Vượt sóng ngầm – Chương 16
Tác giả: Nguyễn Hiền
Nhờ sự chăm chỉ lam việc mà hợp đồng được hoàn thành trước thời gian nên đối tác rất vừa lòng, Lan và Hùng liên tục gây được uy tín và tiếp tục ký những hợp đồng mới. Sáng nay khi cô vừa ra khỏi cửa thì điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình thấy số lạ nên phần vì đang bận nên cô không nghe máy, định bụng khi về nhà rồi sẽ gọi lại sau. Nhưng thật kỳ lạ số điện thoại kia vẫn tiếp tục gọi nên cô đành dừng xe để nghe máy:
– Alo, xin hỏi ai gọi đấy ạ?
Từ đầu dây bên kia là tiếng một người đàn ông:
– Cho tôi hỏi đây có phải số điện thoại của cô Lê Hoàng Lan, chủ thửa đất số 86, tờ bản đồ số 32, địa chỉ…
– Dạ đúng rồi ạ, xin hỏi anh là ai ạ?
– Tôi là trưởng ấp, nơi có mảnh đất mà cô đang sở hữu. Mời cô 14 giờ chiều mai đến nhà văn hóa xã họp về việc đền bù giải tỏa…
– Khu đất của em cũng bị giải tỏa ạ?
– Đúng rồi, chúc mừng cô, con đường lộ đi qua khu đất của cô đấy…
– Dạ, em cảm ơn ạ…
Tắt máy rồi mà Lan còn run, trống ռ.ɠ-ự.ɕ ᵭάпҺ thùm thụp vì hồi hộp, cô ngửa mặt lên nhìn trời thầm khấn tên cha mẹ:
– Cha ơi, má ơi. Có phải cha má ở tгêภ trời đã phù hộ cho con không? con nhớ người lắm…
Trả lời cô là sự im lặng nhưng lòng cô vui lắm, cô lại nhớ đến Hoàng Vũ, không hiểu anh giờ sao rồi? từ ngày thay đổi số điện thoại nên cô cũng không có cách gì để liên lạc với anh. Bà Kim Liên nghe nói bị phá sản sau khi nhận thầu hợp đồng xuất khẩu, không biết anh đã biết tin chưa? Chợt nhớ đến Dì Lan Anh, người đã giúp đỡ cô có nơi ăn chốn ở, và công việc làm để cô có được như ngày hôm nay. Nhưng không hiểu sao cô gọi hai ba lần nhưng không liên lạc được, có bao giờ dì ấy cũng thay số điện thoại hoặc không muốn giao tiếp với ai không?
Cô muốn gặp hai người để trả ơn, và nếu có thể được cùng gánh vai chia sẻ những khó khăn. Lan không về nhà mà cô muốn được tâm sự với Trần Dương, hầu như đã thành thói quen, hễ có chuyện gì dù vui hay buồn thì cô cũng đều tâm sự với cô ấy.
Lan chưa kịp mở lời thì Dương đã biết, việc doanh nghiệp của bà Liên phá sản, còn bà ta giờ đây chẳng khác gì con ngựa bất kham điên loạn. Bà ta vẫn không nhận thấy được những sai lầm của mình mà luôn miệng trách móc, đổ hết Ϯộι lỗi cho người khác hại bà ta nên mới thất bại. Chính vì thế nên không ai muốn dây vào.
Khi nghe nguyện vọng của Lan thì Dương im lặng một hồi rồi nói:
– Bạn định giúp đỡ bằng cách nào? bạn tưởng mình lớn lắm hay sao? Nếu có giúp thì mình hợp tác với Dì Lan Anh, còn với bà ta thì không bao giờ, con người này vẫn chưa hề sáng mắt ra, vẫn còn kiêu ngạo lắm…
Ngập ngừng một hồi, cô nói tiếp:
– Bạn biết vì sao mà bà ta đồng ý thầu hợp đồng xuất khẩu này ngay trong ngày không? một phần bà ta tin hai người môi giới, hơn nữa bà ta biết mình cũng quan tâm đến dự án này, chính vì lòng tham nên mới chịu hậu quả như vậy…
– Nhưng mảnh đất đó là do Hoàng Vũ tặng cho mình, bây giờ gia đình anh ấy đang gặp khó khăn, mình muốn trả lại cho anh ấy…
– Bạn định trả bằng cách nào? chẳng nhẽ mang trả nợ cho bà ta? Vậy thì bà ta vẫn thói nào tật ấy, còn tương lai Hoàng Vũ vẫn là con số không…
– Vậy bây giờ mình phải làm sao? Chẳng nhẽ ngồi nhìn ân nhân của mình khổ sở như vậy?
Trần Dương cười chua chát:
– Mình đâu có nói với bạn rằng không có trách nhiệm đâu, nhưng bây giờ chưa phải lúc, hơn nữa với một mảnh đất đó thì thấm gì so với số nợ khổng lồ của bà ta. Nhưng ngược lại chỉ cần một số vốn thì dì Lan Anh và Hoàng Vũ vẫn có thể làm lại từ đầu…
Những lời mà Trần Dương nói đều hoàn toàn có lý nên Lan im lặng, cô nêu thắc mắc:
– Bạn có gọi cho Dì Lan Anh được không? sao mình gọi không được…
– Dì ấy đang sốc lắm nên không tiếp bất kỳ ai, mà ở thời điểm này bạn cũng không nên gọi, Dì ấy cần thời gian để bình tâm lại…
– Mình hiểu rồi…
Cô rất muốn hỏi thêm về Hoàng Vũ nhưng nghe Dương nói như thế thì không hỏi nữa, ngồi chơi thêm một chút rồi cô ra về với tâm trạng rất buồn. Bởi vậy mới nói, cuộc đời này không thể nói trước được điều gì, nay giàu có nhưng ngày mai lại trở nên tay trắng cũng là lẽ bình thường. Nếu chỉ có mình bà Kim Liên thì không nói làm gì, nhưng còn Dì Lan Anh và Hoàng Vũ, lại là hai ân nhân đã giúp đỡ cô trong lúc hoạn пα̣п thì cô không bao giờ quên ơn…
Mấy ngày nay thấy Việt Hùng rất buồn, cô hỏi gì cũng không nói, mỗi sáng anh vẫn thường đến công ty, hết giờ là ra về nhưng không ở lại nói chuyện hay ăn cơm với gia đình cô như mọi khi. Hôm nay cũng thế, khi anh vừa ra xe để về thì Lan chặn đầu xe lại:
– Anh sao vậy?
Hùng im lặng một hồi rồi trả lời nhát gừng:
– Anh không sao…
– Không sao, nhưng tại sao lại cứ lầm lỳ không nói gì chứ?
– Anh đã nói không sao mà, tránh ra cho anh về…
Nhưng cô vẫn cương quyết:
– Nếu anh không giải thích rõ ràng thì nhất định em không để cho anh đi…
Nhưng cho dù cô có ngăn cản thế nào thì Việt Hùng vẫn cương quyết ra về cũng như không nói lý do vì sao? Tiếp những ngày sau đó anh nghỉ không đi làm, gọi điện không nghe máy làm cô vô cùng lo lắng. Trong những ngày anh không tới công ty, cô bỗng cảm thấy trống vắng và hụt hẫng, khi cả ngày trông ngóng mà không làm gì được. Một nỗi nhớ mơ hồ len lỏi tận trong tιм và cô đã khóc. Tại sao anh lại không đến để cô trông ngóng đến mỏi mòn, không biết từ bao giờ việc anh luôn sát cάпh bên cô đã trở thành thói quen, nay bỗng thiếu anh cũng như cô có cảm giác trống vắng và rất nhớ.
Cô đâu biết rằng Việt Hùng cũng vậy, sở dĩ anh buồn bởi anh nghe tin Hoàng Vũ đã trở về, hơn nữa mấy ngày nay Lan đi vắng hoài nên anh nghĩ hai người đã gặp nhau, anh không muốn cô phải khó xử cũng như anh sẽ rất đau khổ khi phải chứng kiến cảnh không mong muốn…
Nhưng càng lẩn tránh thì anh lại càng nhớ, càng muốn quên đi nhưng sao hình bóng cô lại càng hiện rõ trong đầu, anh nhìn đâu cũng thấy cô, cả ngày lo lắng về công việc, không biết vắng mình thì cô sẽ xoay sở thế nào? và rồi Việt Hùng chợt nhận ra mình bỗng trở nên hèn nhát ʇ⚡︎ự bao giờ, tại sao phải lẩn tránh chứ? Anh cũng muốn xem tình cảm của cô dành cho ai? Hoàng Vũ là ân nhân đã giúp cô nhưng tình yêu không thể mang ra đong đếm, càng không thể để vật chất chi phối, mà do hai con người bù trừ cho nhau và không thể tách rời. Tại sao anh lại đầu hàng? Tại sao không đủ bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của mình. Và rồi chỉ mấy ngày xa cô là anh không chịu đựng nổi, bước chân cho dù không muốn vẫn đưa anh trở lại công ty. Vừa đến nơi thì anh nhìn thấy cô đang ủi đồ, ôm cô từ phía sau, anh nói khẽ:
– Hãy tha lỗi cho anh…
Không ngờ cô quay lại hỏi bất ngờ:
– Anh đã làm gì có lỗi với em đúng không?
– Không, anh không làm gì cả…
– Vậy tại sao phải xin lỗi?
Câu hỏi khó và bất ngờ làm anh không trả lời được, anh biết nói thế nào đây để thổ lộ lòng mình. Anh biết cô hiểu anh đang muốn nói gì nhưng cố tình trêu chọc anh. Việt Hùng bỗng lúng túng như trẻ con phạm lỗi, cuối cùng đành trả lời vụng về chẳng có đầu có đuôi:
– Anh không biết…
Cả hai người cùng cười, tình yêu là một cái gì đó ʇ⚡︎ự nhiên mà không thể nói được bằng lời, chỉ có hai chữ Tình yêu mà không cây bút tre nào có thể diễn đạt đủ ý, bởi nó muôn vàn màu sắc và chỉ biết rằng hai con người không thể sống thiếu nhau. Họ bù trừ cho nhau những khiếm khuyết mà trong cuộc sống cần phải có. Họ chỉ ao ước một điều thật giản đơn là được cùng nhau đón bình minh, cùng ngắm hoàng hôn sau bữa cơm chiều, và được nắm tay nhau lúc ngủ…chỉ đơn giản vậy thôi nhưng mà sao khó quá.
– Em xin lỗi…
Bỗng Lan cất lên lời xin lỗi làm cả hai cùng ngạc nhiên, Việt Hùng thắc mắc bởi lời xin lỗi vừa rồi, anh vừa cười vừa hỏi:
– Em lại làm gì có lỗi với anh đúng không? dù chỉ là suy nghĩ…
Lan im lặng, bởi cô đã từng nghĩ đến Hoàng Vũ khi nghe tin anh đã trở về, nhưng thật ra mà nói cô cũng chưa hề nhận lời yêu anh, mà chỉ đồng ý với anh để đối phó với bà Liên. Nhưng rõ ràng anh đã chú ý và quan tâm đến cô, biết tính mẹ mình nên anh đã kịp thời giúp đỡ và cô đã gặp may mắn. Còn Việt Hùng chính là người đã dìu cô trong từng bước đi, quan tâm bảo vệ, chở che, là bờ vai cho cô thổn thức mỗi khi gặp sóng gió. Dường như đọc được suy nghĩ của Lan, anh nói:
– Anh hiểu em đang nghĩ gì, từ nay không nên nhắc đến nữa, anh sẽ cùng em trả nợ những ân tình mà anh Vũ cũng như Dì Lan Anh đã giúp khi mình khó khăn. Anh hy vọng rằng từ nay không phải nghe hai từ xin lỗi nữa được không?
Lan mỉm cười ngả đầu dựa vào ռ.ɠ-ự.ɕ anh, Nếu như Hoàng Vũ không trở về, nếu như Việt Hùng không buồn rồi nghỉ mấy ngày thì có lẽ cô không biết tình cảm của mình thế nào, bởi ngày nào anh cũng ở bên cô, chăm sóc, động viên và cùng nhau làm việc, cùng nhau phấn ᵭấu. Chỉ đến khi người đó không ở bên thì sự trống vắng luôn ҳâм cҺιếм và cô bỗng nhớ da diết…, lúc đó cô mới hiểu rằng mình đã yêu anh từ bao giờ…
Tiếng chuông điện thoại làm cả hai giật mình, Lan nhìn màn hình thì là cuộc gọi của Trần Dương nên cô nghe máy:
– Alo…
Tiếng của Trần Dương từ đầu dây bên kia có vẻ buồn:
– Bạn nghe tin gì chưa?
Lan ngạc nhiên:
– Mình có biết gì đâu? Mà là tin gì chứ?
– Mình vừa nghe nói bà Liên bị bắt rồi, không biết tin có chính ҳάc không?
– Hợp đồng thất bại thì bà ấy phải chịu thua lỗ có khi phá sản, cớ sao lại bị bắt chứ?
– Nghe nói bà ấy thuê Һγ siпh tìm hai người môi giới, nghe đâu họ bị bọn Һγ siпh ᵭάпҺ dẫn đến trọng thương, bọn chúng khai người chủ mưu chính là bà Liên…
– Trời ơi, tại sao bà ấy còn chưa biết điểm dừng, còn anh Vũ thì sao?
– Nghe nói anh Vũ buồn lắm bởi khuyên mẹ nhưng không được…
Lan im lặng, cô muốn gặp Vũ một lần và bàn giao lô đất lại cho anh, nhưng Việt Hùng lại muốn chính anh gặp anh ấy, hai người đàn ông chắc chắn sẽ nói chuyện và cảm thông với nhau hơn:
– Anh sẽ gặp anh ấy…
Lan im lặng, cô nghĩ có lẽ để Việt Hùng gặp thì tốt hơn, dù sao hai người cũng từng làm cùng nhau hơn chục năm trời, Hùng muốn Vũ bản lĩnh đứng dậy làm lại từ đầu, bên anh đang còn Dì Lan Anh và bạn bè hỗ trợ, Hùng sẽ nhắc cho anh Vũ nhớ với một cô gáι nghèo với hai bàn tay trắng như Lan, mà vẫn quyết tâm vượt khó vươn lên, quyết không đầu hàng số phận. Vậy thì tại sao anh Vũ lại chịu đầu hàng chứ? Anh hiểu sự lo lắng của Vũ khi mẹ bị giam cầm, nhưng ai làm sai phải chịu hậu quả, hy vọng rằng những ngày trong tù, bà Liên sẽ thay đổi trở thành người tốt.
Hai thanh niên ngồi trong quán café nhưng cả hai cùng im lặng. Không ai biết rằng trước đây họ đã cùng nhau làm trong một công ty, nhưng bây giờ tình hình đã đổi khác. Nhưng đồng tiền và hoàn cảnh có thể thay đổi nhưng tình bạn của họ thì không bao giờ, và chắc chắn một điều rằng khi gặp khó khăn thì họ lại càng sát cάпh bên nhau để dìu nhau cùng vượt qua mọi gian khó…