Xế chiều 5

TG : Cao Nguyen

Đang đi, bỗng Thảo nhìn thấy dáng người quen quen đang ngồi bán hàng bên kia đường. Cô ta ʋòпg lại:

-Mẹ. Con đi tìm mẹ suốt bấy lâu nay. Sao mẹ bỏ nhà ra đi.

-Không dám. Tôi đâu còn là mẹ của cô nữa. Cô đi tìm tôi làm gì!

-Kìa mẹ. Con và cháu My nhớ bà lắm. Mẹ về với con và cháu đi .

-Tôi không về. Tôi ở đây một mình quen rồi.

-Mẹ ở trọ trong ngõ hẻm này à? Đưa con về phòng xem mẹ sinh sống ra sao. Với lại con đang mệt, mẹ cho con nghỉ nhờ một lúc rồi mẹ con ta cùng về.
-Tôi sống ૮.ɦ.ế.ƭ ra sao cô cứ mặc tôi, cô không phải quan tâm.
-Kìa mẹ. Con xin lỗi đã không phải với mẹ. Đi nào.
Một tay dắt xe máy, một tay Thảo kéo bà Bình. Lòng vả cũng như lòng sung, thấy con gáι như vậy, bà lại mềm lòng . Đứng dậy, gửi hàng cho cô cháu bán hàng bên cạnh, bà Bình cùng Thảo đi về phòng trọ của mình.
-Mẹ ở cái phòng bé tí tẹo này á. Nóng bức chật chội quá.

Vừa nói Thảo vừa đi đi lại lại ngắm nghía. Cô ta ngáp dài:
-Con buồn ngủ quá. Cả đêm qua làm việc đến hai giờ sáng, hôm nào con cũng đi lượn các nơi tìm mẹ, may quá, hôm nay gặp được mẹ.
-Cô vẫn dẻo miệng như xưa. Tôi chả tin.
-Thôi, gặp mẹ là con yên tâm rồi. Con đi ngủ đây. Mẹ đi bán hàng đi.
Thảo lăn ra giường, nằm một lúc đã ngáy khò khò.

Bà Bình lắc đầu ngán ngẩm:”Nó vẫn vô tư như ngày nào. ” Đoạn bà khép cửa, đi ra bán hàng tiếp.
Trưa nay bà về sớm hơn mọi ngày, cơm nước nấu xong, bà gọi con gáι dậy ăn cơm. Cơm nước xong xuôi , Thảo lại nằm vật xuống giường mặc kệ bà Bình lọ mọ rửa bát, dọn dẹp. Dù rất giận con gáι, nhưng lòng mẹ như bà lại mềm đi khi được ở bên Thảo. Bà ngồi bên cạnh con gáι, đôi bàn tay vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán, giống như ngày Thảo còn nhỏ. Ngày xưa Thảo ngoan lắm, chỉ đổ đốn từ khi rời xa bà đi học đại học. Tiêm nhiễm thói hư tật xấu ngoài xã hội. Ngồi một lúc , ngắm nhìn con gáι ngủ, bà nhẹ nhàng đứng dậy, ra đầu hẻm bán hàng.
Non nửa buổi chiều, Thảo phi xe máy ra chỗ bà Bình:
-Con đi đằng này có tí việc, chốc nữa con quay về đón mẹ về thăm cháu mẹ nhé.

*****

Về đến phòng trọ của mình, Thảo mỉm cười khoan khoái.
Cô ta rút mớ tiền vừa khoắng được của bà Bình: ” Có đạn rồi , tối nay lại xả láng”. Rồi cô ta lại nằm dài xuống giường, khoan khoái chìm trong giấc ngủ.

Kể từ ngày ly hôn với chồng, Thảo sung sướиɠ trong sự ʇ⚡︎ự do. Bản chất lười nhác, quen hưởng thụ, lại có chút nhăn sắc, cô cặp bồ với một đại gia lắm tiền nhiều của, biết chiều chuộng, cung phụng cô ta. Lão nhân tình mua cho Thảo một căn hộ để lấy chỗ đi lại . Được mấy tháng, mụ vợ lão biết. Bà ta thuê người theo dõi. Đến một ngày, khi cả hai đang trai tгêภ gáι dưới thì cửa phòng bật mở, một đám người bước vào . Khống chế hai người giữ nguyên hiện trường, quay phim cảnh hai người էɾ.ầ.ղ ղ..հư ղ.հ.ộ.ղℊ, rồi cắt tóc Thảo ᵭ.ậ..℘ cho một trận tơi bời. Bà vợ lão nhân tình gầm lên:

-Ông ngồi im đấy, về nhà tôi sẽ sử lý ông, đồ rửng mỡ. Còn con này, cái thứ tiểu tam chuyên mồi chài đàn ông . Hôm nay tao mới cảnh cáo. Mày còn léng phéng nữa thì khuôn mặt mày sẽ chỉ toàn là sẹo. Hiểu chưa con đĩ. Giấy tờ nhà đâu? Mang ra đây! Rồi ký tên vào bản chuyển nhượng này .
-Dạ. Vâng. Em hiểu. Em đi lấy . Nhưng giấy tờ nhà đất em để ở nhà em ạ.
Răng va vào nhau lập cập, Thảo run rẩy trả lời.
-Được. Bọn tao đến nhà mày. Đi.

Được một thời gian, chứng nào tật nấy, Thảo lại cặp với lão đại gia khác. Lần này, rút kinh nghiệm, hai người hú hí với nhau ở khách sạn. Khi thì khách sạn này, khi thì khách sạn khác. Nhưng cũng chỉ được mấy tháng, lão nhân tình chuồn mất tăm. Thảo càng ngày càng trượt sâu vào vũng bùn Ϯộι lỗi . Làm việc thất thường, Thảo bị công ty sa thải. Thảo bán dần những đồ trang sức mà các lão tình nhân khi trước tặng, lao vào những buổi ăn chơi trác táng, thâu đêm suốt sáng. Nhan sắc ngày càng tàn tạ, không những vậy, Thảo còn пghιệп ma túy lúc nào không hay. Thảo cặp bồ với thằng phi công trẻ tốt mã rẻ cùi. Bán hết những đồ trang sức, thằng nhân tình trẻ mồi chài:
-Hai chúng ta chỉ cần một căn hộ, hay là em dọn về sống ở căn hộ của anh, còn căn chung cư của em bán đi.
Nghe bùi tai, Thảo bán căn chung cư của mình. Tiền bán căn chung cư cũng chỉ đủ ăn chơi một thời gian. Không còn tiền, Thảo bảo thằng nhân tình trẻ:

-Hết tiền rồi, hay là anh bán căn hộ của anh đi, chúng mình thuê trọ.
Nghe Thảo nói vậy, thằng nhân tình trẻ cười lớn:
-Đây là căn hộ anh thuê. Hết tháng này người ta cũng đuổi ra đường rồi. Ha ha ha.
-Đồ đào mỏ. Đồ khốn пα̣п. Anh lừa tôi.
-Ha ha ha. Ai lừa ai! Cái thân tàn tạ của cô nếu không có có tiền bao tôi thì thử hỏi tôi có thèm động vào không . Cuộc đời này làm gì có ai cho không ai. Ha ha ha.
Phẫn uất, Thảo giơ tay lên, định tát gã thì gã nắm chặt tay cô, dúi cô ngã nhào xuống đất. Hắn bước qua người Thảo, rồi ném lại một câu:
-Đồ con đĩ. Đừng có động vào tao kẻo tao điên lên lại hối không kịp.

*****

Về đến khu trọ, ông Yên thấy phòng bà Bình khép cửa, không sáng đèn như mọi khi. Ông cất giọng :
-Bà Bình có nhà không?
Không thấy tiếng trả lời, chỉ nghe thấy tiếng thút thít khe khẽ. Ông Yên đẩy cửa bước vào, bật đèn. Bà Bình nằm tгêภ giường, đầu tóc rũ rượi, vẫn đang thút thít. Tiến lại gần, ông nhẹ nhàng:
-Bà ốm à. Đau ốm ra sao mà lại khóc thế.

Bà Bình ngồi dậy:
-Em không ốm, nhưng em buồn quá anh ơi.
-Sao? Có chuyện gì bà nói tôi nghe xem nào.
-Hu hu hu … Sáng nay con gáι em nó nhìn thấy em bán hàng. Mồm nó ngon ngọt bảo đón em về. Rồi nó vào phòng em ngủ. Trưa em nấu cơm cho nó ăn.

-Thế thì tốt rồi, sao phải khóc. Con nó đón về sao không về.
-Hu hu hu … Ăn xong nó lại ngủ. Em ra bán hàng. Nửa buổi chiều, nó bảo đi tí việc rồi quay về đón em.
-Rồi sao?
-Hu hu hu…. Đợi mãi chẳng thấy nó quay lại. Em giật mình, lục tìm số tiền em dành dụm giấu trong gối thì không còn. Nó lấy hết của em rồi. Hu hu hu …
-Thế có nhiều không?
– Dạ. Hơn ba chục triệu .

-Sao bà không gửi ngân hàng. Số tiền nhiều thế.
-Em cũng định để dành được bốn chục triệu thì em gửi một thể. Cũng may tiền lương hưu của em đều chuyển vào tài khoản hàng tháng rồi.
-Bà này. Lần sau đừng có để tiền nhiều thế ở nhà. Không an toàn đâu. Thôi của đi thay người.
-Em buồn mất tiền thì ít mà buồn con gáι em thì nhiều. Nó càng ngày càng ђ-ư ђ-ỏ.ภ.ﻮ rồi. Hu hu hu …
– Thôi. Bà đừng nghĩ ngợi nhiều cho mệt người. Cũng tại bà khi xưa chiều con quá đấy mà. Bà nằm nghỉ ngơi, tôi đi mua tô phở.

Ông Yên vội vàng đi ra ngoài mua hai tô phở.
-Bà dậy ăn cho nóng. Đừng nghĩ ngợi nhiều, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe. Tuổi già chúng mình sức khỏe là quan trọng nhất đấy.
-Vâng. Em mời anh. Cũng may em còn có anh bên cạnh.

Hôm sau, ông Yên không đi làm. Sáng sớm, ông đi mua cho bà Bình bát cháo. Ông bảo:
-Để tôi đun lại cho nóng rồi ᵭ.ậ..℘ quả trứng gà vào.
-Anh chu đáo quá.
-Có gì đâu, ở đây chỉ có tôi với bà đồng cảnh. Thôi bà ăn đi cho nóng.
-Em mời anh.

Thấy ông Yên không đi làm bà Bình ngạc nhiên:
-Sao hôm nay anh không đi làm?
-Ôi giời. Nghỉ một vài buổi thì có làm sao. Bà thế này thì tôi đi làm không yên tâm.
-Hu hu hu. Từ trước đến giờ em chẳng được ai chăm sóc thế này.
-Có gì đâu. Tôi thương bà lắm. Bà mau khỏe thì tôi mới yên tâm.

Bà ở nhà, tôi ra mua mấy thứ để trưa nấu cơm.
-Vâng.
Ra đến đầu ngõ, cô bé bán hàng cạnh bà Bình hỏi:
-Ông ơi, sao hôm nay không thấy bà Bình bán hàng? Chắc bà về nhà con gáι chơi ạ?
-Ối trời. Bà Bình bị mệt. Nhắc đến đứa con gáι quạ mổ ấy làm gì cho đau lòng.

– Thế ông hôm nay có đi làm không?
-Ông không, ông nghỉ ở nhà chăm sóc cho bà ấy.
-Quý hóa quá. Có ông bên cạnh bà ấy những lúc như thế này bà ấy cũng ấm lòng. Thế ông đi đâu đấy?

-Ông đi mua tí thức ăn để trưa nấu cơm con à.

-Vâng. Tí nữa con cũng tranh thủ vào thăm bà.

( Còn nữa )

Bài viết khác

Sống lâu hαy sống sâu, một câu chuyện ý nghĩα sâu sắc và Ьổ ích cho ᵭời

Một ước vọng củα nhiều người là ᵭược sống lâu, sống thọ. Tôi cũng từng như vậy. Cho ᵭến một ngày, tôi tận mắt chứng kiến những năm tháng cuối ᵭời củα Ьạn thân chα tôi, một nghệ sĩ nhiếρ ảnh khá nổi tiếng. Ông từng ᵭoạt nhiều giải thưởng tɾong nước và quốc tế, […]

Bữα ăn cuối cùng – Câu chuyện nhân văn sâu sắc, một người vợ tinh tế và thấu hiểu

Sαu 21 năm chung sống, một ngày, tự nhiên vợ củα Peteɾ nói với ông: “Anh hãy mời một ρhụ nữ khác đi ăn tối, xem ρhim. Em yêu αnh, nhưng em biết người đó cũng yêu tҺươпg αnh và muốn dành thời giαn ở bên cạnh αnh”. Peteɾ thật bất ngờ khi nghe vợ […]

Người αnh nuôi – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα sâu sắc giữα những người αnh em không mάu mủ

“Bα má đã nuôi αnh từ nhỏ cho tới lớn, nhưng αnh không ρhải là ruột rà, dù biết αnh luôn nhường nhịn và không trαnh giành với các em, nhưng cái nào rα cái đó, tài sản là củα nhà này do chα mẹ và các con làm rα mới có, vì thế nó […]