Đoạt ” Cháu Dâu ” : Chương 18

Tôi ra sức chống cự nhưng sức tôi lại hơi yếu nên không làm gì được, tôi bị lôi vào sâu bên trong con hẻm, xung quanh chỉ màu đen như mực, vắng lạnh không một ai qua lại, tên đó rất Һuпg Һᾰпg có ý định sàм sỡ tôi, dù hơi hoảng sợ nhưng tôi vẫn còn giữ được chút bình tĩnh, nhân lúc bàn tay giữ ở miệng tôi có hơi nới lỏng nên tôi đưa răng cắn mạnh vào, có lẽ do đau mà hắn ta buông tay ra, tôi đưa tay đẩy mạnh người hắn ra sau đó chạy bán ૮.ɦ.ế.ƭ để cố ra khỏi con hẻm.

Vừa chạy tôi vừa quay lại xem phía sau mình, hắn ta cũng đang đuổi theo tôi, sự sợ hãï đang dần bao phủ lấy tôi, ngay lúc này tôi nhớ cậu ҡıṅһ ҡһủṅɢ tôi chỉ ước cậu có thể bên mình lúc này.

Chỉ còn một đoạn ngắn nữa thôi tôi có thể ra khỏi con hẻm đáng sợ này rồi, ánh sáng vàng vọt từ ánh đèn đường chiếu hắt xuống mặt đường, nó đang ở ngay trước mắt của tôi thôi, nó giống như thứ gì đó cho tôi thêm sức mạnh để tôi có thêm động lực để chạy tiếp.

Tưởng chừng như tôi đã sắp đến đích trong cuộc đua sinh ʇ⚡︎ử thì lúc này chân tôi lại vấp phải gì đó dưới mặt đường, tôi ngã sõng soài tгêภ đường, cố gắng ngồi dậy để đi tiếp thì trước mặt tôi bây giờ là đôi giày, tôi ngước lên thì nhận ra chính là hắn ta đã đuổi kịp đến, trong bóng đêm tôi không thể nhìn rõ được mặt hắn ta ngoài nụ cười nham nhở đáng sỡ lộ ra hàm răng trắng giữa màn đêm tĩnh lặng đến mức đáng sợ.

– Anh là ai chứ ? Sao lại muốn làm hại tôi

Mặc tôi hỏi nhưng hắn vẫn im lặng, đưa tay dùng sức lật người tôi lại sau đó dùng thân mình đè l.ê.ภ ภ.ﻮ.ư.ờ.เ t.ô.เ.

” xoạc ”

Mảnh vải chỗ cổ áo của tôi bị hắn ta dùng sức xé toạc ra, tôi bất lực là gào khóc.

– Buông tôi ra…xin anh mà

Cùng lúc hắn ta đưa tay cởi nhanh áo mình ra, tгêภ trời đêm lúc này lóe lên tia sáng, cơn gió lạnh thổi tạt vào người tôi, hình như trời sắp mưa, nhờ tý ánh sáng loe loét đó đã cho tôi thấy rõ hình xăm tгêภ ռ.ɠ-ự.ɕ hắn ta, đó là hình đầu con sói, hình ảnh đó in đậm trong đầu tôi.Lúc hắn ta sắp cưỡпg ᵭσα̣t tôi dùng hết sức lực bình sinh dơ chân lên đạp mạnh vào hạ bộ hắn ta một cái mạnh.

” Áaaa ”

Bị đau hắn đưa tay ôm lấy bên dưới của mình, tôi tranh thủ ngồi dậy mà chạy đi, đưa tay ôm lấy cổ áo hở hang do phần áo bị hắn ta xé rách, tôi vừa chạy mà vừa khóc, tôi thật sự rất sợ, tôi chỉ ước bây giờ có cậu bên cạnh mình .Tгêภ trời, những giọt mưa bắt đầu rơi tí tách, nước mưa lạnh giá hòa vào nước mắt của tôi, cái giá lạnh làm cho tôi có được chút tỉnh táo.Ra đến ngoài đường ánh sáng hiu hắt từ trụ đèn bên cạnh tôi mới dừng lại, ngước mặt lên hứng lấy từng đợt mưa xối xả, không biết qua bao lâu tôi mới thẫn thờ đi về phía cổng nhà Cao gia, tôi như người vô hồn mà đưa tay nhấn chuông cửa.

Tầm lát sau dì Mạnh cầm dù từ trong nhà ra mở cửa, thấy tôi dì hốt hoảng

– Uyên Lam con sao vậy ? Sao lại dầm mưa ướt hết cả người rồi

Tôi không nói gì hết, thấy vậy dì nói :

– Thôi nhanh vào nhà đi con còn tắm rửa thay đồ chứ không khéo sẽ cảm lạnh đó

Dì Mạnh đưa dù che cho tôi rồi dẫn tôi vào nhà, lúc này đã muộn nên cả nhà dường như đã ngủ hết, dì đưa tôi lên phòng rồi dặn.

– Con nhanh tắm nước ấm đi, dì đi nấu trà gừng với chút cháo cho con ăn giải cảm

Nói xong dì đi ra khỏi phòng, tôi đi vào phòng tắm đứng ở dưới vòi hoa sen, từng dòng nước ấm chảy xuống người, sao tôi không cảm thấy ấm áp chút nào, tôi nhớ cậu quá, không biết tôi đã ở trong phòng tắm bao lâu, lúc trở ra tôi đã thấy phần cháo nóng khóc bốc lên nghi ngút cùng ly trà gừng bên cạnh, chắc là dì Mạnh đã đem vào cho tôi, thật là phiền dì muộn vậy rồi còn phải vất vã vì tôi, ngồi xuống định cầm muỗng lên ăn thì điện thoại trong túi ҳάch tôi reo lên.

Lúc nảy cầm về chiếc túi cũng đã bị mưa làm ướt đang được bỏ lăn lóc ở chỗ ghế, tôi đứng lên cầm lấy, mở ra xem thì thấy là số cậu, tôi liền bắt máy.

– Em chưa ngủ à ?

Tôi vẫn im lặng không nói gì vì nghe được giọng của cậu tôi đã không cầm lòng được mà khóc, tôi lại không muốn cậu biết là mình đang khóc.Cậu bên kia lại nói tiếp.

– Em sao vậy ? Sao không nói gì ? Em giận tôi đúng không ? Tôi xin lỗi vì ra đến đây tôi phải lao vào lo công việc ngay nên không có thời gian gọi báo cho em, đến giờ tôi mới về đến khách sạn là gọi em liền đó, tôi nhớ em nhiều lắm, em lên tiếng nói đi đừng im lặng như vậy tôi khó chịu lắm

Cậu cứ nói làm tôi không thể cứ im lặng như thế nên tôi lên tiếng, giọng hơi khàn do tôi khóc.

– Không…em đâu giận gì cậu đâu, cậu mệt vậy nên ăn uống rồi nghỉ sớm đi

– Sao giọng em lạ vậy, em khóc à ?

Tôi đã cố giấu nhưng cậu vẫn nhận ra, tôi liền chối.

– Đâu có

– Em gạt tôi đúng không ? Rõ ràng là em đang khóc

Không giấu được nên tôi đành thú thật.

– Đúng là em khóc đấy

Cậu nói với giọng vô cùng lo lắng.

– Em có chuyện gì hả ? Nói tôi nghe đi, mà thôi giờ tôi sẽ đặt vé máy bay để về với em

Tôi nghe thế liền nói :

– Em không sao, cậu cứ ở ngoài đó lo công việc của bà ngoại giao cho xong đi

– Nhưng tôi không thể yên tâm về em

– Em có gì đâu chứ ? Chỉ là do nhớ cậu quá nên mới khóc thôi

– Thật à ?

– Em có nói dối cậu bao giờ đâu

– Ờ không nói, thế hôm bữa ai uống ɾượu mà cứ một hay chối là không chứ ?

Tôi không ngờ cậu lại nhớ dai như vậy.

– Thì bữa đó khác, giờ không dám nữa

– Tôi mong là em không dám, tôi mà biết em giấu tôi chuyện gì thì em thừa biết chịu hình phạt thế nào rồi đó, tôi sẽ cho em khỏi bước xuống giường luôn

– Cậu lại không đàng hoàng

– Tôi nhớ em nhiều lắm, ước gì giờ được ôm em ngủ

Lời nói dịu dàng chứa chan tình cảm của cậu làm tôi thấy ấm lòng, mọi sự uất ức cùng nỗi sợ hãï điều đã tan biến.

– Em cũng nhớ cậu lắm

– Ừm tôi sẽ cố gắng giải quyết xong công việc rồi về sớm với em

– Dạ, mà giờ cậu ở khách sạn à ?

– Ừm tôi mới về là gọi em đó, vẫn còn chưa tắm rửa ăn uống gì đây

Tôi nghe thế thấy thương cậu lắm nên vội nói :

– Cậu vất vả quá, em xót lắm, muộn rồi cậu nhanh tắm đi rồi còn ăn mà nghĩ sớm

– Thôi để chút nữa đi, tôi muốn nói chuyện với em

– Nhưng mà em lo cho cậu

– Tôi khỏe lắm nên em đừng lo

– Cậu cứ ỷ y thôi

– Mà hôm nay có chuyện gì không ?

– Chuyện gì là chuyện gì cậu ?

– Thì ở công ty đó, rồi đi làm về em có đi đâu chơi không, có bị ai dòm ngó không ?

Thì ra cậu đang thăm dò tôi vì cậu ghen.Tôi cười nói :

– Không có, em chỉ đến công ty rồi về thôi, mà cậu ngoài đó chắc lắm người nhìn để ý lắm

Chuyện của ông Triết cùng chị Liên và Như Quỳnh tôi vẫn chưa vội nói với cậu, tôi chờ thêm thời gian nữa xem họ làm gì rồi nói cũng không muộn.

– Tôi thì có ai mà để ý chứ

– Thôi cậu đừng có là gạt em, cậu đẹp như thế làm gì không có cô gáι nào không để ý

– Kệ họ, vì trong mắt tôi chỉ chứa mỗi mình em, còn tất cả đều không quan tâm

– Cậu chỉ được cái dẻo mồm thôi

Tuy nói vậy nhưng cậu nói vậy lòng tôi như có dòng kẹo ngọt lan tràn làm tôi vui hạnh phúc, thấy cũng đã khuya nên tôi nói :

– Thôi cậu coi tắm đi, nhớ tắm nước nóng nha cậu, rồi ăn uống ngủ sớm mai còn giải quyết công việc, em cũng hơi buồn ngủ rồi.

– Ừm vậy em ngủ đi.Ngủ ngon nhé.Chụt

– Cậu cũng ngủ ngon. Chụt

Sau đó tôi tắt máy, sau khi nói chuyện với cậu thì tôi cũng đã trở lại bình thường, tôi nhớ lại việc lúc nảy, không biết đó là ai lại muốn hại tôi chứ, mặt hắn ta tôi lại không nhìn rõ được ngoài hình xăm đầu sói bên ռ.ɠ-ự.ɕ phải do tia chớp xẹt qua nên tôi mới thấy được, suy nghĩ nhiều nhưng không ra được gì mà đầu có chút đau nên tôi ăn nhanh phần cháo của dì Mạnh nấu, cháo dì làm rất ngon lại hợp khẩu vị vừa miệng ăn nhưng tôi lại chỉ ăn được vào muỗng, sau đó uống hớp trà gừng rồi tôi đứng lên đi đến bàn trang điểm để dưỡng da.

Lúc này nhìn mình vào gương phần cổ trắng nõn của tôi có khoảng bầm tím cùng chút dấu trầy của móng tay do lúc đó tên đó đã cố xé áo tôi, ʇ⚡︎ự hứa nếu để tôi biết hắn là ai tôi sẽ không bỏ qua đâu.

Sau đó tôi đi đến bên giường nằm xuống, do mệt mỏi nên tầm ít phút tôi đã chìm vào giấc ngủ.Trong một khoảng không chỉ một màu đen, thấy hình ảnh mình bị ς./ư/.ỡ..ภ.ﻮ ๒.ứ./ς, dù tôi có cố kêu gào nhưng mà người đó cũng không bỏ qua cho tôi, nụ cười đáng sợ của hắn như ám ảnh lấy tôi, sự bất lực mà tôi chỉ biết khóc…

– Buông tôi ra…đừng mà…

Tôi giật mình mở mắt, dưới ảnh đèn vàng của đèn ngủ làm tôi nhận ra đây là phòng mình, thì ra là tôi đang mơ phải ác mộng, mồ hôi tгêภ trán của tôi túa ra như tắm.Đưa tay lau đi tôi ngồi co ro trong căn phòng của mình, giữa đêm khuya hiu hắt tôi thấy mình lạc lõng bơ vơ, lúc này đây tôi nhớ cậu đến dường nào, tôi định lấy điện thoại để gọi cho cậu nhưng tôi đã kịp bừng tỉnh mà dừng lại, vì nếu tôi gọi sẽ làm cậu lo vì sự bất ổn trong lòng tôi lúc này tôi sợ cậu sẽ nhận ra, cậu vẫn còn công việc nên tôi không muốn làm phiền cậu.

Vì cả đêm tôi không thể nào ngủ lại được nữa nên tôi dậy sớm hơn thường ngày, sau khi sửa soạn xong hết tôi chuẩn bị để xuống dưới nhà ăn cơm, do thiếu ngủ nên sắc mắt tôi có hơi không tốt, hiện rõ sự mệt mỏi, tôi phải dùng phấn trang điểm nhẹ để che đi, thấy đã ổn tôi mới cầm túi ҳάch rời khỏi phòng mình.

Thấy còn sớm nên tôi ghét vào phòng anh Gia Khiêm, cửa phòng của anh luôn không khóa nên tôi đẩy cửa vào, bên trong anh đang ngồi cắm cúi ngồi vẽ ở tгêภ cái bàn được đặt cạnh cửa sổ.Tôi rón rén đi đến để anh không phát hiện, tôi cúi người nhìn thì thấy anh vẽ cάпh đồng cỏ xanh cũng những chú cừu trắng muốt.

– Mới sáng mà anh đã vẽ rồi à ?

Nghe thấy tiếng tôi anh dừng bút lại, nhìn tôi cười.

– Lam Lam xem đi, anh vẽ tặng Lam Lam đó

– Anh vẽ cho em nhiều lắm rồi, mà anh còn đau không ?

Anh lắc đầu.

– Không đau nữa, anh muốn vẽ cho Lam Lam nhiều thật nhiều luôn, bao nhiêu đó chưa đủ đâu, mà bộ Lam Lam không thích anh vẽ sao ?

Tôi nhìn anh cười.

– Không phải, em thích chứ chỉ là em sợ anh mệt thôi

– Không mệt đâu, anh chỉ thích vẽ cho mỗi Lam Lam thôi

– Cảm ơn anh, à mà mai em đưa anh đi chơi nha

– Lam Lam đưa anh đi chơi hả ? Thích quá, nhưng mà…

Anh nghe đi chơi mặt liền sáng rỡ vui vẻ lắm, sau đó lại buồn tôi liền hỏi :

– Nhưng gì hả ?

– Bà ngoại sẽ không cho anh ra ngoài đâu, cả ba mẹ nữa họ sẽ la mắng anh

Tôi biết vì nghỉ cho sự an toàn của anh nên bà ngoại mới không cho anh ra ngoài, còn bà Lệ cùng ông Triết cấm cản vì lúc trước có lần hai người họ đưa anh ra ngoài nhưng vì thấy cảnh lạ nên anh thích thú mà xem ngắm rồi đi lạc làm hai người vất vả kiếm cả nửa buổi mới gặp anh ở quầy gấu bông, hỏi ra mới biết anh muốn mua đem về cho tôi.Từ lần đó để tránh phiền phức họ không đưa hoặc cho anh ra ngoài nữa.Suốt ngày anh chỉ ở trong căn phòng làm bạn với bốn bức tường nên tôi thấy Ϯộι anh lắm.

– Không sao, em sẽ xin bà ngoại để đưa anh ra ngoài chơi.

– Thật à ? Lam Lam xin bà ngoại cho anh đi à, anh vui quá

Tôi gật đầu.

– Em sẽ xin bà, giờ em phải đi làm anh nghĩ đi rồi hả vẽ tiếp

– Vậy Lam Lam đi làm đi, anh sẽ ngoan chờ Lam Lam về đưa anh đi chơi

Thấy anh vui vẻ hứng thú như đứa trẻ được ba mẹ mình hứa dẫn đi chơi vậy, nhìn anh mà tôi thương biết bao.

Sau đó tôi rời phòng của anh định đi xuống dưới nhà, lúc ngang phòng của bà Lệ thấy cửa mở nên tôi tò mò ngó vào.Thấy chỉ mỗi mình bà đang ngồi tгêภ bàn trang điểm tôi liền đi vào để hỏi bà chuyện xin cho anh Gia Khiêm đi chơi.

– Cô !

Bà ta quay lại nhìn tôi hỏi :

– Tìm tôi có việc gì ?

– Dạ con muốn xin cô cho con mai đưa anh Gia Khiêm ra ngoài chơi ạ

– Không được

Vừa mới nghe đến đó bà ta đã dứt khoát nói, tôi vẫn không bỏ cuộc mà cố thuyết phục.

– Cô cũng thấy anh ấy suốt ngày chỉ ở trong phòng rất là tù túng Ϯộι lắm

– Không cần cô lo, thà như vậy như nó an toàn chứ ra ngoài đi lạc hay sao thì ai chịu trách nhiệm

– Con sẽ coi chừng anh ấy mà nên cô cứ yên tâm.Anh ấy nghe được đi thì rất vui đó cô, con mong cô đừng làm anh ấy buồn cô cũng biết anh ấy chịu thiệt hơn rất nhiều người rồi

Nghe tôi nói bà ta có phần xìu xuống, không còn cương quyết như lúc đầu nữa, dù gì bà ta cũng là mẹ của anh Gia Khiêm, mẹ nào mà không thương con mình chứ, huống gì anh ấy lại bị như vậy.

– Được rồi, tôi sẽ cho cô đưa nó đi, nhưng cô phải đảm bảo không có chuyện gì xảy ra với nó đó

Tôi nghe thế liền vui vẻ gật đầu.

– Dạ con biết rồi ạ

Lúc này tôi thấy bà ta như đang lục tìm kiếm gì đó nên tôi hỏi :

– Cô đang kiếm gì à ?

– Nhanh đến đây tìm phụ tôi cái, rõ ràng nãy tôi nhớ lấy tђยốς ra uống mà quay qua không thấy tђยốς đâu nữa, dạo gần đây trí nhớ tôi kém quá

Nghe đến tђยốς tôi sực nhớ lại chuyện mấy hôm trước vô tình nghe được cuộc nói chuyện trong phòng này của bà ta với ông Triết tôi nghi ngờ tђยốς ông Triết cho bà uống có vấn đề, định tìm cơ hội để lấy tђยốς đi kiểm nghiệm nhưng không có, sẵn đây là cơ hội tốt nên tôi đi đến.

– Cô nhớ lại xem mình đã để đâu ?

– Tôi nhớ là để lên bàn này rồi quay qua kia lấy nước trở lại thì mất tiêu

Tôi đưa mắt nhìn dáo dác quanh phòng thì thấy lọ tђยốς ở đầu giường, tôi liền vừa đi vừa giả bộ nhìn ngó.

– Dạ để con đi kiếm giúp cô, chắc cũng ở quanh trong phòng này thôi

Tôi đi đến đầu giường nhanh tay cầm lấy lọ tђยốς, vừa mở ra định lấy đi một viên bất ngờ giọng nói vang lên

– Cô làm gì trong này ?

Bài viết khác

Đời người vô thường – Câu chuyện đờn giản nhưng đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Mấy bữα nαy lão lạ lắm, lúc nào lão cũng khoác cái áo khoác đen. Trời Sài Gòn lúc này пóпg hầm hậρ, vì sắρ vào mùα mưα, cộng với hiệu ứng bê tông đô thị. Nhìn lên trời muốn hoα cả mắt mà người tα quen gọi là trời đổ hào quαng, vậy mà […]

Câu chuγện củα một người già nhưng dành cho cάc Ьạn chưα già – Ngẫm đời

Ngàγ mαi, tôi ρhải đi viện dưỡng lão… Không ρhải Ьất đắc dĩ, thì tôi cũng không muốn đi viện dưỡng lão đâu. Nhưng mà từ khi sinh hoạt hàng ngàγ không còn có thể tự xoαγ xở, mà con gάι vừα làm việc Ьận rộn vừα ρhải chăm sóc chάu trαi, không rảnh để […]

Câu chuyện bát mì và lời cảnh tỉnh sâu sắc cho các bố mẹ Việt trong cách nuôi dậy con cái

Đứα trẻ nào cũng là một tờ giấy trắng và những người đầu tiên vẽ lên tờ giấy trắng đó không αi khác là bố mẹ chúng. Tình huống “chướng tαi gαi mắt” xảy rα trong quán mì đã khiến những người xung quαnh không khỏi khó chịu.     Một bà cụ thường hαy […]