Xế chiều 7

Phần bảy ( Phần cuối )
TG : Cao Nguyen

Buổi tối hôm đó, bà Bình bảo ông Yên:

-Trong tài khoản của em có gần trăm triệu, mai anh đưa em ra ngân hàng rút hết về, trả nợ cho các cô chú, chỉ bớt lại một ít để tiêu.

Cảm ơn bà nhiều nhiều. Mai tôi cùng bà lên xã đăng ký kết hôn nhé. Rồi ra ngân hàng rút tiền.

-Anh lúc nào cũng bà bà tôi tôi nghe già ૮.ɦ.ế.ƭ đi được mà lại còn xa cách. Em ứ chịu đâu.

-Hì hì hì. Ừ thì em. Tôi, à anh đã nói chuyện với chú Hải rồi, anh sẽ đi phụ vữa cho chú ấy.

-Sức anh có làm được không? Còn em xin làng cho ngồi một góc chỗ chợ cóc của làng bán hàng khô như măng miến, cá khô, vv. Vợ chồng mình cố gắng, để dành tiền lương hưu trả nợ, chắc chỉ hơn một năm là xong .

-Bà, à em vất vả rồi. Nhưng vợ chồng đồng lòng thì biển Đông cũng tát cạn bà à em nhỉ. Tôi à anh cứ quen mồm hì hì hì.

-Vâng. Nhưng anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe, làm vừa sức thôi, mình có tuổi rồi.

-Em cũng chú ý giữ gìn sức khỏe nhé. Phải đi mua sắm gì cứ bảo anh, anh làm xe ôm cho. Ôm cái nào .

-Phải gió nhà anh này, cứ như lũ trẻ ấy. Hí hí hí.

Rồi ngày ngày, hai ông bà Bình Yên mỗi người một việc, cuộc sống cứ thế thong thả trôi đi, tuy vất vả nhưng ngọt ngào, hạnh phúc. Gặp bà Bình bán hàng ở chợ bà Vời rúc rích tâm sự:

-Em giỏi quá, chỉ có một thời gian mà đã đong được ông Yên. Còn chị quăng lưới suốt mấy chục năm nay mà vẫn không tóm được ông ấy. Hí hí hí. Ông ấy hiền lành và chịu khó lắm. Lại tâm lý, cấm có mất lòng ai bao giờ. Mọi người trong làng ai cũng quý và thương ông ấy. Chị chúc mừng em. Rảnh rỗi sang nhà chị chơi, chị tên là Vời.

-Dạ. Em cám ơn chị. Lúc nào đó em sẽ sang chơi bên chị. Cũng là ông trời thương cho em gặp được anh ấy.

*****

Đang làm việc, Hiếu bỗng nghe ông bạn ở quê gọi điện thoại thông báo bố anh hiện đang sống ở quê được một tháng rồi. Sống chung với vợ là cô Bình. Hiếu vội vàng xin phép lãnh đạo nghỉ mấy ngày. Anh ra rút tiền tiết kiệm và vay mượn của bạn bè được khoảng năm trăm triệu đồng. Hiếu thông báo sơ qua cho vợ biết là bố anh đã về quê. Anh về quê sẽ về quê mấy ngày xem tình hình của bố thế nào. Vợ Hiếu mừng rơi nước mắt, cô cũng muốn về quê cùng anh, muốn xin lỗi bố chồng. Nhưng Hiếu bảo để mình anh về quê, rồi cả nhà sẽ cùng về quê đợt tới. Về đến làng, mọi người đều lạnh lùng, có người nói sau lưng:

-Đồ bất hiếu. Thế mà nó còn dám vác mặt về.

-Chắc là có sự tình gì chứ thằng Hiếu là đứa con ngoan từ bé, nó đâu đến nỗi.

Anh hỏi thăm được biết giờ này bố và dì không có nhà. Dì bán hàng ở chợ cóc của làng, bố anh đang đi làm phụ vữa cho chú Hải ở một nhà trong làng . Anh vội đi tìm gặp bố. Anh qùγ sụp xuống nói trong nước mắt:

-Con là một thằng con bất hiếu. Con ngàn lần cầu xin bố tha thứ cho con.

Ông Yên đỡ anh dậy:

-Bố hiểu con mà. Con là đứa con ngoan của bố. Con ở trong tình thế khó xử và nhiều lúc con cũng không biết những việc đã xảy ra.

Lau nước mắt, Hiếu hỏi ông Yên:

-Thế những lần con gọi điện thoại nói chuyện với bố, bố đều nói đang ở trong Tây Nguyên. Trong đó không khí trong lành nên bố vui và khỏe hơn nhiều. Bữa trước con vào trong đó, cô chú Hưng bạn bố bảo bố không có vào. Mấy tháng trước con về quê cũng không thấy bố về quê.Thì ra bố chưa bao giờ vào trong Tây Nguyên?

Ông Yên cười đôn hậu:

-Bố nói dối con để con yên tâm. Thôi về nhà đi con. Đợi bố xin nghỉ sớm rồi bố con ta cùng về.

Chiều tối, ông Yên làm mấy mâm cơm, mời vợ chồng các em và các bạn của ông. Trước khi vào bữa, ông Yên có đôi lời với mọi người:

– Thưa mọi người, trước nay, mọi người đều biết cháu Hiếu là một đứa con ngoan ngoãn, giỏi giang. Cũng chỉ vì có những cái khó trong cuộc sống giữa hai thế hệ nên có những việc xảy ra không như mong muốn. Nhưng trong tôi, thằng Hiếu vẫn là một đứa con bé bỏng như ngày nào. Vì vậy tôi muốn mọi người độ lượng, giơ cao, ᵭάпҺ khẽ để cháu được sửa chữa sai lầm để vẫn là một đứa con, đứa cháu ngoan ngoãn. Mọi người có đồng ý không ạ. Nếu tất cả đồng ý thì ta cùng nâng cốc trăm phần trăm.

Mọi người vỗ tay rầm rầm.

Đợi tiếng vỗ tay lắng xuống, Hiếu ҳúc ᵭộпg đi đến bên ông Yên:

-Con cám ơn bố và các bác , các chú, các cô đã độ lượng tha lỗi cho con.

Rồi anh đến bên bà Bình:

– Con cám ơn dì đã chăm sóc bố con và giúp bố con có một chỗ dựa vững chắc. Con chúc dì và bố con luôn luôn vui vẻ mạnh khỏe và hạnh phúc.

Nói rồi anh qùγ xuống cúi đầu lạy tạ bố và dì. Anh trịnh trọng cầm gói tiền năm trăm triệu đưa cho bố và rưng rưng nói:

-Con có chút tiền biếu bố trang trải nhà cửa. Bố dì nhận cho con vui lòng . Bố dì có nhận thì mới là thực sự tha thứ cho thằng con bất hiếu này. Ông Yên không biết nói gì hơn:

– Bố dì nhận. Đứng lên đi con.

Bữa cơm diễn ra thật vui vẻ và đầm ấm. Trước khi đi, Hiếu bảo bố bán đàn vịt, dì không đi bán hàng ở chợ nữa. Hiếu nhờ vợ chồng chú cho ông bà mượn mảnh ruộng trồng màu ngay gần nhà, để ông bà trồng rau cho đỡ buồn, lại tăng cường sức khỏe.

Đoạn kết

Sau ba năm, nhờ tiền của vợ chồng Hiếu gửi về, ông bà Bình Yên đã xây được căn nhà hai tầng, tầng thượng lợp tôn chống nóng, khang trang. Tầng một để ông bà sinh hoạt. Ông bà dành riêng tầng hai cho vợ chồng con cái Hiếu mỗi khi về quê thăm ông bà. Còn cứ mỗi dịp hè, vợ chồng Hiếu lại cho thằng cháu nội về chơi với ông bà cả tháng. Thằng bé thích lắm, về quê nó được đi câu cá ở sông, được thả diều tгêภ bờ đê cùng với ông nội. Nó lại được bà nội mua cho những món quà quê mà ở phố nó chưa bao giờ được thưởng thức, ngon ơi là ngon .

Có lương hưu, ϮιпҺ thần lại vui vẻ, ông bà Bình Yên trông trẻ ra đến chục tuổi. Ông bà tham gia sinh hoạt trong các hội người cao tuổi, hội văn nghệ của làng. Ngôi nhà của ông bà tuy ở trong xóm nhỏ nhưng lúc nào cũng đông vui nhộn nhịp. Rau trồng ra ăn không hết, ông bà lại nhờ hàng xóm ăn hộ giùm.

Nghe nói Thảo đi lừa tiền của bạn bè và người quen, rồi dính vào đường dây buôn bán ma túy. Thảo bị bắt và bị xử chung thân. Cũng chỉ nghe nói thế vì từ hồi bà Bình rời xóm trọ về quê đến giờ,Thảo đến giờ cũng không có một dòng tin nhắn, một cuộc điện thoại của Thảo gọi cho bà Bình. Bà Bình coi như không có đứa con như Thảo nhưng trái tιм của một người mẹ như bà Bình không biết đến bao giờ mới thôi rỉ ɱ.á.-ύ .

Hết

XIN CHÂN THÀNH CẢM ƠN BẠN ĐỌC ĐÃ CHIA SẺ VÀ ĐỘNG VIÊN . CHÚC MỌI NGƯỜI LUÔN VUI VẺ MẠNH KHỎE VÀ HẠNH PHÚC

Bài viết khác

Câu chuyện xúc động ở một tiệm bánh mì – Câu chuyện nhân văn

Một ngày, tôi đến dùng bữa trưa ở tiệm mì quen thuộc. Phía bên bàn đối diện có hai mẹ con khiến tôi chú ý. Cậu con trai mới khoảng 8 tuổi, dáng vẻ béo lùn và chắc nịch; còn người mẹ là một phụ nữ có làn da rất đẹp, nhưng thân thể lại […]

Kho báu củα chα tôi – Xúc động câu chuγện ý nghĩα sâu sắc và nhân văn

Ngàγ bα tôi đi học tậρ cải tạo, sáu chị em đứα lớn nhất mười lăm, đứα nhỏ nhất là tôi chỉ mới vào lớρ một. Má tôi đơn ᵭộc giữα dòng xoáγ cuộc đời bươn chα̉i thăm chồng nuôi con đằng đẵng gần mười năm chờ ngàγ bα về. Hình minh hoạ Cứ hαi […]

Đứa trẻ hiểu chuyện – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

Hồi mình mới 6 tuổi, bố mẹ bỏ nhau vì bố ham chơi, vô tâm, cờ bạc, nợ nần. Mình và đứa em mới sinh cũng mỗi đứa một nơi, mẹ đưa em trai đi, còn mình ở với bố và ông bà nội. Nhớ ngày ấy là năm mình vào lớp 1, mẹ thì […]