Số phận – Câu chuyện ý nghĩa nhân văn sâu sắc

SỐ PHẬN
Thời thởi , hồi đó bọn tôi mới mười lăm thì anh Thất hàng xóm nhà tôi cưới vợ.
Vợ anh cao, gầy nhom, người chị phẳng đét như con cá rô đực, chị rất kiệm nhời, nhưng nghe thấy bảo chị ngoan nết, con nhà gia giáo. Nhà anh Thất hồi đó cũng rất cơ bản, nhà anh thóc lúc nào cũng đầy bồ, lợn cân cho hợp tác không thiếu một cân. Thóc chưa bao giờ phải nợ hợp tác xã. Thế mà thằng Toàn nó bảo tôi:
Vợ anh Thất tướng kém lắm, hậu vận chị ấy sẽ rất khổ. Nhà anh Thất sẽ lụi bại. Giá mà anh ấy tìm được một phụ nữ có tướng vượng phu. Phong thuỷ gia đình nằm ở người đàn bà. Bà mẹ anh Thất phúc khí đã xấu bởi vì bà ấy độc địa, hồi đó dân làng còn nghèo đói, nhà anh Thất thừa thãi thóc lúa, để mục cả ra vì bố anh Thất làm đội trưởng, thế nhưng họ hàng tháng ba ngày tám đứt bữa, đói kém đến vay bà đều mắng té tát đuổi ra. Toàn bảo anh Thất lấy chị này tao e sau này lụi.

Dòng đời chảy trôi, tuổi hoa niên bọn tôi chẳng để ý những lời mà bây giờ ngẫm lại tôi cho rằng nó gần như là tiên tri ấy, bởi tôi còn bận dùng cả thanh xuân để vui đùa, để giận hờn rồi hò hẹn tứ lung tung.

Ngày ấy tôi chơi thân với Toàn và hai thằng bạn nữa, Toàn nó bị tật nguyền từ nhỏ, hai chân teo lại nhưng nó là cháu nội một ông thầy phù thuỷ khét tiếng một vùng. Toàn dị tật nhưng cậu ấy bói rất giỏi, tý tuổi nhưng khách muốn xem phải xếp lốt và chờ đợi khá khá thời gian. Ngày ấy một lần buổi chiều mưa đông sậm sượt. Toàn gọi ba đứa chúng tôi lại, đưa cho chúng tôi một cái hộp bảo sau này hãy mở ra. Trong đấy là tất tật phận số và cơ duyên của bốn đứa.

Bọn tôi vào đời bằng những nẻo đường khác nhau. Phận người ai chẳng vất vả, chỉ có Toàn là sướng, cậu ấy mất rất sớm khi mới mười tám tuổi. Hơn mười bốn năm sau, hai thằng bạn kia của tôi cũng lần lượt qua đời. Một thằng làm thầy dạy võ, tính nó điềm đạm, vậy mà lần ấy nó chở vợ sắp cưới đi mời đám cưới, gặp một người quen, họ nhận ra nhau. Người kia thanh niên, láng con xe simson sang trêu bạn tôi kiểu gì mà đâm trực diện. Bạn tôi chết, vợ bạn đi lấy chồng mấy năm sau đó. Người kia đi tù. Chỉ cậu ấy là mất hết.

Cuộc đời chẳng ai nói trước được điều gì, thời gian trôi nhanh hơn người ta vẫn tưởng. Sóng gió cuộc đời dập vùi tôi suốt thời tươi trẻ, thế nhưng tôi vẫn còn được thở, còn ba thằng bạn tôi và cả anh Thất viên tịch cả rồi. Anh Thất trung niên, tạm gọi là khá ổn, anh có tý chức sắc nho nhỏ, nhưng vị trí ấy nhiều người cậy nhờ lắm vì đặc thù xã tôi nó thế. Nhiều doanh nghiệp, nhà hàng, quán xá linh tinh. Giờ làm ăn người ta đi cửa sau nhiều hơn cửa trước nên anh lắm bổng lộc. Bỗng một buổi chiều tôi nghe tin anh Thất nhồi máu cơ tim chết luôn. Sự ra đi của anh tuy đau xót nhưng nó sẽ hoàn toàn bình thường bởi cuộc sống vốn vô thường nếu nhà anh không quá nhiều biến cố.

Thực ra tôi bỗng nghĩ, một người phụ nữ quá nhu mì, quá hiền lành, đứng sau lưng chồng thì cũng không sao cả. Là khi có chỗ dựa thì phụ nữ được lui về phía sau, còn khi và khi chỉ còn mình thì phải đủ trí khôn để lèo lái đời mình và gia đình cho bớt khổ.

Anh Thất có một con trai một con gái, chúng đều có vợ có chồng, anh mất chưa được ba năm, thằng con trai anh bỗng tự dưng bỏ vợ, vợ chồng nó có tới ba đứa con. Đứa lớn nhất chưa vào lớp một. Cả họ nội họ ngoại xúm vào hoà giải, vợ nó rất xinh cũng xuống nước một mức đoàn tụ nếu thằng này bỏ bồ quay về. Nhưng thằng bé nhất quyết không nghe, bỏ vợ bằng được để đi theo con bồ. Chuyện chỉ có đến thế thì thôi, âu nó cũng là …cái liễn. Đằng này khi anh Thất mất đi, nhà anh còn bà mẹ già hơn chín mươi tuổi ốm nằm liệt giường, một bà chị gái gần bảy mươi tuổi mắc bệnh kém trí tuệ từ nhỏ. Vậy mà khi anh Thất mới mất, chị vợ anh, nói tóm lại do chị quá hiền lành hoặc nếp nghĩ “xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử”, thế cho nên anh để lại gần tỷ bạc chị đưa cho thằng con trai tất, thằng này từ bé đến thời điểm chưa bỏ vợ rất ngoan. Chắc vậy nên chị tin tưởng đưa cho con để nó đứng tên gửi tiết kiệm. Nó bỏ vợ, để cho chị nuôi ba đứa trẻ, chị không có công ăn việc làm vì trước giờ chị chỉ nội trợ loanh quanh trong nhà. Vị chi nhà cả chị là sáu thành viên không có thu nhập. Thằng con bỏ vợ xong chắc cũng nhiều thời gian rảnh rỗi, nó quay ra đánh bài hay gì đó trên mạng âm thầm thua gần tỷ bạc mà mẹ nó tin tưởng giao cho nó. Thế rồi cay gỡ nó cứ thế vay nợ trượt dài trong thua tha, nhà chị từ một nhà khá giả giờ trở thành hộ nghèo, hàng xóm nay người này cho yến gạo mai người kia hỗ trợ ít tiền để bọn trẻ ho hắng thuốc men.

Lần ấy tôi về được đến quê hương thì thằng bạn thứ ba của tôi mồ đã kịp xanh cỏ. Đen cho nó, vợ luôn đau yếu, lấy nhau mười mấy năm chả có nổi mụn con. Nó rượu chè giải khuây quá đà đâm ra nát. Thấy người ta rì rầm bữa ấy nó say quá chửi càn. Mấy thằng em xúm vào đấm đá dạy nó bớt say, chẳng biết thằng nào quá tay để đêm đó nó cứ nôn ra máu đến hôm sau thì chết.

Tôi đứng giữa đồng chiều hoang hoải gió đầu thu, trên tay cầm cái hộp sắt ngày xưa Toàn đưa cho bọn tôi dặn rằng người còn lại sau cùng là người mở hộp. Trời ơi, các bạn ơi, anh Thất ơi, linh thiêng thì về đây cùng mở hộp, chẳng lẽ mọi người đi hết nhường phần này lại mình tôi.

Ba mảnh giấy viết tên từng đứa. Tôi, T và T. Mấy mươi năm rồi, nét mực cửu long có phai, giấy học sinh có ngả màu thời gian vàng úa nhưng nét chữ Toàn vẫn rẻo nét rất rõ ràng. Tôi mở tờ giấy ghi tên mình:
Ngày.. tháng.. năm
Lạ, tớ biết cậu sẽ là người cuối cùng còn lại để mở chiếc hộp này. Số cậu vậy rồi, cậu nhân hậu, chân thành nhưng cậu vất vả lắm. Hậu vận sẽ tốt, cố lên L.
Toàn còn viết vài dòng cho tôi về phận số cậu ấy. Toàn biết trước là sẽ ra đi trước tiên và khi tuổi đời còn rất trẻ.

Hai tờ giấy còn lại tên hai người bạn đều đã qua đời. Tôi không muốn đọc vì file đời thật của các cậu ấy tôi đã tận mắt chứng kiến cả rồi.

Cơn gió đầu thu man mát, hoàng hôn lảng bảng rơi, cánh đồng chiều tối chạy dài, cô đơn bất tận. Vài áng mây lang thang buồn bã trên kia, Toàn, T và T, anh Thất, các bạn và anh bỏ lại cuộc đời đầy vất vả, toan tính và đau khổ này đi khi họ có cơ hội cả rồi. Chỉ còn lại mình tôi, gió đồng chiều lồng lộng, thấy đấy nhưng mà không thấy đấy. Nhân sinh cũng chỉ thoảng qua đời nhau như những cơn gió thổi, đời vô thường cũng là bình thường có phỏng?

Tác giả : Loan Ngẫn

Bài và ảnh sưu tầm.

Bài viết khác

Vết hằn nằm mãi trong tim

Vết hằn nằm mãi trong tim Mẹ lấy bố năm 20 tuổi. Cái tuổi vô lo vô nghĩ. Mẹ thuộc kiểu gái ngoan, sống nội tâm, là kiểu người của gia đình. Bố nói gì mẹ đều nghe lời răm rắp. Bố mẹ đi làm ăn xa nên mẹ không phải làm dâu. Bố là […]

Bố đẹρ trαi nhất nhà – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Mẹ sinh nó vào một chiều đông rét căm căm. Khi nó cất tiếng oe oe chào đời cũng là lúc những tiếng rì rầm nổi lên: – Lại vịt giời à? – Hαi con gáι à? Chán nhỉ! Cái rét ngoài trời cộng thêm cái rét trong lòng khiến mẹ nó run cầm cậρ, […]

Dạy con – Câu chuyện nhân văn đầy tính giáo dục

Một phụ nữ da trắng dắt theo con trai 6 tuổi ra ngoài, bà gọi xe taxi, tài xế là một người da đen. Thằng bé 6 tuổi chưa bao giờ gặp người da đen, trong lòng nó rất là sợ hãi, bèn hỏi mẹ: “Người này có phải là người xấu không mẹ? Tại […]