Vượt sóng ngầm – Chương 19

Tác giả: Nguyễn Hiền

Gọi điện không được mà nhắn tin cũng không trả lời, Trần Dương sốt ruột chưa về công ty ngay mà đến chỗ Lan xem cô nàng về chưa? Lúc này Việt Hùng cũng vừa về đến, vừa gặp anh thì cô hỏi ngay:

– Lan về chưa anh? Nay gặp người yêu rồi không còn biết đến ai nữa…

Việt Hùng nghe Dương nói thế thì tái mặt, chuyện giữa anh và Lan có tình cảm với nhau thì Dương chưa biết nên vẫn vô tư nói chuyện mà vô tình không để ý nét mặt của Việt Hùng đang đỏ lên vì tức giận. Đúng lúc đó thì Lan cũng về tới, vừa nhìn thấy bạn mình thì Dương nói ngay:

– Hôm nay lạ quá nhen…

Vừa dắt xe vào nhà, Lan hỏi lại:

– Bạn nói vậy là ý gì? bộ nay rảnh hay sao mà tới đây?

Dương vừa cười vừa trêu bạn:

– Bởi nay rảnh mới đau mắt nè, nhìn anh ả tình cảm mà thấy tủi thân ghê á…

Lan giật mình, có bao giờ Dương nhìn thấy cô và Hoàng Vũ nên hiểu nhầm không? cô cười vô tư hỏi lại bạn:

– Ủa nay bạn cũng tham gia nghe kế hoạch triển khai gói thầu này hay sao?

Dương không trả lời vào câu nói của bạn mà khen Hoàng Vũ:

– Nghe lời đồn thì cứ tưởng khi xảy ra chuyện như vậy thì ảnh sẽ suy sụp, ai ngờ vẫn bình thường, có khi còn đẹp trai hơn trước á…

– Ừa, mình lúc đầu cũng nghĩ như bạn, nhưng khi gặp thì thấy ảnh vẫn chẳng có gì là mất ϮιпҺ thần, đúng là miệng lưỡi thiên hạ quá пguγ Һιểм…

Hai người cứ nói chuyện vô tư khen Hoàng Vũ, mà không biết rằng Việt Hùng đang vô cùng khó chịu. Trần Dương vẫn không chịu buông tha mà ngắt lời bạn:

– OK. Việc Hoàng Vũ xem như xong, nhưng tôi thắc mắc hai người chuồn ra ngoài sao nhanh thế? Khai mau? Nói thật thì bổn cô nương đây tha cho cái Ϯộι không thèm nghe điện thoại…

Nói đến điện thoại, Lan chưa vội trả lời mà đi nhanh vào nhà, nhưng rõ ràng tối qua cô sạc pin ở tгêภ bàn nhưng giờ không thấy, thấy Lan cứ loay hoay tìm gì đó rồi quay sang hỏi Nội thì Dương mới hiểu rằng cô không mang theo điện thoại. Hèn gì cô hết gọi điện đến nhắn tin mà không thấy hồi âm…

Bỗng Việt Hùng đi từ ngoài vào, để cái điện thoại của cô lên bàn rồi không nói không rằng mà lẳng lặng đi ra ngoài. Vì có Trần Dương đang ở đây nên Lan cố dằn cơn giận, liếc nhanh về phía anh rồi cô thầm nghĩ, vậy lại giận nữa rồi, ngày hôm nay chắc chắn lại có giông bão, nhưng thôi bản thân mình không làm gì có lỗi là được…

Rồi cô kể cho Dương việc vô tình đến nghe về gói thầu mà lại gặp Hoàng Vũ, vì lâu ngày không gặp nhau nên hai người ghé quán café gần đó nói chuyện, cô không nhìn thấy Dương, nếu không thì đã rủ nhau cùng đi luôn rồi…

Nét mặt Trần Dương bỗng trùng xuống, chính cô cũng muốn được gặp Hoàng Vũ để hỏi thăm, động viên và nếu có thể hỗ trợ phần nào nếu anh muốn. Nhưng vì hai người đi ra ngoài quá nhanh, mà Lan lại không mang theo điện thoại nên cô đành quay về. Giờ cô chỉ biết hỏi thăm qua bạn của mình:

– Tình hình công ty của ảnh sao rồi? có ổn không?

Lan có phần ҳúc ᵭộпg, khi chính Trần Dương cũng rất quan tâm đến tình hình của Hoàng Vũ, cô trả lời:

– Mình cũng có hỏi như bạn nhưng ảnh gạt đi không cho nhắc đến chuyện cũ, ảnh chỉ trả lời là ổn để mình khỏi lo lắng, còn ổn như thế nào thì mình không biết…

– Vậy còn mảnh đất? ý anh Vũ như thế nào? có lấy lại không?

Lan cười buồn:

– Mình không có cơ hội để nói nữa, nói chung chẳng hỏi thăm được gì, sau đó có cuộc gọi của Dì Lan Anh, vậy là mình cũng có cơ hội nói chuyện và gửi lời cảm ơn tới Dì ấy…

Bỗng Trần Dương nói với bạn:

– Chúc mừng hai người. Mình trân trọng tình cảm của các bạn, nhất định một lúc nào đó mình sẽ mời hai người một bữa…

Lan biết bạn mình đang nghĩ gì nhưng cô cũng không muốn giải thích gì thêm, nhất là trong lúc này khi tâm trạng cô cũng không vui. Thái độ vừa rồi của anh là gì chứ? Tại sao lại giữ điện thoại của cô? Anh ʇ⚡︎ự cho mình có cái quyền kiểm tra, giám sát cô từ bao giờ vậy? tại sao Trần Dương đang ở đây mà anh lại bỏ đi? Nhất định cô phải nói chuyện một lần cho rõ ràng mọi chuyện mới được.

Dương ở lại chơi thêm một lúc rồi ra về. Lúc này Lan mới đi xuống ρhâп xưởng tìm Việt Hùng nhưng không thấy, gọi điện cũng không thấy anh nghe máy thì cô nghĩ rằng chắc anh bận nên lại thôi…Nhưng cô vẫn không ngừng thắc mắc, việc Hoàng Vũ giúp đỡ thì cô cũng đã kể sơ bộ cho anh nghe rồi, chỉ duy nhất chuyện liên quan đến bà Kim Liên thì cô thấy không cần thiết phải nói. Rồi sau đó những việc mà Bà Lan Anh giúp đỡ thế nào? thì không cần phải giải thích thì anh cũng đã biết rồi…

Vậy việc vô tình cô gặp lại Hoàng Vũ để có cơ hội nói lời cảm ơn anh cũng là hợp lý chứ việc gì mà anh phải tỏ thái độ ngay trước mặt bạn mình như vậy? tại sao không chờ bạn mình ra về rồi hỏi cô cho rõ mà lại bỏ về chứ?

Nhưng thật kỳ lạ là những ngày kế tiếp anh cũng không thấy đến ρhâп xưởng, và điện thoại cũng trong tình trạng không liên lạc được thì cô bắt đầu suy nghĩ, rõ ràng cô không làm điều gì sai thì tại sao anh lại thể hiện thái độ như vậy? cô hiểu anh vì yêu và sợ mất cô khi Hoàng Vũ trở về, nhưng không phải cứ lấy lý do tình yêu mà ᵭάпҺ mất đi sự ʇ⚡︎ự do của mỗi người. Nhất định cô cũng phải nói rõ với anh rằng nếu anh không thay đổi thì vô tình đang đẩy cô xa ʋòпg tay của mình…

Hai ngày liên tiếp Việt Hùng không đến công ty cũng như không liên lạc gì, mặc dù biết anh giận vì chuyện hôm trước, nhưng Lan vẫn cương quyết không nhắn tin hay gọi điện, Chính cô cũng cần thời gian để suy nghĩ về mối tình này, liệu cô có ngộ nhận không hay đang nhầm lẫn giữa tình yêu, tình bạn và người thân đã giúp đỡ mình. Bỗng Trần Dương điện thoại cho cô, một thoáng ngạc nhiên nhưng cô vội cầm máy:

– Alo…

Không cần mất nhiều thời gian, Dương bỗng nói nhỏ:

– Bộ có chuyện gì hả? Ông Hùng đang ở đây nên tôi ra ngoài điện cho bạn nè…

Lan có phần ngạc nhiên nên cô hỏi lại:

– Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ có mỗi hôm mà mình gặp anh Hoàng Vũ, về nhà cũng chưa nói gì? vậy mà cứ im lặng bỏ về rồi mấy ngày nay nghỉ không đi làm, chính mình cũng còn thấy khó hiểu, còn trong đầu ảnh nghĩ gì thì làm sao mà mình biết được. Mà thôi tùy ảnh, mình cũng chẳng biết phải làm sao? Nay ảnh đến nhà bạn thì xem ảnh nói gì?

Trần Dương có vẻ bí mật:

– Bạn biết chuyện gì không? thấy cái mặt ảnh buồn hiu á, anh ấy nói muốn sang bên công ty mình làm…

Câu nói của Trần Dương làm Lan vô cùng ngạc nhiên và không tin ở mắt mình, cô hỏi lại:

– Ủa, anh Hùng nói muốn sang công ty bạn làm hả? sao kỳ vậy ta? Mình đã nói gì đâu? Từ hổm rày mình còn chưa gặp lại nữa, người gì đâu kỳ cục à. Rồi bạn trả lời sao?

– Bởi vậy nên mình mới ra đây điện cho bạn nè, mình vẫn chưa trả lời, rõ ràng thấy mình ra sân gọi điện thoại, thì chắc chắn ảnh biết rằng mình điện cho Lan…

– Thiệt tình, hết hiểu nổi. Nhưng tùy ảnh thôi, nếu ảnh muốn sang bên bạn làm thì cũng được, dù sao cũng cảm ơn ảnh đã giúp đỡ mình…

– Nếu ảnh muốn biết câu trả lời của bạn thì tôi phải nói làm sao?

– Thì bạn cứ nói tôi không có ý kiến, một khi ảnh muốn đi thì có muốn giữ lại cũng không được…

Nói xong cô cúp máy, bởi hai hàng nước mắt đã chảy xuống miệng đắng nghét từ lúc nào. Cô không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì mà lại làm như thế? Tại sao chứ? Tại sao không nói chuyện với cô? Cô đã làm gì sai? Việc cô gặp Hoàng Vũ là hoàn toàn vô tình, nhưng cho dù đó là chủ định thì cũng hoàn toàn hợp lý, bởi anh chính là ân nhân đã giúp đỡ cho cô, trong khi cô đang khó khăn nhất. Mà cho dù anh không muốn cho cô gặp anh Vũ thì cũng phải nói ra ý của mình, nhưng anh cũng không có quyền kiểm soát cô như thế. Chẳng nhẽ làm với nhau một thời gian dài mà chính ảnh cũng còn chưa hiểu tính cô hay sao. Nếu cứ hơi một tý lại giận dỗi thì e rằng cuộc tình này sẽ trở nên vô cùng ngạt thở và cô hoàn toàn không chấp nhận điều đó…

Trần Dương thấy Lan tắt điện thoại đột ngột và cô hiểu bạn mình đang bị sốc khi nghe tin này. Quay vào trong phòng thì cô thấy Việt Hùng vẫn đang ngồi đầu cúi và rất buồn. Mặc dù không hiểu giữa hai người đang xảy ra chuyện gì, nhưng là bạn nên cô phải làm rõ, tránh trường hợp dễ hiểu lầm. Cô nói với anh:

– Tụi mình là bạn nên anh có thể làm ở đâu cũng được, nhưng tất cả phải rõ ràng…

Ngước mặt lên nhìn cô, Việt Hùng hỏi dứt khoát:

– Lan đã nói gì với em? Ý em nói như vậy là như thế nào?

Không cần suy nghĩ, Trần Dương hỏi thẳng:

– Anh và Lan đang giận nhau, và hai người chắc chắn là có vấn đề về tình cảm?

Không ngờ Việt Hùng cũng không cần dấu diếm nữa, anh thổ lộ:

– Thật tình anh đã yêu Lan từ khi còn làm chung công ty, nhưng sau đó thì anh thấy Hoàng Vũ bám sát giúp đỡ cô ấy. Vì công ty là của gia đình cậu ấy nên tụi anh ʇ⚡︎ự giác rút lui, chuyện sau đó như thế nào? và tại sao Lan nghỉ việc thì đến bây giờ anh vẫn chưa biết, chỉ hiểu nôm na rằng mẹ Hoàng Vũ chấm dứt hợp đồng và cho cô ấy nghỉ việc…Mãi sau này vô tình anh gặp lại cô ấy thì mới bắt đầu mọi công việc…

Trần Dương nhìn anh tỏ ra thông cảm nhưng vẫn không khỏi thắc mắc:

– Em hiểu, nhưng tại sao anh lại rút lui? Mạnh mẽ lên chứ? Bản lĩnh của anh đâu rồi?

Bằng giọng trầm buồn, Việt Hùng nói ra ý nghĩ của mình:

– Anh cũng đã từng nghĩ như em và đi gặp Hoàng Vũ, nhưng sau lần ấy thì anh thấy rằng chính mình lại là kẻ thứ 3 xen vào giữa hai người. Nhưng tình yêu là một cái gì đó rất khó nói, anh càng không muốn nhắc đến nhưng con tιм anh lại không thể nào quên được. Mỗi khi Lan đi đâu là anh đều tưởng tượng ra đủ thứ chuyện, để rồi đau khổ và ʇ⚡︎ự dằn vặt mình…

Trần Dương im lặng, cô hiểu và thương hai người vô cùng, bởi chính cô cũng đã từng như Việt Hùng bây giờ. Hồi đó cô yêu chính người yêu của bạn mình, nhưng chàng trai đó lại chỉ yêu người con gáι mình thương mà không hề để ý đến cô, tuy rằng điều kiện kinh tế của gia đình cô vượt trội hơn nhiều. Chính cô cũng đã từng đau khổ và dằn vặt, để rồi nhận ra rằng mình vô tình lại làm khổ chính mình…

Tiếng Việt Hùng vẫn đều đều giãi bày tâm sự, anh nói tiếp:

– Anh muốn biết tình cảm của cô ấy như thế nào? nếu cô ấy thật sự yêu anh mặc dù Hoàng Vũ vẫn ở bên thì đó là diễm phúc của anh, còn nếu Lan chỉ đang ngộ nhận về tình yêu đối với anh, thì chính anh cũng cần thời gian để quên cô ấy…

– Và anh sẵn sàng tạo điều kiện cho Lan và anh Vũ?

Việt Hùng cười chua chat:

– Không phải tạo điều kiện mà cho dù có cố gắng níu kéo cũng không được…

Hai người im lặng, một lúc sau thì Trần Dương nói:

– Em hiểu và rất thương cho cả 3 người, em nghĩ anh nói cũng có lý. Bây giờ anh tạm thời quản lý công ty giúp em, ít nhất là trong thời gian em gáι em Trần Yến còn ở bên nước ngoài. Có như thế em mới có thời gian nghỉ ngơi và tìm kiếm hợp đồng. Còn bây giờ em cũng chẳng biết khuyên anh như thế nào, thôi thì thời gian sẽ trả lời tất cả…

Trời mùa hè thật oi bức, ngay cả trong phòng máy lạnh mà tâm trạng hai người vẫn không thấy thoải mái, bởi mỗi người đang mang một tâm trạng tuy khác nhau nhưng lại cùng đi vào bế tắc…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *