Xế chiều 3

Phần ba
TG : Cao Nguyen

Đi công tác về, không thấy mẹ vợ đâu, Hùng chồng Thảo hỏi:

– Mẹ đâu em?

– Bà bỏ nhà ra đi rồi.

– Sao vậy? Em làm gì mà bà phải bỏ nhà ra đi?

Hùng xót xa hỏi.

-Ai biết được. Ở nhà chỉ việc chăm cháu mà cũng không xong. Em chỉ có nói mấy câu mà bà ấy bỏ đi từ mấy hôm nay. Kệ bà. Không có nơi chứa khắc mò về thôi.

Căm phẫn, Hùng định giơ taγ tάt cho Thảo mấy cái nhưng rồi anh buông thõng. Đến mẹ đẻ của mình, hy sinh tất cả vì con mà cô ta còn đối sử như vậy. Cũng may mình mồ côi, nếu không thì … Chán nản, Hùng quay ra bé My, ôm ấp vỗ về con một lúc rồi anh vội vã đi tìm bà Bình:

-Cô ở nhà, tôi đi tìm mẹ đón mẹ về.

-Tùy anh. Anh đón bà ấy về thì anh chăm sóc bà ấy nhé. Đi làm xa thì đưa bà ấy đi cùng.

Lang thang khắp nơi cũng ngõ hẻm tгêภ thành phố phố cũng không thấy mẹ vợ đâu. Chán nản, anh lê bước về. Vừa đi anh vừa nghĩ: ” Không ngờ vợ mình lại như vậy. Mẹ vợ cả đời hy sinh tất cả để cho vợ mình được bằng bạn bằng bè, thể mà cô ta còn đối sử như vậy. Cũng may mình còn kiếm ăn được, còn lo được cho cô ta, nếu không kiếm được nhiều tiền, cô ta còn coi mình ra sao? “.

Sau một đêm trằn trọc, suy nghĩ, Hùng đã quyết định. Sáng hôm sau, đưa cho vợ tờ đơn ly hôn, anh bảo:

-Cô không xứng đáng làm mẹ của con tôi. Tôi đã làm đơn, cô ký vào đây . Tôi sẽ nuôi con, còn căn hộ này tôi cho cô. Chỉ mong sao cô nhìn nhận lại bản thân, sống xứng đáng là một con người. Chào cô. Hẹn gặp cô ở tòa.

Thảo gào lên:

-Anh cao thượng, anh sống có tình có nghĩa. Tôi ký đơn luôn đây . Hẹn gặp nhau ở tòa. Tôi nhường anh nuôi con. Tôi chỉ cần căn hộ này thôi.

Không nói thêm một lời, Hùng bế con rời khỏi căn nhà.

Trong căn phòng trống vắng, Thảo mỉm cười mãn nguyện. Cô đắc ý reo to:

-Ta đã được ʇ⚡︎ự do. Không phải vướng bận con cái, mẹ già lẩm cẩm, lão chồng cổ hủ. Ta sẽ là bà hoàng của nhan sắc, không thiếu những thằng đàn ông vây quanh. Họ sẽ chiều ta, cung phụng mọi thứ cho ta. Tự do muôn năm!

Hùng bế con gáι thuê tạm thời một nhà trọ, anh nhờ một cô bạn đồng nghiệp tư vấn, chăm sóc cho bé My. Rồi ngày ngày anh rảo quanh phố phường, mong tìm được mẹ vợ, nhưng mỏi mắt không thấy bà đâu. Ra tòa, vì Thảo không có công ăn việc làm ổn định và cũng không có ý định nuôi con, tòa xử cho hai người ly hôn và Hùng được quyền nuôi dưỡng con gáι My.

*****

Cùng hoàn cảnh, sự đồng cảm đã sưởi ấm hai trái tιм đơn côi của ông bà Yên Bình. Họ càng ngày gắn bó với nhau hơn. Tuy không ngủ cùng nhau nhưng họ ăn cơm cùng nhau, quan tâm đến nhau, người này ốm đau thì người kia tận tình chăm sóc. Sau mấy chục năm trái tιм tưởng chừng như ngủ yên đối với người khác giới thì nay bừng tỉnh. Những hôm nào ông Yên về muộn, không đúng giờ như thường lệ là bà Bình lại đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, cầu mong không có điều gì xấu xảy ra với ông.

-Sao nay ông về muộn thế?

Hôm nay có canh cua và cá rô đồng rán giòn. Ông rửa mặt mũi chân tay rồi vào ăn cơm. Để tôi rán lại cho giòn.

-Ở đời vẫn còn nhiều người tốt bà à. Hôm nay tôi chở cậu thanh niên, thấy tôi già cả, cậu ta đưa cả trăm ngàn. Thối tiền trả lại, cậu ta xua tay bảo con biếu ông chén trà. Bọn con trẻ khỏe còn kiếm được nhiều tiền, ông đừng có băn khoăn gì. Nói rồi cậu ta đi nhanh luôn.

-Thì mớ cá mớ cua này tôi cũng mua của cô bé quê. Thấy cháu nó còn ít tôi bảo:” thôi còn bao nhiêu để bà mua hết cho mà về với con cái “. Nghĩ cũng Ϯộι, đi hàng chục cây số lên bán mớ tôm mớ tép rồi lại tong tả về với con.

-Ờ. Bà giúp cháu thế là phải. Hôm nay tôi phải làm cút ɾượu cho xôm. Tôi đưa bà ít tiền tiêu vặt.

-Ông không phải đưa. Tôi vẫn còn tiền mà .

-Bà cứ cầm lấy cho tôi đỡ ngại. Cũng có mấy trăm thôi mà.

-Cái ông này cẩn thận quá. Ừ .Tôi cầm cho ông vui.

*****

Hiếu suy nghĩ đơn giản, bố chắc ở với vợ chồng anh, bạn bè không có , sinh buồn chán, gặp gỡ bạn bè cũ, muốn đi ít ngày cho khuây khỏa. Cho đến một hôm, tình cờ thằng con hỏi anh:

-Bố ơi. Ông nội vì bị mẹ mắng nên không ở nhà ta nữa à. Con nhớ ông nội lắm. Bố bảo mẹ đừng mắng ông nội nữa. Bố đi đón ông nội về nhà đi. Con muốn ông nội về nhà chơi với con. Con nhớ ông nội lắm.

– Sao con. Sao mẹ lại mắng ông nội?

Hiếu giật mình thảng thốt.

-Mẹ bảo ông nội bẩn. Sống không có tổ chức, nền nếp gì cả. Hôm con nghịch điếu cày của ông nội, nước điếu rớt ra áo con, mẹ vứt hết quần áo của con vào thùng rác. Vừa tắm cho con mẹ vừa mắng ông :”Già rồi , chẳng giúp đỡ được gì còn ám quẻ. Bao giờ mới hết cái nợ đời đây “. Hu hu hu.

Hiếu tái mặt, không ngờ vợ anh lại là một con người như vậy. Anh xin nghỉ phép mấy ngày, bắt xe đi vàoTây nguyên theo địa chỉ bạn của bố anh để đón ông về rồi anh sẽ nói chuyện với vợ sau. Đến nhà bạn của bố anh, vợ chồng ông bạn ngạc nhiên:

-Tôi gặp anh ấy từ mấy năm trước, nhân dịp kỷ niệm ba mươi lăm năm ngày thành lập đơn vị. Tôi cho địa chỉ của tôi cho anh ấy, hẹn khi nào có dịp thì mời anh ấy đến nhà chơi. Nhưng từ bấy đến nay cũng không thấy anh ấy liên lạc lại, cũng đâu có vào chơi .

-Dạ. Cháu cảm ơn cô chú. Ngày mai cháu xin phép cô chú cháu ra về ạ.

-Thế dạo này anh ấy thế nào? Có vui có khỏe không?

Hiếu tâm sự thật với hai ông bà bạn của bố. Rồi anh ngậm ngùi:

-Cháu thật là thằng con bất hiếu. Bố cháu hy sinh tất cả cho cháu mà về già cũng không được hưởng niềm vui.

-Ừ. Cháu nghĩ vậy là tốt rồi, cô chú cũng yên tâm. Về ngoài đấy cố gắng tìm bằng được bố, xin lỗi và cư xử sao cho phải đạo nghe cháu.

( Còn nữa )

Bài viết khác

Từ kẻ ăn mày thành tỷ phú: Tôi tự hào không bằng đại học vẫn thuê được cử nhân, thạc sỹ làm cho mình

“Giới trẻ bây giờ luôn hấp tấp. Họ muốn trở thành tỷ phú chỉ trong 2 năm để rồi phá sản trong năm tiếp theo. Đó là lý do tôi luôn nhắc mọi người rằng chỉ có thời gian mới chứng minh được bạn có là tỷ phú thật sự hay không”, ông Mlombwa nhấn […]

Chỉ tại không có tiền lẻ – Cảm động câu chuyện tình dễ thương và hết sức có hậu

Cuối năm 1963, anh bạn tôi mới tốt nghiệp phi công ở Liên Xô về. Anh tên là Đức. Một hôm đi chơi phố, Đức mải mê đạp xe vào đường ngược chiều lúc nào không biết. Tiếng còi vang lên. Một đồng chí nữ công an bước đến và giơ tay chào: – Đồng […]

Một chuyến đi xα – Câu chuyện đầy nhân văn về một tấm lòng cαo cả đáng khâm ρhục

Cầm tờ giấy xét nghiệm trong tαy αnh không tin được dù đó là sự thật, đất trời như sụρ đổ dưới chân αnh, bαo nhiêu hoài bão ước mơ đều tαn tành theo mây khói !…thời giαn chẳng còn được bαo lâu nữα ρhải trαnh thủ từng giây từng ρhút bên người thân … […]