóc vàng có vẻ coi thường học sinh VN chỉ […]

Giáo sư trẻ nhất Việt Nαm: 27 tuổi đã nhận bằng Tiến sỹ củα ĐH Hαrvαrd, giành Huy chương Bạc Olymρic Toán quốc tế

GS Lê Anh Vinh, ρhụ trách Viện Khoα học giáo dục Việt Nαm, tiến sĩ Đại học Hαrvαrd trở thành giáo sư trẻ nhất năm 2020. Bộ GD-ĐT ngày 27-12 cho biết Hội đồng Giáo sư nhà nước (HĐGSNN) đã ký Quyết định số 66/QĐ-HĐGSNN công nhận đạt tiêu chuẩn chức dαnh GS, PGS đối […]