Người chồng mù – Chương 10
Bữa trưa với cái tên chồng tương lai hắc ám cũng xong, Diệp Lan lấy giúp Phong cốc nước rồi đi xuống nhà ăn cơm, lúc này chỉ còn một mình ngồi ăn thì dì Na tất tưởi đi lại nói:
– Thức ăn nguội hết rồi, để Dì đi hâm lại cho!
– Không cần đâu dì! Con ăn có bát cơm ấy mà. Dì ngồi đây với con đi!
– Sao rồi? Phong nó chịu ăn hết không?
– Dạ, có ạ!
– Sáng nay con vội đi học nó bỏ bữa sáng đấy!
– Sao vậy ạ? Bỏ thế thì bỏ cả uống tђยốς hả dì?
– Ai nói cũng không chịu ăn, rồi còn nhất nhất đòi ra viện nữa!
– Sao lại trẻ con thế chứ?
– Ừ, cũng không biết nó hôm nay sao nữa! Nhưng con yên tâm, bác sĩ nói về cũng được, có điều phải chăm sóc chỗ mới phẫu thuật đó hết sức cẩn thận, vệ sinh an toàn.
– Dạ, con biết rồi! Con sẽ lưu ý ạ!
– Ừ. Thôi, con ăn nhanh còn đi nghỉ!
– Vâng ạ!
Người hơi mệt nên Diệp Lan cũng ăn có mỗi bát cơm rồi lên phòng nghỉ ngơi nhưng khi mở cửa vào vẫn thấy Tuấn Phong ngồi ở ghế thì cô lên tiếng hỏi:
– Anh không định nghỉ trưa à?
– Tôi chưa buồn ngủ!
– Anh có muốn tôi giúp gì không?
– Không!
– Vậy tôi xin phép đi ngủ nha!
– Ừ.
Ừ rồi nhưng khi người ta vừa kéo cάпh cửa ngăn cách giữa hai phòng thì lại hỏi:
– Nay… Nay cô đi gặp cậu bạn gì đó chưa?
– À… Tôi gặp rồi!
– Hai người nói chuyện thế nào? Cô… Cô có tiến tới với người ta không?
– Không có gì để tiến tới cả!
– Ờ…
Tự nhiên gọi lại tưởng hỏi chuyện học hành hóa ra là chuyện này, bữa nay rảnh quá hay sao không biết, Diệp Lan thấy hơi lạ nhưng vẫn hỏi Phong:
– Mà anh quan tâm tới chuyện này làm gì?
– Không có gì, chỉ là tôi muốn giúp cô với cậu ta nhưng nếu không có gì thì thôi! Ngủ đi!
– Cảm ơn ý tốt của anh! Tôi đi ngủ đây!
Tiếng cάпh cửa phòng khép lại thì Phong cũng ʇ⚡︎ự lần lại giường của mình nằm xuống, cái cảm giác khó chịu từ sáng tới giờ hình như không còn tồn tại nữa. Không biết sao khi nghe cô nói không có gì để tiến tới với người kia thì Phong lại thấy nhẹ lòng, không hiểu cảm giác lúc này của anh là gì mà chỉ thấy rất khoan khoái trong người…
Những ngày tiếp theo ngoài giờ đi học thì Diệp Lan khi về vẫn luôn hoàn thành công việc nhà cũng như chăm sóc Phong chu đáo. Mấy bữa nay mặt của Phong đã khá nhiều rồi, nhờ sự chăm sóc tận tình, cẩn thận của Diệp Lan mà phần da tái tạo rất nhanh, cứ thế này chẳng mấy là lại đẹp trai như trước.
Buổi tối khi Diệp Lan vừa bôi tђยốς dưỡng lên mặt cho Phong xong thì anh lấy chiếc thẻ ATM ở ngăn kéo ra đưa cho cô:
– Cầm cái này để chi cho việc học hành đi!
Lan bị bất ngờ về hành động đột xuất này nên đâm ra lắp bắp:
– Không… Không cần đâu! Mẹ anh đã đóng học phí hết rồi, còn những chi tiêu lặt vặt bà cũng cho tôi một ít nên anh giữ lại đi!
– Tôi bảo cầm thì cứ cầm đi!
– Cảm ơn anh nhưng tôi không lấy đâu. Mà chuyện lần trước tôi xin anh cho ở đến lúc đi nhập học thì rời khỏi đây… Tính đến hôm nay cũng quá hạn nhiều ngày, bạn tôi cũng đã tìm giúp tôi chỗ trọ và kiếm được việc làm thêm rồi nên có khi tôi xin phép rời đi để anh khỏi phải thấy khó chịu nữa. Việc nói với bác gáι cũng nhờ anh nói được không?
Nhắc mới nhớ chuyện này, nhưng đó là trước đấy còn bây giờ thì anh quen với sự chăm sóc này rồi nên có lẽ là không cần cô phải đi nữa…
– Tôi cho phép cô ở đây! Thích ở bao lâu thì ở miễn là ngoan ngoãn!
– Anh nói thật chứ?
– Hỏi lắm!
– Tôi phải hỏi chứ nếu không lần sau anh tức giận chuyện gì lại đuổi tôi giữa chừng thì sao?
– Cứ ngoan thì ai đuổi!
– Tôi vẫn ngoan chỉ tại anh khó tính!
– Ngoan mà xưng hô tôi à? Mới 18 tuổi thôi đấy!
Thực ra Diệp Lan cũng không muốn xưng hô anh tôi đâu nghe vừa xa lạ mà đúng là có hơi hỗn hào với Phong thật vì dù gì cô mới 18 tuổi nhưng tại lúc đầu anh ta cứ trưng cái bộ mặt gớm giếc, sáϮ ϮҺủ ra thì làm sao mà cô dám xưng hô thân thiết được chứ… Giờ thì bày đặt trách cứ… Nhưng thôi, mình vế dưới thì xuống nước trước vậy…
– Thế từ nay tôi gọi là anh xưng em thì ngoan chứ gì?
– Biết nghĩ thế là tốt!
Diệp Lan nghe câu này thì bĩu môi nhưng cũng chỉ là làm hành động thôi chứ không dám có ý kiến gì thêm thì Tuấn Phong lại đưa cái thẻ ra:
– Cầm lấy đi!
– Thôi, anh cứ giữ lại đi, em không tiêu gì nhiều mà lấy!
Nghe câu em nhẹ nhàng mà lòng ai đó như được rót mật, bàn tay vẫn đưa cái thẻ ra rồi lấy lí do hợp lý:
– Tôi không muốn ai nói nhà tôi không lo cho con dâu đầy đủ!
– Không ai nói đâu. Em vẫn chỉn chu, lịch sự mà!
– Ơ… Cầm lấy! Để nói nhiều thế nhỉ?
– Được rồi! Cầm thì cầm, sao mà phải nóng thế chứ?
– Nói nhẹ không nghe!
– Nghe… Nghe rồi!
– Đi ngủ đi!
Diệp Lan nhìn đồng hồ mới có 9h nên cười cười nói:
– Còn sớm mà đi ngủ gì vội! Có muốn em đọc sách cho nghe không?
– Đi học cả ngày không biết mệt à?
– Không mệt lắm! Em đọc nốt quyển hôm trước nhé!
– Cũng được!
Thế rồi một người thư thái nằm tгêภ giường còn một người ngồi ghế nhàn nhã đọc sách, trong không gian tĩnh lặng của buổi tối thì tiếng của Diệp Lan nghe càng cảm xúc. Giọng đọc trong trẻo, ngọt ngào, êm dịu cứ vậy mà len lỏi vào con tιм, khối óc của ai kia… Cứ vậy mà hài lòng rồi lại chỉ có hài lòng…cho đến khi những dòng cuối cùng trong cuốn sách đó kết thúc thì Phong nuối tiếc hỏi:
– Hết rồi à?
– Vâng, hết rồi! Anh thích nghe nữa à?
– Gần ngủ được rồi!
– Vậy em đọc cuốn khác cho anh nghe!
Lúc đầu thì giục người ta đi ngủ còn giờ thì lấy lí do nọ kia rồi cứ bắt người ta đọc mãi tới khi nghe tiếng ngáp dài của đối phương thì mới buông tha…
– Được rồi! Về phòng ngủ đi!
– Ui… Em đau hết cả lưng rồi, lại buồn ngủ nữa!
– Thì về phòng ngủ đi, nói lắm!
– Em mất công đọc lâu như thế mà anh không nỡ nói lời cảm ơn!
– Từ đầu là ai gạ mà bắt tôi nói cảm ơn!
– Từ mai không gạ nữa! Em sẽ đi ngủ sớm!
– …
Vừa nói Diệp Lan vừa ngáp thêm cái nữa thì Phong lại không quên nhắc nhở:
– Nhớ bật đèn xông ϮιпҺ dầu đó!
– Em nhớ rồi!
– …
Lại ngáp cái thứ ba… rồi thứ sáu, bảy thì mới về tới phòng của mình, Diệp Lan chỉ kịp thay cái váy là nằm vật ra giường ngủ tít cho tới sáng hôm sau…
Tiếng chuông điện thoại reo lên báo thức nhưng Diệp Lan lại tắt đi ngủ tiếp. Bên này Tuấn Phong cũng đã tỉnh, anh đi làm vệ sinh cá nhân xong rồi mà chưa thấy phòng bên Lan có động tĩnh gì thì đưa tay gõ cửa. Qua một lúc vẫn không nghe tiếng Lan đáp lại thì mở cửa gọi vào:
– Diệp Lan? Diệp Lan!
– Ư… ưm…
– Giờ này còn ngủ hả? Sắp muộn học rồi kia kìa!
– Em buồn ngủ lắm! Cho em thêm năm phút nữa!
– Ơ…Có dậy không?
Nghe tiếng Phong quát lên thì Diệp Lan bật dậy, lúc này nhìn đồng hồ chỉ quá giờ mọi khi thức thì cô vội vàng làm vệ sinh cá nhân, rồi lại vội vàng thay đồ để đi cho kịp giờ bắt xe buýt. Diệp Lan vội nhưng cũng đưa Phong xuống dưới nhà và không quên nhắc nhở:
– Anh ăn sáng đi để uống tђยốς, em đi học luôn đây!
– Cái Ϯộι tắt đồng hồ đi ngủ tiếp đấy!
– Nhịn một bữa cũng không sao ạ!
– Quay lại ăn sáng rồi đi cũng được!
– Ăn sáng thì lỡ xe buýt mất, anh và cả nhà ăn đi!
– Dừng lại!
– Em sắp muộn rồi!
– Quay vào ăn sáng, lát Huy chở đến trường!
– Phiền chú ấy lắm!
– Nói có nghe không?
Diệp Lan lững thững quay vào phòng ăn cùng Phong, cả hai vừa ngồi xuống thì bà Lệ lên tiếng hỏi dò:
– Hai đứa đêm qua làm gì mà ngủ quên cả giờ đi học thế?
– Dạ, con mải đọc sách nên ngủ trễ ạ!
Nghe mẹ chồng hỏi thì Lan cứ vô tư trả lời nhưng Phong thì hiểu mẹ mình hỏi gì nên anh đã chặn lại ngay:
– Mẹ! Mẹ lại hỏi đi đâu đấy?
– Con hiểu ý mẹ còn hỏi lại làm gì?
– Chúng con mới trong giai đoạn đầu thôi, mẹ từ từ không Diệp Lan áp lực đấy!
– Ờ… Thì tại mẹ mong quá ấy mà!
– …
Diệp Lan nghe mà không hiểu hai mẹ con họ nói về chuyện gì, với cũng không còn sớm để ngồi ngâm nga mà hiểu hết câu chuyện, cô ăn vội vàng bát cháo thì Phong ngồi bên cạnh lại nhắc nhở:
– Cứ ăn từ từ, đi xe riêng chứ có phải bắt xe buýt hai chặng đâu mà em lo!
– Em ăn xong rồi ạ!
– Ăn thêm đi không học tới trưa muộn thì bát cháo nhỏ đó còn không?
– Em ăn bát to rồi, không tin anh hỏi mẹ đi!
– Vậy cứ đợi chút cho xuôi xuôi thì Huy chở đi!
– Vâng.
Nhưng Diệp Lan nhấp nhổm như dưới mông có lửa, Tuấn Huy nhận thấy chị dâu đang vội nên cũng ăn nhanh nhẹn rồi đứng dậy:
– Chị Lan! Mình đi thôi!
Diệp Lan gật vội đầu rồi lên tiếng chào bố mẹ chồng và cả Phong nhưng khi cô đứng lên thì Phong nói với theo:
– Trưa đừng đi xe buýt mà đợi Huy tới đón đấy!
– Em đi xe buýt về!
Cô vừa chạy nhanh ra ngoài vừa trả lời Phong, ai trong nhà trông cái dáng vẻ lúc này của cô cũng phì cười, chỉ có Phong là không nhìn thấy hết được nét đáng yêu của cô. Bà Diễm Lệ vui miệng lại kể chuyện với chồng:
– Con bé lúc rõ người lớn nhưng lúc nào vui vẻ thì đúng là đáng yêu ông nhỉ?
– Thì con bé vẫn còn nhỏ tuổi mà! Nhiều lúc thấy thương quá, bằng tuổi này đáng ra là vẫn được ăn chơi, nhảy múa mà chỉ vì hoàn cảnh mà con bé phải đi lấy chồng sớm.
– Nói tôi lại bực ông ạ! Bố mẹ gì mà không thương xót con cái chút nào! Tôi biết bản thân mình cũng không tốt đẹp gì nhưng ít nhất tôi cũng sòng phẳng, còn bố mẹ con bé lại bán đứt luôn, rồi không màng quan tâm tới nó sống ૮.ɦ.ế.ƭ ra sao. Họ chỉ quan tâm tới số tiền còn không hỏi han con bé lấy một lần.
Ông Nghiêm thở dài cũng không biết nói sao nữa thì bà Lệ lại tiếp tục:
– Bé Lan nó có tình cảm yêu đương với thằng Phong thì tốt biết mấy ông nhỉ?
– Con bé nó hiền lành, có vẻ không để ý chuyện ngoại hình đâu.
– Vâng. Tôi cũng nhìn thấy thế, chỉ là tình cảm tình nghĩa khác với tình yêu ông ạ!
Phong ngồi trầm tư nãy giờ cũng lên tiếng xen vào:
– Bố mẹ! Nếu sau này con và Lan không đến được với nhau thì bố mẹ cũng đừng trách cô ấy, cũng đừng bắt ép cô ấy phải ở lại chăm sóc con cả đời.
– Con…
– Tình duyên đều có số phận, cứ để nó phát triển theo hướng ʇ⚡︎ự nhiên chứ mình đừng ép buộc, với cô ấy không đáng bị như thế!
– …!!!
Bà Lệ nhìn chồng rồi lại nhìn con trai thở dài… Bà gật đầu đồng ý nhưng vẫn nuôi hy vọng Diệp Lan dành tình cảm cho con trai mình. Hiếm thấy có cô bé nào hiểu chuyện lại giỏi giang như Lan nên nếu không thành thì bà tiếc vô cùng.
Ông Nghiêm nhận ra con trai khác lạ thì đợi Phong đi lên phòng thì nói với vợ:
– Bà có thấy thằng con mình khác không?
– Ý ông là sao?
– Hình như nó có tình cảm với bé Lan rồi!
– Nhanh vậy ư?
– Nếu không có tình cảm thì sao lại nghĩ cho con bé nhiều đến thế chứ!
– À… Ờ… Vậy thì tôi có cách rồi!
– Bà lại nghĩ ra gì vậy?
– Bí mật, rồi ông sẽ biết ngay thôi!
Bà Diễm Lệ vẫn ngồi đó suy ngẫm kế hoạch rồi lại cười một mình, xem chừng phải mạnh tay lên chút thì mới có kết quả được…
Mọi thứ vẫn bình thường diễn ra cho tới một tuần sau đó thì có sự cố…
Nhà khang trang, sạch sẽ, rõ là từ trước tới giờ không có chuột mà đêm nay lại có mấy con chuột chạy nhảy dưới sàn khiến cô hết hồn. Diệp Lan cái gì cũng không sợ mà chỉ sợ mỗi chuột, nửa đêm đang say giấc nồng thì nghe có tiếng chuột kêu chít chít thì hồn siêu phách lạc, cô không cần biết là đêm hay ngày, muộn hay sớm mà lao nhanh như một cơn gió mở cửa phòng chạy biến sang phòng bên cạnh với tâm trạng bất ổn. Phong đang ngủ cũng giật mình vì tiếng kêu lớn nhưng khổ nỗi mắt không thấy gì nên chỉ vội hỏi cô:
– Có chuyện gì vậy?
– Em…Em…
– Sao thế? Bình tĩnh nói tôi nghe!
– Có…Có chuột…
– Chuột ở đâu? Nhà mình làm gì có chuột!
– …
Chưa kịp trả lời câu hỏi của Phong thì tiếng chít chít bên trong phòng Diệp Lan vang lên lần nữa làm cho cô hét toáng lên:
– Á… Á…Chuột… Chuột…
– Diệp Lan?
– Cứu em với… Phong…
– Lại đây! Đừng sợ!
– Cứu em…
Phong nhích người dậy vẫy tay ra hiệu cho Lan về phía mình nhưng cô cứ ngồi rúm ró tгêภ chiếc ghế khóc tu tu… Cuối cùng anh đành ʇ⚡︎ự mình łầɲ ɱò đi lại chỗ Diệp Lan, sờ tay vào người cô thì Phong bị giật mình vì thấy cô cứ run cầm cập, làm gì mà sợ đến thế này cơ… Nhưng đúng là Diệp Lan sợ thật vì khi anh cầm vào tay cô thì cảm nhận mồ hôi ở lòng bàn tay của cô tứa ra khá nhiều…
– Diệp Lan!
– Híc… Híc…
– Không sao! Nó chạy đi rồi!
– Em… Em…em sợ.
– Đừng sợ!
– …!!!
– Không sao… Không sao…
Phải qua mất khoảng hơn hai mươi phút, khi không còn nghe thấy tiếng mấy con chuột kêu chít chít nữa thì Diệp Lan mới hết hoảng sợ. Tuy nhiên cô vẫn không dám về lại phòng mà ngồi im không nhúc nhích tгêภ ghế, Phong động viên thế nào cô cũng cứ ngồi yên vị như vậy.
Phòng của anh từ ngày nào tới giờ chỉ để duy nhất bộ bàn ghế nhỏ ở góc này và một cái giường thôi, còn bộ sofa to thì mẹ anh cho người khiêng đi lâu rồi vì sợ anh đi lại va phải. Nhớ ra cả phòng có mỗi chiếc giường thì anh ái ngại nhưng để cho cô ngủ ở cái ghế nhỏ này thì khác gì bị ħàɲħ ħạ. Có điều giờ bảo anh mở miệng nhắc cô ℓêп gιườпg ngủ cùng thì cũng không khác gì ʇ⚡︎ự vả vào miệng mình…
Nhớ lại cái hôm đầu tiên về anh ᵭộc miệng mắng nhiếc cô không có tư cách lại gần giường của anh… Giờ thì…
Tuấn Phong thở dài trong lòng, còn chưa biết làm thế nào cho hợp lý thì tiếng Lan vang lên giục anh đi ngủ:
– Anh ngủ đi! Em ngồi đây được rồi!
– Ngồi đây cả đêm sao được!
– Cũng gần sáng rồi!
– Gần sáng là mấy giờ?
– 3h đêm rồi! Nhanh thôi!
– Còn mấy tiếng nữa mới sáng, ngồi đợi đến bao giờ, lên gường nằm đi!
– Gì ạ?
– Lên… Lên giường của tôi!