Mẹ của tôi – Xúc động câu chuyện về mẹ, đọc mà nhớ lại tuổi thơ
Mẹ sinh tôi được 1 năm thì bố bỏ đi, vì chê gia cảnh nghèo khó. Mẹ ở vậy một mình nuôi tôi thành người. Đã có thời điểm mẹ nhịn ăn cả ngày dành gạo nấu cháo cho tôi. Cái này tôi nghe hàng xóm kể lại.
Hồi tôi học đại học tôi đã tận mắt chứng kiến mẹ bán sạch thóc trong nhà lấy tiền cho tôi đóng học phí. Thương mẹ lắm! Nên tôi hứa với lòng học xong đi làm có tiền phụ mẹ.
Nhưng …vừa đi làm đươc tháng đầu tiên thì tôi nhận tin sét đánh…. Người yêu tôi có bầu – ngớ người ra tôi bảo : Chưa cưới được đâu em, trong lúc rối trí, tôi muốn cô ấy bỏ thai…
Nhưng khi mẹ biết được, kiên quyết không cho.
-Tôi nói với mẹ : Con muốn đi làm để báo hiếu mẹ đã, mẹ khổ với con nhiều rồi .
-Mẹ nói : lấy vợ vẫn báo hiếu được mẹ mà, cái thằng này…
-Tôi cũng nghĩ, ừ đi làm có tiền sẽ trích ra gửi về biếu mẹ. Nhà vợ tôi có điều kiện, vợ chẳng bao giờ khổ, chắc chẳng đến mức hoạnh họe vài đồng chồng gửi cho mẹ đâu…
Cưới xong tôi định thuê nhà ở trọ nhưng bố mẹ vợ sợ con gái họ khổ không cho, bảo cứ tạm ở nhà ông bà. Những tháng ngày ở nhà vợ tôi chẳng gởi cho mẹ được xu nào vì lương đến đâu vợ nắm sạch, vợ bảo dành tiền để đẻ. Đẻ xong lại dồn tiền mua nhà, vì bố mẹ vợ hứa sẽ cho một nửa.
Ngày dọn về nhà mới, tôi có đưa mẹ lên thăm nhà chơi với cháu. Nhưng mẹ ở được 2 ngày thì đòi về, mẹ nói ở TP ngột ngạt không quen nhưng tôi biết mẹ sợ làm phiền con cái.
Về sau này thi thoảng tôi có gởi cho mẹ 1-2 triệu . Mẹ bảo ruộng thóc cũng đủ ăn không thiếu đói, cứ lo cho vợ con đi.
Thế nhưng đùng một cái chị họ ở quê điện thoại cho tôi: Mẹ của chú bị ngã gãy chân, vào viện rồi
– Trời đất khổ thân mẹ … để em về… để em về liền …
– Chú cứ bình tĩnh ở đây đã có bọn chị .
-Tôi tức tốc ra xe về nhà ngay, bảo vợ cùng đi nhưng vợ lấy lý do con nhỏ lại quấy không về được, dù tôi biết bên ngoại vẫn hằng ngày lo cho cháu được.
Tôi ở viện với mẹ mấy hôm thì bác sĩ cho mẹ về nhà, không thể ở lâu được nên tôi phải quay lên đi làm. Bác họ nói : Để mẹ ở nhà một mình không được đâu.
– Tôi đồng ý với bác họ là sẽ đưa mẹ lên nhà để chúng tôi lo.
Về lại TP tôi bàn với vợ, mình đưa mẹ lên chăm em nhé, mẹ gãy chân ở nhà một mình anh không yên lòng. Hàng xóm bà con chỉ thấp thoáng nhìn hộ tí thôi. Anh là con trai, mẹ chỉ có anh thôi, để mẹ thế họ cười cho. Vợ tôi nói :
– Bà mà lên thì em sẽ đi khỏi nhà, em không hầu đâu….
– À được, nếu cô không chăm thì để tôi chăm, sau này bố mẹ cô ốm, em dâu cô cũng bảo vậy thì cô thấy thế nào ??. Báo hiếu cho mẹ chồng – người nuôi chồng cô khôn lớn mà cô khó khăn vậy à. Cô sống như thế sau này cô ốm con cái nó cũng chẳng chăm đâu ….
Cô ấy nhất quyết không cho tôi đón mẹ lên, trong khi mọi người ở quê cứ giục tôi về đón mẹ, vợ tôi thậm chí còn giận dỗi ôm con về ngoại …
Một bên là mẹ, môt bên là vợ tôi khó xử quá. Đón mẹ lên thì vợ dọa bỏ đi, không đưa mẹ lên thì cả làng chửi tôi bất hiếu. Giờ tôi mới thấy nhục khi phải nhờ vả nhà vợ, nếu tôi nắm kinh tế trong nhà thì chắc chắn vợ phải nghe tôi.
Cả đời mẹ vất vả vì tôi, giờ tôi lại không thể báo hiếu cho mẹ sao? Mẹ tôi có là mẹ chồng đ.ộc á.c đâu mà vợ tôi lại đối xử với bà như thế cơ chứ…!! Tôi mặc kệ vợ , thuê một căn hộ và người giúp việc rước mẹ lên rồi tính tiếp…vợ chồng tôi có ra sao tôi cũng cam chịu …!!
Sưu tầm.