Vượt sóng ngầm – Chương 9

Tác giả: Nguyễn Hiền

Những lời nói của cô gáι khiến bà Liên vô cùng tức giận, từ xưa giờ có ai dám nói thẳng với bà như vậy đâu, tại sao cô ta lại nói như thế? Chẳng qua bà cũng chỉ muốn giúp một số tiền và mong muốn rằng cô ta tránh xa con trai mình, cô ta không nhận thì thôi, cớ gì phải buông những lời hỗn láo như thế?

Từ trong tâm thì bà cũng ưng cô gáι này, nếu được một cάпh tay phải như cô ấy hỗ trợ cho Bà thì tốt quá. Giá như cô ta không có hoàn cảnh như vậy thì đỡ, bà không cần tiền cô ta mang đến, thậm chí cũng không yêu cầu phải môn đăng hộ đối. Nhưng không thể yên lòng khi cô ta luôn phải có trách nhiệm với gánh nặng gia đình tới 7 người. Làm sao tránh được việc cô ta sẽ bòn rút tiền của bà để lo cho các em, rồi lũ em nhà quê cả ngày bám theo làm phiền. Chỉ nghĩ thôi là bà đã thấy ҡıṅһ ҡһủṅɢ rồi. Chi bằng cứ quyết liệt một lần còn hơn mai mốt cô ta trèo lên đầu lên cổ bà cũng không chừng…

Thái độ cô ta nói xong bỏ chạy ra ngoài là thế nào? bà đang ngồi ở đây và đã nói gì đâu? mà tại sao cô ta lại mất lịch sự như thế chứ? Chợt bà giật mình khi nghĩ đến Hoàng Vũ, có bao giờ cô ta chê tiền bà đưa ít không nhỉ? Tại sao cô ta lại bỏ chạy? câu hỏi và những suy luận cứ mãi luẩn quẩn trong đầu làm bà cảm thấy khó chịu.

Rời khỏi quán café, thay vì về nhà thì bà lại chạy xe đến công ty. Sự xuất hiện đột ngột kèm theo nét mặt không vui của bà làm ai cũng nhìn nhau lo ngại, bởi đây không phải là lần đầu tiên bà xuất hiện như vậy. Bà Liên không nói không rằng mà đi thẳng về phòng tài vụ, khi đến nơi bà dừng lại vài giây rồi không vào mà quay lại về phòng giám đốc. Vẫn gương mặt đó bà cho gọi tổ trưởng bảo vệ đến phòng gặp bà.

Mọi người căng thẳng đến nín thở không biết chuyện gì đã xảy ra, và họ càng ngạc nhiên hơn khi bà cho gọi bảo vệ? phải chăng công ty đã xảy ra chuyện gì tày trời, mà đã liên quan đến bảo vệ thì chỉ có bị mất trộm hàng hóa mà thôi, nhưng làm gì có chuyện đó xảy ra? Vậy thì là gì chứ?

Chú Nhạ tổ trưởng bảo vệ vừa về đến nhà sau ca trực, chưa kịp nghỉ ngơi thì nhận được lệnh của bà chủ yêu cầu phải vào công ty có việc gấp, mặc dù không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng một khi bà chủ đã yêu cầu thì không có lý do gì để từ chối…

– Bà chủ cho gọi tôi…

Câu nói còn chưa dứt cửa miệng thì bà Kim Liên đã cắt ngang:

– Ông cho tôi lịch trực bảo vệ ngày và đêm 26 tháng 2…

Ông Nhạ ngạc nhiên:

– Sao lại là ngày 26 tháng 2, có nghĩa là cách đây 3 tháng?

– Tôi yêu cầu thế nào thì ông cứ chấp hành đi, chẳng nhẽ tôi lại còn phải giải thích lý do?

– Dạ, tôi không có ý đó…xin phép bà…

Nói rồi ông lui nhanh ra ngoài, về tới phòng bảo vệ thì ông vội kiểm tra quyển sổ trực, nhưng thật kỳ lạ sao tháng 2 lại không có ngày 26, rõ ràng hàng ngày ông có ghi chép và ρhâп công cụ thể. Vậy tại sao bây giờ khi bà chủ yêu cầu lại không có? Có bao giờ có người đã xé tờ lịch ngày hôm đó không? việc này họ làm với mục đích gì? nhằm hại ông hay còn mưu đồ khác? Tại sao bà chủ không yêu cầu kiểm tra ngày khác mà lại đúng ngày này? Những câu hỏi trong đầu mà ông không trả lời được…

Thấy ông Nhạ đưa cuốn sổ ghi chép lịch trực mà gương mặt tỏ ra lúng túng thì bà Liên ngạc nhiên:

– Ông sao vậy? chỉ một việc đơn giản như vậy mà cũng không làm được hay sao?

– Không phải, lạ lắm bà chủ…

– Là sao?

Ông Nhạ giở lịch trực tháng 2 và chỉ vào vị trí ngày 26 thì không thấy. Lúc này không phải mình ông mà chính bà Kim Liên cũng cảm thấy ngạc nhiên. Nếu như ngày hôm nay mà bà không gặp cô gáι tên Lan thì hoàn toàn không biết chuyện này, quay sang nhìn ông Nhạ đang lúng túng, bà hỏi:

– Ai đã làm chuyện này?

Câu hỏi thật khó, chính ông cũng đang thắc mắc thì làm sao có thể trả lời được. Chợt ông nói với bà chủ:

– Tôi kiểm tra Camera sẽ biết…

– Bộ ông nghĩ bộ nhớ của Camera còn giữ cho ông đến ngày này hay sao?

– Tôi xin lỗi bà chủ…

– Xin lỗi thì giải quyết được gì chứ? Như vậy bước đầu dự đoán có thể ai đó muốn phá công ty, giờ chú làm cho tôi việc này…

Nói rồi bà ghé tai chú Nhạ dặn dò gì đó, xong chú cúi đầu chào và đi ra ngoài. Sau khi chú Nhạ đi rồi thì bà tiếp tục gọi điện thoại cho Minh Nguyệt, người đã chuyển hình của Hoàng Vũ cho bà:

– Alo…

Tiếng Minh Nguyệt ở đầu dây bên kia hết sức nhẹ nhàng:

– Dạ, cháu nghe ạ…

Chợt bà nhìn thấy bóng dáng cô gáι đang đi ra ngoài cổng liền hỏi:

– Cháu đang ở đâu đấy?

– Dạ, cháu đang trong ρhâп xưởng cô ạ, hàng mới về nên tăng ca liên tục…

– Vậy à?

Bà Kim Liên nói xong rồi suy nghĩ, tại sao cô ta lại nói dối bà? Rõ ràng bà nhìn thấy cô gáι đi ra ngoài cổng, mà theo quy định thì trong giờ làm công nhân không được bỏ việc ra ngoài, vậy mà tại sao cô ta đi qua cổng bảo vệ dễ dàng như vậy? cô ta là ai? ai đã bao che cho cô ta? Vậy mà bà đã tin tưởng cô ta suốt thời gian qua…

Rời khỏi phòng, bà Kim Liên lững thững đi xuống ρhâп xưởng may, mục đích là bà chứng kiến cô Minh Nguyệt trong giờ làm việc đã bỏ ra ngoài. Nhưng khi đến nơi thì bà thấy cô ta vẫn đang ngồi làm việc, vậy là sao chứ? Rõ ràng bà nhìn thấy cô ta đi ra ngoài cũng với bộ đồ này, giờ cô ta lại đang ngồi làm ở đây. Chẳng nhẽ bà lại hoa mắt rồi nhìn nhầm người hay sao, tiến lại gần cô gáι, bà lên tiếng:

– Hồi giờ cháu có đi ra ngoài không?

– Dạ không ạ, do hàng nhiều nên chúng cháu không dám đi đâu. Hơn nữa do tính chất công việc may theo chuyền, nên chỉ một người chậm thì cũng sẽ ảnh hưởng đến người khác…

– Thôi được rồi, cô làm đi…

Nói rồi bà quay lưng bước đi nên không nhìn thấy ánh mắt và nụ cười bí hiểm của cô gáι. Bà không biết rằng lúc xe bà vừa vào cổng là cô ta đã nhìn thấy, lấy cớ đi vệ sinh, cô cố tình đi ra cổng để bà nghi ngờ, xong nhanh chóng ʋòпg ra phía sau để trở về vị trí làm việc. Đúng như cô dự đoán, khi cô vừa ngồi vào vị trí làm việc thì cũng là lúc bà Liên đi đến. Bỗng chuông điện thoại reo, cô nhìn vào máy và ngạc nhiên khi cuộc gọi lại cũng chính là bà Liên, có bao giờ bà ấy nghi ngờ gì không? cô nghe máy:

– Alo, cháu nghe ạ…

– Hết giờ làm thì lên phòng giám đốc ra ngoài ăn cơm cùng cô nhé…

– Dạ, thưa bà chủ…

Nhất định không tin rằng mình nhìn nhầm, nếu ai nói thì bà còn nghi ngờ, đằng này chính mắt bà nhìn thấy thì không thể nhầm được. Hơn nữa bà muốn biết ai là người đã chụp tấm hình con trai bà đang vác bao tải vải? chính cô ta chụp hay người khác? Để từ đó bà tìm hiểu xem kẻ nào đã lọt vào kho, kể từ ngày cô Lan nghỉ việc thì cô Nguyệt thường xuyên ghé nhà bà, và mục đích của cô gáι thì Bà cũng không lạ gì. Hoàng Vũ vừa đẹp trai lại là người duy nhất thừa kế tài sản, thì cô gáι nào mà không nhòm ngó chứ. Nhưng chuyện gì thì bà cũng có thể chiều con, chứ riêng chuyện lấy vợ thì người đó phải qua cửa xét duyệt của Bà thì mới xong được…

Hai cô gáι mà bà biết thì Minh Nguyệt có phần nhỉnh hơn về gia thế, mẹ cô buôn bán nhỏ còn cha là công chức nhà nước. Dưới cô còn một em trai, như vậy cô gáι có thể toàn tâm lo cho gia đình nhà chồng mà không vướng bận đến gia đình nhà mình. Còn một điều nữa là con bé Nguyệt tỏ ra luôn vâng lời, không ương bướng như cô gáι tên Lan. Nhưng…cũng vì chữ nhưng này mà chính bà còn không hiểu nổi mình mỗi khi nhắc đến cô, đã không chấp nhận cô gáι thì thôi, cớ gì lại cứ bận tâm chứ? Vẫn biết và hiểu tính của con trai mình hiền lành nên rất cần một người vợ mạnh mẽ quyết đoán, nhưng với gia cảnh của cô ta thì không thể nào chấp nhận được, trừ phi cô ta chấp nhận từ bỏ gia đình của mình…

Lan bỏ chạy ra khỏi quán café nơi mà cô mới nói chuyện với bà Kim Liên mẹ của Hoàng Vũ. Bỗng cô khựng lại bởi vừa nhìn thấy tên Thanh đang ôm eo một cô gáι đi vào trong một con hẻm ngay bên hông quán café. Tính tò mò nổi lên nên cô vội bám theo, hai người dừng lại ở một căn nhà cấp 4 trong hẻm rồi mở cửa đi vào. Cô định tiến lại gần nhưng sợ bị lộ, nghĩ nên báo cho Việt Hùng biết chuyện này, cô gọi cho anh:

– Alo…

– Em đang ở đâu? Tình hình gặp bà chủ có gì không?

– Khoan hãy nói chuyện đó, em vừa nhìn thấy tên Thanh đi vào củng một người phụ nữ…

– Em đứng yên đó, gửi định vị cho anh đến ngay…

Khi cô điện thì Việt Hùng đang nói chuyện với bạn ở quán café, cách quán mà Lan gặp bà Liên không xa. Khi nghe nói cô có gặp ông Thanh thì hai người vội chạy đến. Hùng chỉ kịp giới thiệu bạn mình với Lan:

– Đây là Đồng, bạn anh…

Người bạn tên Đồng chỉ gật đầu chào cô rồi hỏi Việt Hùng:

– Người đàn ông tên Thanh mà cậu đang nói đến đúng không?

– Đúng rồi, chính hắn, nhưng còn tại sao hắn lại vào đây với một cô gáι thì lại là chuyện khác…

Lan chưa hiểu tại sao Hùng lại nói chuyện này với bạn mình thì thấy tên Thanh đi ra, nhưng lần này hắn đi một mình mà không có cô gáι. Đồng vội đẩy hai người ngồi xuống và quay mặt đi, còn anh thì khéo léo bám theo. Lan định phản ứng thì Hùng nói:

– Cậu Đồng là côпg αп nên anh muốn hỏi ý kiến của cậu ấy về trường hợp tên Thanh có gì đó khó hiểu, dù sao cậu ta trong nghề cũng có nhiều ý kiến tốt hơn…

– Vậy sao anh ấy không cho mình đi theo?

– Tên Thanh biết mặt em nên rất dễ bị lộ, hai anh em mình ngồi đây theo dõi cô gáι trong ngôi nhà kia rồi chờ tin tức của Đồng. Anh cũng như cậu Đồng rất muốn gặp chị Thắm, nhưng trước khi để chị ấy nói ra thì mình phải có chứng cứ về việc làm của tên Thanh, lúc đó chị ấy mới tin và hợp tác…

Vậy là từ hai công nhân may, hai anh em bỗng trở thành trinh sát không chuyên. Hùng thì không sao nhưng với Lan thì có vẻ nô nức lắm, nhớ lại lúc tên Thanh cười nham nhở, bàn tay dơ bẩn đụng vào người mà cô thấy kinh tởm. Hắn đã đành, nhưng còn chị Thắm, tại sao chị lại là đồng phạm với hắn chứ? Rất có thể chị vì một sức ép nào đó mà sợ không dám chống lại, nhưng dù sao như vậy vô tình chị cũng đã bị phạm Ϯộι. Không biết đã có cô gáι nào bị hại chưa? Cầu mong không có ai bị hắn hãm hại. Nhất định phải tìm cho ra manh mối để trừng trị con yêu râu xanh chuyên đi hại các cô gáι trẻ…

Bỗng Hùng kéo tay cô rồi nói nhỏ:

– Hắn đang về…

– Anh Đồng có đi theo không?

– Anh không thấy, hình như hắn đi ra ngoài mua đồ…

Khi tên Thanh đi qua thì hai người cúi đầu xuống, ghé sát tai như một cặp tình nhân đang tâm sự. Bỗng điện thoại của Hùng có tin nhắn, anh mở ra xem thì là tin nhắn của cậu Đồng:

– Đã có người bám theo hắn. Tôi đang trình lãnh đạo…

– Còn tụi tôi thì sao?

– Hai người về đi…

– Không được, nhỡ may hắn chuồn thì sao?

– Tôi đã nói giao cho côпg αп rồi còn lo gì nữa. Tình hình thế nào tôi sẽ báo cho cậu biết…

Hùng quay sang nói với cô:

– Cậu Đồng nói anh em mình về, bàn giao cho côпg αп là được rồi…

– Rồi nhỡ may không có ai canh gác ở đây, bộ đêm nay hắn bỏ trốn thì sao?

Hùng nghe thấy thế thì phì cười, nhìn gương mặt ngây thơ, nhưng lại ɱ.á.-ύ trinh sát của cô mà anh không rời mắt, anh trêu đùa:

– Đáng lý ra em không nên làm ngành may, mà làm trinh sát có lẽ phù hợp hơn…

Cả hai cùng cười, rồi anh cũng quên hỏi cô xem tình hình gặp bà Liên thế nào? họ cùng nhau đi ra ngoài như hai trinh sát chuẩn bị bước vào trận chiến mới vậy…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *