Xế chiều 6
TG : Cao Nguyen
Mấy ngày không đi làm, ở nhà nghỉ ngơi, chăm sóc bà Bình, ông Yên cứ nghĩ ngợi lung tung:” Con gáι bà Bình đã gặp bà ở đây, nếu vậy sớm muộn gì con trai mình cũng chạm mặt mình. Lúc đấy thì không biết ăn nói thế nào với nó.” Nghĩ chán nghĩ chê mà ông không biết phải làm sao. Mà dạo này xe ôm công nghệ phát triển, xe ôm truyền thống như của ông vắng khách hẳn, làm ăn khó khăn. Ông thì ngày một già, sức khỏe cũng kém dần. Cũng không thể chạy xe ôm mãi được. Bỗng ông nảy ra suy nghĩ, ông bảo bà Bình:
-Hôm nay bà tươi tắn và khỏe khoắn lại rồi. Tôi phải về quê một chuyến. Bà ở tгêภ này chịu khó ăn uống, đừng đi đâu, đợi tôi lên nhé .
-Anh về quê có việc gì thế? Mau chóng lên đây với em nhé.
-Được rồi. Xong việc tôi sẽ nhanh chóng lên với bà.
*****
Về quê, ông gặp gỡ các em và bạn bè, mọi người mừng mừng tủi tủi. Sau khi nghe ông tâm sự hoàn cảnh thật của mình, ai lấy đều lắc đầu ngao ngán. Họ không ngờ số ông vất vả, cuối đời vẫn khổ .
Các em ruột bảo ông:
-Chuyện đã vậy thì anh về quê đi. Về quê còn có anh có em, có bạn bè bà con làng xóm.
Ông Yên ngậm ngùi:
-Anh đâu còn nhà cửa đất đai. Vậy sống ở đâu?
Đứa em trai kế anh bảo :
-Trước mắt anh cứ ở với vợ chồng em rồi tính sau .
Ông Yên ngậm ngùi:
-Anh cũng có sổ tiết kiệm được hơn hai trăm triệu. Số tiền tiết kiệm này là do lương hưu của anh không dùng đến, thỉnh thoảng thằng Hiếu cũng dúi cho anh ít tiền để anh tiêu vặt khi anh ở cùng với vợ chồng nó. Cộng với số tiền tích lũy khi chạy xe ôm. Liệu bằng ấy tiền có mua được mảnh đất nhỏ không?
Đứa bạn bảo:
– Được rồi, tôi đi tìm xem có mảnh đất nào tầm đó không.
Đang đi dạo quanh làng thì ông Yên gặp bà Vời. Thấy ông bà Vời vồn vã:
-Lâu lắm rồi em mới gặp anh. Ở tгêภ thành phố với con trai thành đạt là sướиɠ nhất anh rồi.
-Chào em. Anh định quay về quê sống đây. Phố xá ồn ào lắm. Anh sống không quen .
-Thế anh bán hết nhà cửa rồi thì định sống ở đâu? Về nhà em uống nước đi.
Ông Yên lững thững đi theo bà Vời. Nhà cửa sạch sẽ, vườn rộng rãi, cây cối xanh tươi. Ông Yên trầm trồ :
-Lâu lắm rồi mới được hít thở không khí trong lành, vườn cây mát mẻ, chim hót líu lo.
-Hi hi hi … Anh Yên nói cứ như nhà văn ấy. Anh uống nước đi.
-Em vẫn ở một mình à?
-Vâng. Cái số em nó vậy. Ngày trước thương anh, muốn xây dựng gia đình với anh nhưng anh vì thằng Hiếu nên từ chối. Cũng có vài ông đến đặt vấn đề với em nhưng em không ưng.
– Ừ. Số phận mỗi người. Anh cũng vậy. Cũng chẳng thể ở được cùng con cháu. Nếu thằng Hiếu lấy vợ ở quê, sống ở quê thì đi một nhẽ.
-Trước anh từ chối em vì vướng bận thằng Hiếu. Bây giờ thằng Hiếu đã có gia đình riêng, hay anh về ở với em.
Ông Yên ngập ngừng:
-Nói em đừng giận anh, anh trót thương người khác rồi, bà ấy hoàn cảnh cũng gần giống anh .
-Thôi mừng cho anh. Nhưng anh và chị ấy đã đăng ký kết hôn chưa?
-Chưa em à. Anh về quê tìm xem có mảnh đất nào ít tiền để mua rồi dựng tạm cái nhà, nhưng khó quá.
-Dạ. Để em tìm giúp anh. Nhưng anh có bao nhiêu tiền?
-Anh cũng chẳng có nhiều, chỉ có hơn hai trăm triệu.
-Vâng. Thế thì khó đấy. Quê mình bây giờ đất cũng lên giá. Được rồi để em thử tìm xem, thiếu thì vay mượn.
Mấy ngày sau, ông bạn đến bảo:
– Đất đai bây giờ lên giá quá. Chỉ còn mảnh đất hơn trăm mét vuông ở trong ngõ hẹp cuối làng, người ta đòi những bốn trăm. Tôi dẫn ông đi xem.
Ông Yên thấy mảnh đất cũng vuông vắn, ngõ ô tô không đi vào được nhưng cũng không đến nỗi hẹp lắm. Ông cũng ưng mảnh đất này nhưng ông chỉ có hơn hai trăm triệu, làm sao mà mua được. Thấy ông Yên ưng mảnh đất, ông bạn bảo:
– Thế thì tốt rồi. Ông không phải lo thiếu tiền.
Thế rồi, các em ông không giàu có gì cũng mỗi người đi vay mượn một ít đưa cho ông. Bạn bè cũng xúm vào giúp đỡ ông. Cuối cùng cả tiền của ông và của mọi người được hơn bốn trăm triệu. Mua xong mảnh đất còn dư mấy chục triệu, mọi người mỗi người một chân một tay dựng cho ông ngôi nhà xây bằng gạch không nung, mái nhà lợp bằng những tấm ngói xi măng đi xin được.
Trong thời gian ở quê, tối nào ông Yên cũng nói chuyện dăm ba câu với bà Bình qua điện thoại. Trong bữa cơm thân mật, ấm cúng mừng nhà mới, ông Yên rưng rưng nước mắt giãi bày:
-Được về sống ở quê hương trong những năm cuối đời, tôi không biết lấy gì để đền đáp công ơn của mọi người. Tôi muốn hỏi ý kiến mọi người là tôi muốn đón bà Bình, người mà tôi đã kể với mọi người, về đây sống cùng tôi. Vậy ý kiến mọi người thế nào ạ?
Nghe ông Yên nói vậy, tất cả mọi người đều ồ lên vui vẻ. Mọi người đều đồng thanh:
– Thế thì còn gì bằng. Con chăm cha không bằng bà chăm ông. Thật tuyệt vời. Nào. Mọi người nâng cốc chúc mừng song hỷ. Một trăm phần trăm nhé.
*****
Thấm thoát đã một tháng trôi qua. Ông Yên chào mọi người lên đón bà Bình. Lên đến nơi cũng tầm trưa, bà Bình đang ngồi lặng lẽ ăn cơm. Thấy ông, ʇ⚡︎ự dưng nước mắt bà Bình cứ tràn tгêภ khuôn mặt. Lúng túng lấy vạt áo lau nước mắt cho bà, ông nói:
– Tôi lên với bà rồi đây. Thôi bỏ mâm bát đấy, tôi với bà hôm nay ra quán ăn cơm. Xong tôi muốn bàn với bà một chuyện.
Bà Bình rấm rứt đấm nhẹ vào lưng ông:
-Anh về quê gì mà lâu thế. Ngày nào em cũng mòn mỏi trông chờ. Hôm nay sang thế, lại ra quán ăn cơ đấy .
Ông Yên giọng trầm trầm nói với bà Bình:
-Những ngày tháng qua tôi với bà đã hiểu hết hoàn cảnh của nhau. Tôi muốn được ở bên bà cho đến khi đầu bạc răng long.
Bà Bình lại đấm yêu vào lưng ông Yên:
-Rõ khéo văn với vở. Tóc thì gần bạc hết, răng cũng lung lay vài cái rồi. Hì hì hì.
Ông Yên gãi đầu:
-Ý là tôi muốn đón bà về quê cùng sống với tôi trong suốt quãng đời còn lại. Tôi về quê lâu vậy vì tôi phải mua đất làm nhà. Xong xuôi rồi tôi mới lên hỏi ý bà để rước bà về quê.
Bà Bình ҳúc ᵭộпg , nước mắt lại chảy tràn tгêภ má. Bà ỏn ẻn :
-Em đồng ý. Dù có đi cùng trời cuối đất em cũng muốn luôn được ở bên anh.
Về quê, hai ông bà làm chục mâm cơm báo cáo họ hàng, anh em bạn bè. Ai lấy đều vui mừng chúc mừng hạnh phúc của đôi vợ chồng già. Họ nói chuyện với nhau:
Duyên phận. Đúng là duyên phận. Cả mấy chục năm hai người đều ở vậy nuôi con. Thế mà giờ đây họ là một cặp đôi tràn đầy hạnh phúc. Đúng là trong cái rủi lại có cái may
( Còn nữa )