Vượt sóng ngầm – Chương 23

Tác giả: Nguyễn Hiền

( Chương cuối)

Vừa bước ra đến cửa, đội trưởng Trâm nghe thấy tiếng cô ta gọi mẹ nghèn nghẹn như sắp khóc, thì khựng lại một giây rồi bước tiếp. Sở dĩ chị phải dừng cuộc xét hỏi lại bởi tập hồ sơ mà trinh sát Mạnh Thắng vừa mang về do địa phương cung cấp, có liên quan đến nguyên nhân mà cô ta trả thù bà Kim Liên.

Theo như hồ sơ thì cô Minh Nguyệt mồ côi cả cha lẫn mẹ, cha cô ta là ông Lê Minh làm nghề chủ thầu xây dựng và mẹ là bà Thanh Hằng. Có một điều trong hồ sơ ghi rõ làm chị chú ý, đó là trước khi quα ᵭờι thì ông Minh ภﻮ๏’ạ’เ t’ì’ภ’ђ và chung sống như vợ chồng với bà Kim Liên, khi con gáι Minh Nguyệt được 10 tuổi. Ở cái tuổi này cô ta đã có thể nhận thức được nỗi khổ của mẹ, chứng kiến vẻ mặt trơ trẽn của bà Liên, và sự bạc bẽo của cha mình đối với vợ con. Ông ta chỉ chăm sóc và chiều chuộng người tình, và tiền bạc trong nhà cứ thế đội nón ra đi, cho đến khi ông Minh thầu công trình khu nhà ở liền kề cho một chủ đầu tư. Khi công trình gần hoàn thành thì chủ đầu tư bị tai пα̣п và quα ᵭờι, tất cả vốn liếng đều trút hết vào đó, nên ông như người hóa điên và cuối cùng công trình đành dở dang, cũng không còn kinh phí để hoàn thành, chấp nhận để phơi nắng phơi sương ngoài trời…

Người thì ra đi còn ông Minh ở lại với đống nợ nần, tiền vật liệu xây dựng, tiền lương công nhân, tiền ngân hàng,…thôi thì đủ các khoản nợ. Lúc này ông quay sang cầu cứu người tình là bà Kiều Liên, nhưng bà ta sẵn sàng cởi bỏ mặt nạ, lật mặt trắng trợn trước sự chứng kiến của vợ con ông ta. Cuối cùng cực chẳng đã, bà Thanh Hằng đành cắn răng ký hồ sơ bán ngôi nhà, mà mẹ con bà thường che mưa che nắng, để ông Minh lấy tiền trả nợ. Cả nhà 3 người đành kéo nhau về nhà bà ngoại ở cho đến bây giờ…

Sau sự việc đó 2 năm thì ông Minh cũng bị tai пα̣п giao thông quα ᵭờι, hai mẹ con côi cút đùm bọc nhau mà sống. Mọi việc đã qua đi rất lâu, nhưng trong đầu cô gáι tên Nguyệt vẫn bị ám ảnh cái ngày kinh hoàng đó, cái ngày mà bà ta thách thức, mỉa mai ông Minh rằng tiền cho gáι mà còn đòi lại, mẹ cô thì hiền lành chẳng biết làm gì ngoài việc khóc mà thôi…

Sáu năm sau Minh Nguyệt bỗng trở thành mồ côi khi mẹ cô lâm Ьệпh và quα ᵭờι. Lúc đó cô vừa tốt nghiệp trung học phổ thông, và con đường vào đại học thật xa vời với cô gáι mồ côi cả cha lẫn mẹ. Trong đầu cô gáι lúc đó vẫn nung nấu một mối thù kẻ đã ςư-ớ.ק đi mái ấm của gia đình cô chính là bà Kim Liên…

Gấp tập hồ sơ lại mà đội trưởng Trâm vẫn thấy quặn lòng. Nhìn ánh mắt và khuôn mặt lỳ lợm của cô gáι mà vừa thương vừa đáng trách. Bà Liên cũng đã bị bắt và phải trả giá cho việc làm của mình, còn những người sống thiện lương như Lan, Việt Hùng… đâu có liên quan đến bà Liên, mà cô ta cũng nhẫn tâm lôi họ vào ʋòпg xoáy của sự hận thù, để rồi bây giờ chính cô ta cũng ʇ⚡︎ự hủy hoại tương lai của mình, chôn chặt tuổi thanh xuân sau những song sắt của trại giam…

Sau cái ngày đó, Việt Hùng bỗng trở nên ít nói và gần như lảng tránh mọi người. Cả ngày anh chỉ chú tâm vào công việc để hy vọng rằng thời gian và sự bận rộn sẽ giúp anh quên được cô…nhưng cũng từ cái ngày gặp пα̣п, thì anh có cảm tưởng rằng Trần Dương cũng quan tâm anh nhiều hơn, cô không bộc lộ ra ngoài nhưng khéo léo cùng anh những lần đi gặp đối tác, ký hợp đồng hay nhiều khi hỏi ý kiến của anh trong việc quyết đoán trong công việc. Chính sự quan tâm hết sức tế nhị của cô cũng giúp anh cảm thấy ʇ⚡︎ự tin hơn…

Hai người ngồi trong một quán café mà chẳng ai nói với ai một lời. Dường như không chịu nổi sự im lặng, Lan lên tiếng:

– Nay bạn làm sao vậy Hả? công việc thì bận túi bụi, rồi gọi người ta ra đây ngồi nhìn bạn uống nước mà chẳng nói gì là sao? Bộ nhớ tôi hay sao?

Trần Dương vẫn im lặng, cô rất khó mở lời trong việc này, sở dĩ cô không ʇ⚡︎ự tin để nói ra nỗi lòng mình, bởi trước đây đã có một lần cô chính là kẻ thứ 3 xen vào cuộc sống của bạn mình, và cuối cùng cô đã thất bại. Bây giờ ở hoàn cảnh này cô cũng lại bỗng thấy lòng mình rung động và lo lắng, mỗi khi Việt Hùng gặp một chuyện gì đó. Nhưng cô lại sợ bởi hiện nay Hùng và Lan đang giận nhau, nếu cô nhảy vào mối tình tay ba này hóa ra lại cũng là kẻ thứ ba hay sao?

Dường như đoán được suy nghĩ của bạn mình, Lan chủ động lên tiếng trước:

– Tôi thấy bạn với anh Hùng hợp hơn tôi…

Trần Dương ngạc nhiên:

– Bạn nói thế là sao? Hai người…

Lúc này Lan mới nói rằng mình không yêu Hùng, mà chẳng qua hai người làm việc cùng nhau một thời gian dài thì tạo thành thói quen, nếu thay đổi thói quen đó thì bỗng cảm thấy trống vắng. cả cô và anh đều dễ dàng ngộ nhận là tình yêu…im lặng một hồi, cô nói tiếp:

– Ngay cả anh Hùng cũng thế, nếu ảnh yêu mình thì không dễ gì mà bỏ đi như vậy được. Tình yêu là một cái gì đó rất khó nói nhưng nó day dứt và không dễ gì mà có thể xa nhau. Thời gian sẽ làm anh ấy quên mình. Dương hãy chăm sóc anh ấy…

Trần Dương thú nhận:

– Thật ra mình có cảm tình với anh Hùng, chính cái ngày nghe tin ảnh bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς và bị ᵭάпҺ mà mình lo lắng và đau đớn vô cùng. Lúc đó mình mới biết rằng đã yêu ảnh từ lúc nào, nhưng mình không dám nói…cho đến cái ngày mình bị sốt, trong lúc mê man thì mình nghe thấy anh ấy cầm tay mình và nói:

– Em phải khỏe lên nhớ chưa?

Lan cười:

– Bạn thật ngây thơ, bạn bị Ьệпh thì ai chẳng mong bạn khỏe lại chứ…

– Nhưng ảnh nắm tay mình rất lâu, rồi còn áp lên ռ.ɠ-ự.ɕ nữa…

Lan nhìn Trần Dương mỉm cười và tràn đầy hạnh phúc, cô bỗng thầm ước sao cho hai người họ yêu nhau. Đúng lúc đó thì điện thoại của cô đổ chuông, nhìn màn hình cô mỉm cười nói với Trần Dương:

– Là anh Vũ gọi…

– Bạn nghe đi đừng để anh ấy chờ…

Lan vừa bấm máy để nghe thì tiếng Hoàng Vũ ở đầu dây bên kia vô cùng lo lắng:

– Em đang ở đâu?

Lan cười, cô muốn trêu chọc anh:

– Em đang ở đây…

– Nhưng ở đây là đâu chứ? Em có biết anh lo thế nào không?

Bỗng cô nghiêm nét mặt, ủa anh quản lý cô từ khi nào vậy? cô muốn đi đâu, làm gì là quyền của cô, chẳng nhẽ những việc như vậy cô cũng không được ʇ⚡︎ự quyết định hay sao? cô hỏi anh:

– Anh có bình thường không? tại sao lại quản lý em như vậy chứ?

Hoàng Vũ thật thà trả lời:

– Anh cũng không biết nữa, chỉ biết rằng mỗi lần em đi đâu là anh rất lo, nhất là từ khi xảy ra vụ cậu Hùng bị ๒.ắ.t ς-.ó.ς…

Lan tỏ ra ương bướng:

– Đó chẳng qua là anh Hùng hay tin người, chứ bắt được em thì hơi bị khó đấy…

Hoàng Vũ hết kiên nhẫn, giọng anh càng thêm lo lắng:

– Thôi nói ngắn gọn là em đang ở đâu?

Lan cười:

– Em đang ngồi trong quán café với Trần Dương nè…

Cô vừa nhắc đến tên Trần Dương thì rất nhanh điện thoại của Trần Dương có tin nhắn, không biết tin của ai nhưng chỉ biết cô ấy nhắn lại và mỉm cười…thấy thế cô thắc mắc:

– Ai nhắn cho bạn mà vui thế? Anh Hùng phải không?

Sợ bạn hiểu nhầm nên Trần Dương cuống lên:

– Ấy không phải anh Hùng mà là anh Vũ…

– Anh Vũ nhắn cho bạn nói gì? đừng nói mình đang ngồi ở đây nhé…

Cô cứ thao thao bất tuyệt mà không biết rằng anh đã đứng sau lưng cô từ khi nào, thấy Trần Dương cứ nhìn ra sau lưng mình cười thì cô quay lại nhìn, lúc này Hoàng Vũ cố tình trêu đùa bằng cách đứng nghiêm chào như kiểu nhà binh:

– Chào cô nương, bảo vệ đã có mặt…

Cả ba người cùng cười, bỗng anh vẫy nhân viên của quán lại gần rồi nói:

– Cho tôi một ly nước ép…

– Nước ép gì ạ?

Hoàng Vũ chỉ vào ly nước ép dưa hấu mà cô đang uống dở và gật đầu, nhân viên quán mỉm cười ra chiều đã hiểu, nhưng người ngạc nhiên bây giờ lại chính là Trần Dương:

– Ủa, anh đổi gu sang nước ép dưa hấu từ khi nào vậy?

Hoàng Vũ cười:

– Từ khi gặp người này, nàng chính là nguyên nhân…

Hai người mải nói đùa mà Lan đã đỏ mặt từ khi nào. Trần Dương nghĩ hèn gì cô ấy nói không yêu Hùng, phải chăng trong lòng đã có Hoàng Vũ rồi. Cảm ơn trời phật đã thương chúng con mà ghép đôi, cô cầm tay bạn ҳúc ᵭộпg nói:

– Cảm ơn bạn, lần này chắc chắn mình không phải là kẻ thứ ba nữa rồi…

Không chỉ riêng Vũ mà chính Lan cũng ngạc nhiên khi ʇ⚡︎ự nhiên Trần Dương lại cảm ơn mình. Cô hỏi bạn:

– Bạn sao vậy hả?

Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô cười rất tươi:

– Nhớ ra rồi phải không? chúc hai bạn hạnh phúc…

Hoàng Vũ cứ hết ngạc nhiên lại đến thắc mắc, anh chẳng hiểu hai cô gáι đang nói chuyện gì mà có vẻ ҳúc ᵭộпg. Quay sang Hoàng Vũ, Trần Dương nói:

– Em giao Lan cho anh chăm sóc, anh mà để cô ấy buồn là không xong với em à nha…

Nói xong cô đứng dậy ra về, khi chỉ còn hai người, Hoàng Vũ tranh thủ cơ hội, anh cầm tay cô áp lên ռ.ɠ-ự.ɕ mình rồi nói:

– Em cho phép anh được chăm sóc em nhé…

Lan im lặng gật đầu, bởi cô đã nhận thấy cuộc đời mình không thể thiếu anh ấy, anh đã bên cô từ khi cô đang khốn khó nhất, thậm chí còn không có cơm mà ăn, chính anh đã cứu vớt cô ra khỏi con sóng ngầm của cuộc đời, nếu như không có anh thì cô có được như ngày hôm nay không?

– Em cảm ơn anh…

Cố gắng để thốt ra được 4 câu nghẹn ngào. Hoàng Vũ biết cô đang ҳúc ᵭộпg, anh ôm chặt cô vào lòng rồi cũng ҳúc ᵭộпg không kém:

– Anh yêu em, hãy nhớ rằng đừng bao giờ buông tay anh nhớ chưa? Cho dù có khó khăn như thế nào đi chăng nữa mà mình vẫn nắm chặt tay nhau thì chắc chắn sẽ vượt qua…

Lan rất ҳúc ᵭộпg nhưng khuôn mặt vẫn chưa hết lo sợ, cô đang nghĩ đến một ngày bà Kim Liên trở về, những lời nói, nét mặt, thái độ của bà mà chỉ nghĩ thôi cô đã thấy rùng mình lo sợ. Nếu như sống chung cùng một mái nhà với người mẹ chồng như vậy, liệu cô có sống nổi không? Cô vẫn hiểu rằng bản thân mình là dâu con phải phụng dưỡng mẹ chồng, nhưng cũng không thể vượt qua giới hạn cho phép. Và chắc chắn rằng lúc đó người khó xử nhất lại chính là Hoàng Vũ…

Dường như đã hiểu băn khoăn của cô, ʋòпg tay của Hoàng Vũ càng ҳιếϮ chặt hơn, anh thì thầm:

– Anh hiểu em đang lo lắng điều gì, nhưng em yên tâm, mẹ đã hiểu và chấp nhận em từ ngày đầu gặp mặt kìa…

– Anh đang nói gì vậy?

Giọng nói và gương mặt của Hoàng Vũ hết sức nghiêm túc:

– Mẹ nói đã chấp nhận em là con dâu kể từ ngày gặp em…

– Trời, chấp nhận mà còn như thế, nếu như không chấp nhận chắc ăn tươi nuốt sống người ta quá…

Biết có nói thế nào thì cô cũng không tin, Hoàng Vũ lấy từ trong túi ra một là thư đưa cho cô:

– Em đọc đi thì sẽ rõ, mẹ ở trong tù viết thư cho em đó…

Từng dòng chữ cứ nhòe đi theo từng cảm xúc, Lan đọc mà vừa ҳúc ᵭộпg vừa vui mừng, trong thư bà Kim Liên tỏ ra vô cùng hối hận, nếu lần gặp đầu tiên mà cô không trả lời ngang bướng thì mọi việc đã không gay gắt như vậy, mặt khác Minh Nguyệt cứ ở bên để đổ thêm dầu vào lửa, trong khi bà đang chưa hiểu gì về cô. Bà Kim Liên xin lỗi và hy vọng rằng cô sẽ chấp nhận ở bên Hoàng Vũ chăm sóc cho con trai bà. Việc làm cô ngạc nhiên nhất, chính là bà đã giao cho bà Lan Anh thu xếp nơi ăn chốn ở cho mấy bà cháu, và giao ρhâп xưởng cho cô quản lý…

Áp lá thư lên ռ.ɠ-ự.ɕ, Lan không cầm được nước mắt. Vậy mà từ hồi giờ cô vẫn tưởng việc làm đó là do bà Lan Anh, chứ không phải là bà Kim Liên, bởi nếu lúc đó mà bà Kim Liên có ra tay giúp thì cô cũng không dám nhận. Hai tay vẫn nắm chặt là thư, cô nghẹn ngào:

– Con xin lỗi…

Nắng đã lên, bầu trời thật trong sáng, sau cơn mưa trời lại sáng là hoàn toàn đúng. Bởi mới nói cuộc đời này vô cùng phức tạp, không ai dám khẳng định mình sẽ khổ mãi nếu bản thân quyết cố gắng, người làm sai phải trả giá, hai chữ công bằng thật khó nhưng không phải là không tìm được, nếu như chúng ta quyết tâm theo đuổi đến cùng…

HẾT

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *