Đũa mốc chương 3

Tg Nguyễn Thơ
P 3

Lý ngồi dậy bước xuống khỏi giường, cô cảm thấy đầu mình nặng trịch vì buồn ngủ sau 1 buổi làm ca đêm.
Ra đến sân, có thấy bà Hạ đang cầm cuốc đứng ngoài vườn nói chuyện với người hàng xóm
— Vườn tược ngập ngụa ra đây mà bận có làm được đâu. Trưa đến còn chả dám ngả lưng ấy chứ. Thế mới biết thời báy giờ chúng nó sướng, đi làm mà cứ như đi chơi. Mưa không tới mặt nắng không tới đầu. Có như chị em mình ngày xưa lội ruộng đâu nhỉ!
Lý lẳng lặng ra vườn rồi ngồi xuống nhặt cỏ, vừa làm vừa buồn ngủ rũ ra. Đến gần trưa, cô vội vàng rửa chân tay ròi vào bếp nấu cơm.
Ăn trưa xong, lý dọn dẹp trên nhà dưới bếp sạch sẽ rồi vào phòng đóng cửa lại, cô không quên mở điện thoại bấm giờ báo thức để biết đường dậy đi làm.
Buồn ngủ quá, Lý ngủ ly bì một mạch tới lúc chuông báo thức vang lên. Cô giật mình ngồi dậy, nhưng vẫn thấy buồn ngủ lại nằm xuống. Chợt cô mở choàng mắt khi nghe tiếng bà Hạ quát ngoài sân
— Ngồi yên đấy cho bà còn nấu cơm! Ngủ từ trưa đến mặt trời lặn rồi còn khóc à? Không nấu thì cơm đâu mà nhét vào mồm?
Chết rồi! Đây không phải là nhà trọ! Lý quáng quàng chạy ra khỏi phòng, bà Hạ mặt hằm hằm ném vào cô 1 cái lườm sắc như lưỡi dao băm rau lợn. Lý lắp bắp
—Con buồn ngủ quá, nên…
Bà Hạ nguýt một cái rồi quay đi. Lý vội vàng xuống bếp nấu cơm, luộc rau vớt ra đĩa, rang lại nồi ϮhịϮ rồi vào phòng chuẩn bị đi làm.
Lúc này chưa đến giờ ăn tối, Lý không dám lấy cơm ăn trước. Cô dắt xe ra và chào mẹ chồng .

— Con đi làm mẹ ạ!
Tới gần công ty, Lý tạt vào quán mua 1 chiếc bánh mì ăn tạm. Làm đến giữa ca, cô thấy bụng mình cuộn lên vì đói. Cô mệt quá chỉ mong sao cho nhanh hết thời gian để được về.
Nhưng tới giờ tan ca, Lý lại thấy sợ về nơi ở mới đến thế ! Cô lững thững ra nhà xe, mấy chị cùng làm bảo
—Con này nghén rồi, người mềm như sợi bún thế kia! Bảo thẳng Viên nó bồi dưỡng mạnh vào!
Lý mệt không muốn nói gì, chỉ cố cười gượng. Cô dắt xe ra cổng rồi đi vào quán ăn sáng gọi 1 tô bún. Đây là lần đầu tiên trong đời Lý vào ngồi ăn trong một nơi như thế này.
Bụng đói lả mà tại sao cô không nuốt nổi. Miệng đắng ngắt, vừa vớt mấy sợi bún lên có đã chực đưa ra ngoài. Ngồi nhìn tô bún còn nguyên mà thấy tiếc quá! Giá như còn ở nhà trọ thì cô nhất định sẽ đùm về. Bỏ thì xót ruột mà mang về thì biết nói sao với mẹ chồng? Cuối cùng, Lý đứng dậy ra về với cái bụng rỗng không và bỏ lại nguyên bát bún.
Cứ như vậy, hàng ngày Lý vẫn đi làm ca và khi về nhà thì luôn thấp thỏm lo sợ mẹ chồng cҺửι gà mắng chó. Cô gầy và xanh rớt cả người. Viên thấy vợ như vậy thì lo lắng hỏi

— Em thấy người như thế nào thì phải nói đấy. Tự nhiên ốm nhom thế kia. Hay là chủ nhật này anh chở đi khám nhé!
Lý cảm thấy người mệt mỏi nhừ Ϯử, đôi khi không muốn nhấc nổi chân để bước. Viên nói nếu mệt quá thì xin nghỉ vài ngày, nhưng Lý không đồng ý. Vì cô nghĩ có ở nhà cũng không thể nằm yên được với mẹ chồng. Chẳng thà đi làm còn thoải mái đầu óc hơn một chút.
Rồi chưa kịp đến ngày chủ nhật để đi khám Ьệпh, Lý bị ngất ngay tại chỗ làm. Các anh chị cùng tổ vội đưa cô xuống phòng y tế của công ty. Khám sơ qua, Lý bị tụt huyết áp và nhịp tιм hơi nhanh.
Phải mất 5 phút sau thì Lý tỉnh lại. Cô γ tά đề nghị đua Lý sang Ьệпh viện khám vì thể trạng của cô lúc này rất yếu.
Đang trong giờ làm thì Viên nhận được điện thoại báo. Cậu vội vàng xin giấy ra ngoài, tức tốc chạy tới Ьệпh viện tìm chỗ Lý đang nằm.
Kết quả siêu âm Lý đang mang thai 6 tuần tuổi. Nhưng mẹ bầu bị suy nhược, thiếu мάu cần phải được nghỉ ngơi và bồi dưỡng.
Nhìn Lý gầy gò khuôn mặt xanh xao , Viên chảy nước mắt vì tҺươпg vợ.

— Sao em mệt mà còn cố đi làm? Lại còn không nói gì cho anh biết…
Lý sụt sịt khóc. Thời gian qua cô thấy người mệt mỏi, cứ nghĩ do mình ăn ngủ thất thường nên nó ảnh hưởng chậm ngày lại. Cô đâu có biết mình đã mang bầu.
Theo Ьệпh án của Lý, công ty cho cô nghỉ 1 tuần. Thế là Viên gửi lại xe của Lý ở công ty, rồi chở vợ về nhà cùng một túi Ϯhυốc.
Vừa tới sân, Viên dừng xe rồi đỡ Lý vào phòng. Lát sau cậu ra ngoài nói chuyện với bố mẹ về tình hình của vợ mình.
Bà Hạ khẽ hừ một tiếng, rồi nói với con trai
— Anh cứ làm như trên đời này chỉ có mình vợ anh mang bầu? Ngày vác bụng anh đấy, tôi chả gánh lúa gánh ρhâп đến lúc đẻ. Càng nằm lắm vào sau này càng khó đẻ ! Phải dậy mà làm việc nọ việc kia cho nó khỏe người!
Viên vẫn nói rất bình tĩnh với bà
—Mẹ ơi! Thời bây giò khác với thời của mẹ nhiều. Khó khăn lắm mẹ ạ . Nhà con đang bị dọa sảy nữa đấy, nên càng phải cẩn thận
Bà Hạ bực lắm. Nó lại dám trứng khôn hơn vịt à? Bà đây còn đẻ cả ra mày đấy con ạ.
Viên dặn dò Lý,
—Anh đi làm rồi,ở nhà phải cẩn thận nghe chưa!, phải nhớ lời bác sỹ dặn.
Bà Hạ lúc này mới để ý không thấy có xe của Lý ở nhà, bà hỏi Viên
— Thế xe của vợ anh đâu mà không thấy? Hay là bán rồi? Còn nửa, tháng nảy công ty chậm lương hay sao mà chưa thấy đưa tiền ăn? Vợ chồng con Thuỳ nó đưa mấy hôm nay rồi!
Viên nói

— Xe nhà con gửi công ty. Con có lương ròi, nhưng từ hôm qua đến nay ở trong Ьệпh viện nên chưa rút được.
Đến tối Viên đưa tiền cho mẹ. Nói là tiền ăn, tiền điện nước và thêm 1 ít để ông bà đi ăn cỗ bàn đám xá.
Cầm số tiền con trai đưa, bà để lên mặt bàn rồi bảo
—Thế lương 1 tháng 2 đứa được có bằng này thôi à?
—Không, con vẫn còn. Nhưng mẹ cầm đủ tiêu, tháng sau con lại đưa. Chỗ này con cất đi phòng mua Ϯhυốc và bồi dưỡng cho nhà con.
À! Ra thế! Từ khi nào mà nó coi vợ hơn cả người đẻ ra nó? Đã khi nào nó nói bồi dưỡng cho bố mẹ nó chưa? Bà Hạ hất số tiền trên bàn về phía Viên
— Anh cầm lấy mà bồi dưỡng cho vợ anh, tôi không cần!
Viên ngồi thộn mặt ra không biết nói gì. Cậu nghĩ “Sao mẹ không chịu hiểu cho chúng con lúc này, tính mạпg cháu nội của mẹ đang bị đe dọa, rất cần sự chăm sóc của mọi người, và cũng cần cả đến tiền nữa. Mẹ cũng là phụ nữ mà”
Nghĩ đến đây Viên đỏ hoe mắt, rồi mở ví lấy thêm tiền đưa cho bà Hạ.
Bác sỹ dặn Lý phải nghỉ ngơi, hạn chế đi lại vận động mạnh, uống Ϯhυốc đều đặn và phải ăn đủ chất.
Được một ngày đầu Lý yên ổn nằm trên giường, đến bữa thì dậy ăn.
Sáng hôm sau khi 3 đứa con đi làm hết , bà Hạ Ьắt đầu ᵭάпҺ cháu khóc ầm ầm.
— Mày xéo về bà ngoại mày mà chơi, bà mệt lắm rồi. Làm không hết việc còn phải hầu 3 bữa với quần áo cho nữa.
Thằng bé nghe bà quát thì càng khóc to hơn. Bà nội được đà gào to hơn cả cháu

— Ăn đi, từ sáng đến giờ có tý cơm không hết! Chỉ có thế thôi không ăn để tao đổ đi. Tiền thì ít mà đòi ăn ngon, có đầy ngoài bờ ruộng kia kìa.
Lý cắn chặt môi khi nghe những lời như dao cứa của mẹ chồng! Giá như nhà mẹ đẻ ở gần thì dứt khoát cô sẽ xin phép về với bố mẹ vài hôm. Ở nơi ấy dù là túp lều lụp xụp thì cô vẫn nhận được tình yêu tҺươпg vô bờ bến của 2 người họ. Tuy không được nằm giường đệm, không được ăn những món ngon, nhưng chắc chắn cô sẽ được ngả vào trong ʋòпg tay ấm áp của mẹ, được ăn bát cháo tía tô пóпg hổi mẹ nấu mỗi lần cô bị ốm.
Chợt Lý khẽ gọi “mẹ ơi “ rồi bật khóc thành tiếng. Không biết người ta lấy chồng thế nào? Sao mình đi lấy chồng lại buồn đến thế?
Lau sạch nước mắt, Lý dậy đi lấy chổi quét nhà, xuống bếp nhặt rau chuẩn bị nấu cơm.
Cô đi chậm, rón rén như thể sợ rơi mất thứ gì. Bà Hạ nhìn ngứa 2 con mắt, nguýt con dâu cái rầm rồi nói
— Để đấy cho tôi làm, không chồng cô biết lại trách là tôi ác.
Lý khẽ “vâng” một tiếng . Nhưng vẫn lủi thủi làm mọi việc. Bà Hạ cõng cu Tũn sang hàng xóm chơi, đến bữa mới về ăn cơm.
Ăn xong Lý định bê mâm bát đi rửa thì ông Hạ ngăn lại

—Con để đấy cho mẹ làm, bà đưa cu Tũn cho tôi rồi rửa dọn đi cho con.
Bà Hạ phồng mồm nhìn ông. Bụng sôi lên sùng sục
—Từ bao giờ mà ông sai tôi đi rửa bát cho con dâu thế? Ngày tôi bụng mang dạ chửa 2 thằng con ông, cơm còn không có mà ăn. Bụng to vượt mặt còn phải đi lội bãi cấy gặt kia kìa! Lúc ấy ông có nhìn thấy không?
Bà đứng phắt dậy bế cu Tũn vào trong, Lý xếp bát vào mâm định bê đi thì ông Hạ nhất định Ьắt cô vào phòng.
⁃ Con vào nghỉ đi, để đấy cho bố.
Lý lại rơi nước mắt mà không biết nói gì. Cô khẽ khàng thu dọn chỗ ăn cơm rồi lấy chổi quét nhà
Nằm nghỉ 1 chốc, Lý lại dậy xuống bếp tìm việc để làm, sau đó cất quần áo đã khô vào trong nhà và chuẩn bị nấu cơm chiều.
Đến tối, khi có mặt đông đủ cả nhà, bà Hạ nói
—Tiền chi tiêu tháng này không đủ đâu. Mọi hôm bữa trưa chỉ có 2 người, bây giờ thêm người nữa là nhiều thứ tốn hơn.
Khi vào phòng, Thuỳ bảo Văn
— Không thể chần chừ thêm 1 ngày nào nữa. Bây giờ em sẽ về hỏi bố mẹ, mai mình chuyển sang bên ấy ngay! Càng ngày bà càng dở chứng nặng nề, em không thể chịu được nữa rồi!
Văn không đồng ý chuyển ngay. Nhưng Thuỳ vẫn bảo chồng trông cu Tũn, em sang bên nhà 1 lúc xem thế nào.
Ông Bé là người không bao giờ để ý đến nhiều chuyện khác, ngoài việc làm ăn buôn bán của ông. Cả ngày ông chỉ quan tâm xem đã bán được mấy chiếc xe cũ mới và lãi bao nhiêu tiền. Nên khi nghe con gáι hỏi xin về đây ở thì ông bảo

— Việc đấy đi mà hỏi mẹ mày!
Bà Bé thì nói oang oang
— Bây giò đã mở mắt ra chưa? Tao đã nói rồi, yêu nhau mà không có tiền, thì sớm muộn cũng sẽ ᵭάпҺ cҺửι nhau như mổ bò! Mà có tiền, thì người ta chả cần tình yêu, thích gì cũng có. Như tao với bố mày ấy, trước có yêu đâu? Thế mà bây giờ cả xóm đã ai hơn chưa? Từ ngày mày lấy nó tao tốn biết bao nhiêu tiền cho mày! Bây giờ chán lại đòi về! Cho mảnh đất kia kìa, làm nhà lên mà ở!
Tức thì nói thế, sau bà ngồi tính toán 1 hồi rồi bảo con gáι
— Mày về bảo thằng Văn ấy, để nó bảo bố mẹ nó chia vườn ra làm 3. Của chúng mày sang tên rồi để đấy. Sau này không ở thì bán. Thôi, trước mắt không ở được thì cứ dọn về đây, chịu khó mà làm rồi tính tiếp.
Thế rồi vợ chồng Văn xin phép ông bà Hạ chuyển hết đồ đạc sang nhà bà Bé. Thuỳ nghĩ, trước kia cứ đưa tiền cho bà Hạ là sẽ giải quyết được mọi vấn đề. Nhưng bây giờ vợ chồng Viên khó khăn, tiền đưa cho bà sẽ như muối bỏ bể. Mà sống trong cảnh mẹ chồng thích nói đây cҺết cây Hà Nội, mệt lắm!
Nghe vợ chồng thằng Văn muốn sang nhà ngoại ở, ông bà Hạ cũng buồn. Và bà là người buồn nhiều nhất, vì chắc chắn con Thuỳ nó sẽ không đưa nhiều tiền để lấy lòng bà như trước nữa. Còn cái loại đũa mốc kia, móc ở đâu ra tiền để mà cho bà!
Từ hôm vợ chồng Văn chuyển đi, bà Hạ cũng không phải trông cu Tũn nữa. Cứ bố con ông Hạ ra khỏi nhà là bà cũng đi luôn.

Hàng ngày Lý dậy phơi quần áo, nấu ăn và quét dọn. Còn 2 ngày nữa là cô lại tiếp tục đi làm được rồi.
Nhưng hôm nay tại sao Lý thấy người hơi khang khác. Cô thấy mệt, nghĩ bụng cố phơi hết chậu quần áo này rồi vào giường nằm.
Đang bê chậu quần áo trên tay bỗng cô cảm thấy đau ở bụng dưới. Lý bỏ vội xuống rồi đi vào gọi mẹ chồng.
Nhưng bà Hạ không có trong nhà, cô lấy máy gọi thì có tiếng chuông trong phòng của bà.
Cơn đau mỗi lúc 1 tăng lên, Lý cuống cuồng gọi cho Viên
—Anh về ngay đi, em đau bụng quá!
Công ty cách nhà 17 cây số, nhưng còn phải đợi mấy cái đèn xanh đèn đỏ nên hơn 20 phút sau Viên mới về tới nhà.
Lúc này bà Hạ mới từ hàng xóm về, thấy chậu quần áo chưa phơi, bếp núc lạnh tanh thì bực lắm. Bà đang định cất tiếng xua gà thì thấy Viên hớt Hải chạy từ trong nhà ra

— Mẹ ơi! Nhà con đau bụng. Mẹ nhanh đi cùng chúng con lên viện.
Chưa thấy có cơm, bà đang bực sẵn gắt lên
— Sao phải đi viện? Nóng trong nó nhiệt thai nên đau bụng thôi, uống nước rau má vào là hết. Các anh các chị bây giờ hơi một tý là sẵn tiền đi viện.
Vừa lúc ấy taxi đến, Viên bế Lý ra xe và nói vội vàng
— Mẹ mang túi đồ ở cửa kia ra xe hộ con!
Rồi không kịp nói thêm, Viên bảo lái xe cho mình lên Ьệпh viện huyện.
Bà Hạ vào phòng của vợ chồng viên, vừa đi vừa lẩm bẩm
— Người ta nhà giàu mới giẫm gai mồng tơi. Đằng này…
Bỗng bà giật mình thấy chiếc quần có vấy мάu của Lý bỏ dưới nền nhà. Bà tặc lưỡi, không việc gì, phụ nữ có bầu thỉnh thoảng vẫn bị ra мάu thăm là thường.
Rồi bà đóng cửa phòng lại và bỏ ra ngoài.

N.T
(Còn nữa

Bài viết khác

Tiền và ᵭạo ᵭức – Câu chuyện nhân văn và Ьài học về nhân cách làm người

Câu chuyện này xảy từ hơn 30 năm tɾước, vào một Ьuổi tối mùα ᵭông lạnh giá ở Wαshington D.C. Vợ củα một doαnh nhân giàu có Ьất cẩn làm ɾơi túi ҳάch tại một Ьệnh viện. Sαu khi Ьiết chuyện, vị doαnh nhân này vô cùng lo lắng, vì Ьên tɾong túi ҳάch không […]

Đời bạc nhất là lòng người – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Chồng Mαi mất khi thằng cu thứ 2 vừα tròn 3 tháng. Anh đi làm về dựα lưng vào ghế và kêu đαu đầu, thế rồi αnh đi, chẳng kịρ nói với vợ câu nào , cũng chẳng kịρ thơm thằng cu mới 3 tháng hαi má căng tròn đαng ngủ trong nôi.     […]

Đừng đợi kiếρ sαu – Câu chuyện nhẹ nhàng đầy ý nghĩα sâu sắc

Chuông điện thoại ɾeo, là Nhung gọi. – Anh có ɾảnh không? Đi uống coffee với em nhé! – Ừ, được, cũng lâu quá ɾồi, hâm lại một chút cho vui, nhỉ? Hình minh hoạ Quen Nhung lâu ɾồi, từ thuở em là sinh viên, chưα bαo giờ Tú dám tơ tưởng tình ái gì […]