Nước mắt nhà giàu chương 16

Tác Giả : Nguyễn Hiền

Vừa bước vào phòng họp thì ᵭ.ậ..℘ vào mắt ông Hào là cha vợ ngồi sừng sững ngay bàn đầu tiên, ông chưa kịp cất tiếng chào thì đã nghe một tiếng Hừm rất lớn làm ông mất ϮιпҺ thần, nhưng một điều rất lạ là ông không nhìn thấy Bà Trang, mà chỉ có cha vợ và con gáι Bích Liên đi cùng luật sư và trợ lý Hải…

Vì đã thống nhất từ trước nên trợ lý Hải chỉ thống nhất các điều khoản trong văn bản chuyển nhượng mà thôi. Một vấn đề cũng dễ giải quyết bởi đây là công ty của gia đình, bà Trang ủy quyền cho cha mình đứng ra giải quyết. Suốt cuộc họp ông Thành không hề lên tiếng mà chủ yếu lắng nghe. Ông chỉ cần biết thời gian hoàn thành các thủ tục và cam kết ngày trả tiền của Trịnh gia mà thôi. Có một vấn đề khiến ông thắc mắc, đó là ông Hào lấy nguồn tiền ở đâu mà dám nói chắc như vậy? có lẽ anh ta đã chuẩn bị trước? thôi được vậy thì cũng tốt, việc bây giờ ông cần làm là giải phóng cho con gáι ông. Sau đó ông mới giải quyết đến người phụ nữ kia, ông đâu phải dễ để cho chúng nó qua mặt thời gian dài như vậy được…

Được ông ngoại cho đi cùng làm Bích Liên vui lắm, nhìn cô ăn mặc đẹp và cười thật tươi mà ông Thành chỉ biết lắc đầu, liệu cô không hiểu rằng đối thủ của mình lại chính là người cha ruột hay sao? Việc thắng thua ở đây có nghĩa gì chứ? Nhưng cũng có ai hiểu được trong đầu Bích Liên đang nghĩ gì? cô ta đang nghĩ đến số cổ phần của mẹ, một khi đã rút về thì chắc chắn sẽ vào tài khoản của cô, ông ngoại đã từng tuyên bố như vậy đấy thôi?

Nhưng có một điều làm cô thắc mắc là tại sao không thấy ai nhắc gì đến cô? Gần như cô chỉ ăn mặc đẹp đi cùng ông ngoại đến ngồi ở đó xong việc rồi về, như thế là thế nào, cô muốn hỏi ông ngoại nhưng khi thấy mặt ông khó đăm đăm thì lại không dám, cực chẳng đã cô túm lấy trợ lý Hải hỏi thăm:

– Anh Hải…

– Có việc gì không?

Cô chưa kịp nói gì thì tiếng ông ngoại gọi anh Hải lên đi cùng xe với ông còn cô đi xe sau. Đoạn đường về nhà không xa mà cô có cảm giác xe chạy lâu đến thế, cô muốn về để hỏi mẹ, chuyện này nhất định mẹ phải biết vì số cổ phần đó mang tên mẹ, đã nhiều lần cô không dám đặt thẳng vấn đề xin mẹ, nhưng cô cũng đã từng gợi ý xa gần nhưng mẹ không đồng ý mà một hai tùy Ba giải quyết. Bây giờ ông ngoại đã cương quyết rút về, như vậy không giao cho cô thì giao cho ai?

Sau khi xe nhà họ Lý rời khỏi cổng thì ông Hào cũng nhanh chóng rời khỏi công ty, việc đầu tiên ông cần bàn với bà Nhã việc bán căn biệt thự rồi sau khi mẹ con bà Trang rời đi thì chuyển về nhà. Vừa nghe thấy tiếng xe của ông về tới thì cũng giống như mọi lần, bà Nhã chạy ra đón với ly trà sen tгêภ tay và nụ cười niềm nở:

– Anh mới về, vào nhà nghỉ cho khỏe…

Thả mình xuống ghế sofa, ông Hào đón cái khăn lạnh từ tay bà lau mặt, lát sau ông nhấp từng ngụm trà sen ra chiều suy nghĩ, thấy thế bà Nhã thắc mắc:

– Nay em thấy anh không khỏe, anh vào phòng em mat xa cho anh…

– Cảm ơn em, anh ngồi nghỉ một lát sẽ khỏe thôi, đêm nay anh ngủ bên này…

– Sao ạ? Chị ý lại không vui, em thì sao cũng được bởi thân phận là kẻ đến sau thì làm sao có quyền đòi hỏi chứ?

Kéo tay bà ngồi xuống bên cạnh mình, ông nói:

– Hai mẹ con chuẩn bị thu xếp về bên nhà, anh muốn cho em một danh phận…

Vừa nghe thấy thế, bà Nhã vội đứng lên ngạc nhiên:

– Anh vừa nói cái gì mà em không hiểu? mẹ con chị ấy thì sao?

Ông Hào tỏ vẻ buồn:

– Trước sau rồi anh cũng phải chọn một con đường, và anh chọn em…

Bà Nhã im lặng, bà bỗng linh cảm sắp có chuyện gì đó xảy ra, mới cách đây mấy ngày ông còn ôm bà xin lỗi, vậy mà tại sao hôm nay lại chuyển hướng ngược lại. Quay sang nhìn thẳng vào mặt ông, Bà hỏi từng chữ:

– Anh nói đi, đã xảy ra chuyện gì?

– Anh muốn ly hôn với vợ để sống với em, và nghiễm nhiên phải trả lại số cổ phần của bà ấy…

– Trời ơi, một số tiền lớn như thế thì lấy đâu ra bây giờ…

– Mình bán căn biệt thự này đi em ạ…

Ông ấy vừa nói cái gì? bà Nhã vô cùng ngạc nhiên nhìn ông chằm chằm, theo ông làm người tình trong bóng tối hai mươi mấy năm trời, ngoài việc lo cho thằng Vũ ăn học thì bà chỉ được duy nhất một căn biệt thự này, ngoài ra không có gì khác. Vậy mà ông ấy nói bán đi một cách ʇ⚡︎ự nhiên như không có gì xảy ra, nếu bán đi cũng đồng nghĩa rằng bà trắng tay. Không! nhất định cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì bà cũng không đồng ý bán, bởi đó chính là tài sản duy nhất của mẹ con bà…

Thấy bà Nhã ngồi im ra chiều suy nghĩ, ông Hào quàng tay ôm lấy bà thủ thỉ:

– Anh biết em ở đây lâu rồi cũng quen, nhưng thu xếp về bên nhà để vợ chồng sớm tối hủ hỉ mà em không phải chịu thiệt thòi nữa, thôi vào lấy hồ sơ giấy tờ ra đây cho anh…

– Giấy tờ gì? vậy đến giờ phút này anh coi em là gì hả?

– Em…vừa nói gì?

– Đúng, nãy giờ toàn anh nói chứ em có đồng ý đâu? Chuyện gì em cũng có thể nhân nhượng nhưng chuyện bán nhà thì không? anh có biết là vì sao không? bởi hai mẹ con chỉ duy nhất có mỗi một căn nhà che mưa nắng, vậy mà anh cũng nói bán đi mà sao nghe nhẹ nhàng không có một chút gì là áy náy như vậy?…

– Thì hai mẹ con cũng dọn về biệt thự lớn chứ đâu phải không có chỗ ở? Anh cũng chỉ muốn được ở gần em và con…

Không ngờ bà Nhã cười:

– Biệt thự lớn ư? Chẳng qua đó cũng chỉ là cái ҳάc nhà giống như đi ở trọ chứ có quyền lợi gì đâu, anh hỏi mẹ anh xem bà có tên trong sổ đất hay không? huống chi trong gia phả mấy đời nhà anh làm gì có tên em? Nhất định em không bán cái nhà này…

Ông Hào năn nỉ:

– Anh xin em, nếu không mua lại số cổ phần đó thì bà ta sẽ không rời đi, vậy thì thiệt thòi cho em quá, chẳng nhẽ cứ sống như thế này?

– Chuyện bình thường mà, mấy chục năm em còn chịu được huống hồ gì thêm một đoạn cuối đường. Anh có thể về với chị ấy, em cũng không có ý kiến gì, nhưng còn nói em bán nhà thì không, dứt khoát không bán…

Ông Hào ôm đầu, thật sự ông không bao giờ nghĩ rằng bà Nhã lại làm trái ý ông, căn biệt thự này là tiền của ông mua nhưng cho bà ấy đứng tên, không ngở khi ông cần đến thì bà ấy lại từ chối? ông còn nhớ bà đã từng thề non hẹn biển khi ông đưa bà đi xem căn biệt thự này, bà nói cứ tạm thời đứng tên để vợ ông không gây khó, khi nào thằng Vũ trưởng thành đủ 18 tuổi thì bà sẽ sang tên cho con, ông hỏi bà:

– Vậy em đã sang tên cho thằng Vũ chưa? Để anh nói với nó…

Nhưng ông không ngờ bà Nhã trả lời ngay giống như đã được chuẩn bị từ trước:

– Em không chuyển cho ai cả, anh đã mua tặng em có nghĩa là tài sản riêng của em. Trong chuyện này anh cũng không nên làm quá lên, thời trẻ thì chẳng làm bây giờ già rồi còn cần gì nữa. Anh về với vợ con và gia đình, mẹ con em sẽ lo được cho nhau, thằng Vũ giờ đi làm rồi nên cũng không cần anh trợ giúp gì nữa…

Ông Hào cứ mắt chữ A miệng chữ O mà nghẹn lời không nói được câu nào, chuyện gì đang xảy ra thế này? Trước mặt ông là người phụ nữ ngoan hiền đây ư? Tại sao chỉ trong một thời gian ngắn bà bà ấy đã thay đổi hoàn toàn, bà nói yêu ông vậy tại sao lúc ông đang gặp khó khăn thì bà lại từ chối giúp đỡ chứ? Mà đây là tài sản của ông chứ không phải khi gặp nhau bà đã có. Ông Hào ôm đầu đau khổ và cảm thấy bế tắc. Ông bắt đầu cảm thấy lo sợ, một khi đã hứa với cha vợ thế nào thì tuyệt nhiên không thay đổi. Thấy ông ôm đầu đau khổ thì bà Nhã nói tiếp:

– Việc gì mà anh phải lo lắng thế? Nhà chị ấy thiếu gì tiền, anh nói vài lời có khi chị ấy cho không, ngay cả chuyện anh có vợ bên ngoài mà chị ấy cũng còn không lên tiếng thì vài ba cái đồng tiền này nhằm nhò gì?

– Em im đi có được không?

Không ngờ sau câu nói của ông thì bà Nhã đứng dậy nói dứt khoát:

– Tôi cũng lật bài ngửa với anh, tôi không lạ gì chiêu trò của anh cả, cách đây mấy ngày chính anh còn xin lỗi tôi để quay trở về bên bà ta, rồi anh lại tiếc tài sản này nên định dụ tôi bán đi ư? Tôi đâu có ngu đến vậy, thôi thì cứ xem như tôi hy sinh tuổi xuân để ở bên anh, ngược lại anh bù đắp cho tôi cái nhà để mẹ con tôi có nơi ăn ở…

– Em đang nói nhảm gì vậy Nhã? Anh yêu em là thật lòng…

– Anh nói yêu tôi thì tôi cảm ơn, nhưng thật tiếc tôi lại không yêu anh…

– Vậy tại sao em không bỏ anh mà sống với anh đến tận bây giờ?

Bà Nhã dường như cũng cảm động khi nhìn ông Hào khóc, bà trả lời giọng có dịu đi:

– Anh quá tốt đã giúp đỡ gia đình cha má tôi thì làm sao tôi có thể bỏ anh được, nhưng đó không phải là tình yêu mà chỉ là nghĩa vụ mà thôi…

Ông Hào vẫn lắc đầu không tin:

– Em nói dối đúng không? em nói như vậy để anh quay về với bà ấy đúng không? cho dù em có nói như thế nào thì anh cũng không tin, nhưng anh xin em đừng tàn nhẫn với anh như thế…

Bà Nhã cũng khóc, những lời mà bà vừa nói ra là sự thật, bà không yêu ông Hào, nhưng chỉ vì ông ấy quá tốt lo cho cha má bà mồ yên mả đẹp, mà bà chấp nhận hy sinh mà sống bên ông ấy, để cha má bà yên lòng nhắm mắt. Nhưng rồi không ngờ bà cấn bầu thằng Vũ, lúc đó bà cho rằng ông trời đã an bài cho bà phải sống để trả nợ cho ân nhân, cho đến khi bà phát hiện ra ông Hào đã có vợ và hai con gáι thì bà quyết định ôm con ra đi, nhưng không dưới hai lần bỏ trốn đều bị ông Hào tìm về. Sau đó ông ấy cho người bám sát con trai, nói rằng nếu bà bỏ trốn thì để con ở lại. Chính điều đó mà bà lay lắt sống đến bây giờ…

Cách đây mấy ngày ông Hào còn xin lỗi bà để trở về nhà, bà không có quyền lựa chọn mà duy nhất là phải đồng ý, mà với một người phụ nữ lấy chồng người ta như bà thì trước sau cũng có ngày này, may mà ông ấy còn để cho hai mẹ con căn nhà này, giờ Hoàng Vũ đi làm thì với đồng lương như vậy cũng đủ để hai mẹ con sinh sống.

– Anh bắt buộc phải có tiền trả lại cho Lý Gia chứ không thay đổi ý kiến được. Em thương anh bán nhà cho anh giải quyết công việc xong rồi về bên nhà ở…

Khuôn mặt đầm đìa nước mắt, bà Nhã nức nở:

– Khi chưa cò bầu thằng Vũ, anh cũng giống như thế này, anh nói chưa có vợ và hứa hẹn đủ điều, chính vì điều đó mà bây giờ em không tin anh nữa. Anh về đi, em nhất định không bán nhà , mà cho dù có bán thì em cũng dùng số tiền đó mua căn khác…

Ông Hào lại ôm đầu mà khóc, bây giờ ông phải làm sao để có tiền đưa cho Lý Gia? Cũng vì quá đột ngột và chủ quan rằng bà Nhã sẽ đồng ý bán nhà, ai ngờ lại xảy ra cơ sự này, giờ ông phải làm sao?

Trong nhà hai người mải nói chuyện mà không ngờ bên kia đường, một chiếc xe taxi màu xanh đậu từ nãy giờ, khi ông Hào đứng dậy đau khổ đi ra ngoài, thì chiếc xe taxi cũng nhanh chóng rời đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *