Vượt sóng ngầm – Chương 15

Tác giả: Nguyễn Hiền

Khoảng 30 phút sau thì Việt Hùng quay lại và cùng Lan rời khỏi quán, thấy nét mặt anh vô cùng căng thẳng thì cô ngạc nhiên:

– Anh sao vậy? nhìn mặt khó coi quá à…

Việt Hùng trả lời với cô nhưng cũng như nói với chính mình:

– Anh đang nghĩ có bao giờ mình khuyên Trần Dương như vậy là hại cô ấy không?

– Em cũng đang áy náy quá, nhưng cho dù anh khuyên thế nhưng tin rằng cô ấy sẽ cân nhắc và ʇ⚡︎ự quyết định, biết đâu cô ấy đã nhận lời thầu hợp đồng đó với bên đối tác rồi thì sao?

– Không còn cơ hội nữa rồi, bởi đã có công ty nhận rồi…

– Anh nói vậy là sao?

Vẫn với vẻ mặt căng thẳng, Việt Hùng trả lời:

– Dự án này bà Kim Liên đã nhận rồi, tất nhiên may mắn cũng có nhưng cũng không tránh khỏi rủi ro…

– Theo như anh ρhâп tích thì em nghĩ rủi ro sẽ nhiều hơn, em nghĩ Trần Dương sẽ hiểu dụng ý của mình mà…

– Anh cũng hy vọng như thế…thôi mình về đi…

Hai người vội về nhà để thực hiện gói thầu vừa nhận được, đúng lúc đó thì Trần Dương cũng gọi tới làm Lan vừa mừng lại vừa lo:

– Alo, mình nghe nè Dương ơi…

– Hai bạn ghé tôi đi, có việc cho tụi mình nè…

– Lại vẫn gói thầu xuất khẩu sang Nga đúng không?

Trần Dương không trả lời vào câu hỏi của cô mà chỉ nói ngắn gọn:

– Hai bạn ghé nhé…

Lan nhìn Việt Hùng như chờ ý kiến của anh, nhưng thấy anh vẫn lặng im không nói gì mà chỉ gật đầu rồi kéo tay cô đi ra ngoài. Gặp nhau, Lan hết sức ngạc nhiên khi thấy Trần Dương không hề buồn mà cười rất tươi. Hai người đều thở phào nhẹ nhõm khi biết cô ấy không giận mình. Hóa ra chính Trần Dương cũng đã nhận được tin bà Kim Liên đã thầu dự án đó, cô muốn gặp hai người để cảm ơn nên hẹn tới nhà mình. Và cả Việt Hùng và Lan đều không thể biết rằng hợp đồng mà cô vừa ký được cũng chính là Trần Dương bảo lãnh với đối tác…

Tưởng Trần Dương chưa biết về việc bà Kim Liên đã nhận hợp đồng, Lan e dè:

– Bạn đừng buồn tụi mình nha…

– Buồn vì chuyện gì?

– Chuyện anh Hùng can ngăn bạn không nhận hợp đồng lớn kia, bà Kim Liên nhận rồi…

– Mình phải cảm ơn anh Hùng mới đúng

Lan quay sang nhìn Việt Hùng, thì thấy anh lại cũng gật đầu thì lấy làm khó hiểu, anh ấy gật đầu vì cái gì chứ? Nhưng ánh mắt của anh ấy dường như đọc được suy nghĩ của cô, ngập ngừng một lát, Lan nói với bạn:

– Mình vừa ký được hợp đồng, bạn làm cùng với mình nhé…

Trần Dương hỏi bạn:

– Bạn không đủ ʇ⚡︎ự tin để làm hả?

Lan ấp úng:

– Không phải ý đó, vì bạn đã tạo việc làm cho mình, bây giờ mình nhận được hợp đồng này chẳng nhẽ lại quên bạn hay sao?

Trần Dương cảm động bởi tấm lòng của bạn mình, cô không nói ra việc đã bảo lãnh với đối tác, cho bạn mình được trực tiếp ký hợp đồng này mà không phải qua công ty cô. Cầm tay Lan, cô nói:

– Bạn phải hứa với mình làm việc thật tốt, đừng làm mình thất vọng…

Lan cũng ҳúc ᵭộпg không kém, cô ôm lấy bạn mà cổ họng cũng đã khan đặc vì ҳúc ᵭộпg:

– Mình hứa…cảm ơn bạn đã quá tốt với mình…

Chỉ có Việt Hùng là hiểu rằng Trần Dương đã giúp mình, anh cũng ʇ⚡︎ự hứa với bản thân sẽ cố gắng để không phụ lòng tốt của bạn…

Vì quá bận rộn nên cả Hùng và Lan đều không bận tâm về chuyện có liên quan đến bà Kim Liên nữa, bỗng chiều nay cô nhận được cuộc điện thoại của Trần Dương:

– Alo…

– Bạn nghe tin gì chưa?

– Tin gì? thật tình mình rất bận…

– Bạn làm cùng với công nhân hả?

– Có chứ, không những chỉ mình mà cả nhà mình cùng làm, không ai ở không cả, giờ nhìn đâu cũng thấy việc…

– Haizz, vậy để đâu cho hết tiền, mình thì chịu thôi…

– Hoàn cảnh mình còn khó khăn lắm, nếu không cố gắng thì không ổn…

– Mình thương bạn quá, cố gắng lên…

Chợt Lan hỏi bạn:

– Ủa, vừa rồi bạn hỏi mình có biết tin gì là sao?

Trần Dương cười:

– Ừa, là tin bà Kim Liên bị côпg αп sờ gáy rồi…

– Về chuyện gì?

– Theo mình nghĩ thì nguyên nhân cũng từ cái hợp đồng xuất khẩu kia thôi. Nghe nói bà ép công nhân tăng ca quá sức, nên 3 người ngất ở ngay trong ρhâп xưởng, chính vì thế gia đình người ta làm đơn kiện lên côпg αп…

Lan mím môi tỏ vẻ tức giận:

– Vẫn cái tật như cũ, bà ta sẵn sàng đè đầu cưỡi cổ công nhân, miễn sao đạt được mục đích của mình…

– Nghe đâu thanh tra cùng với côпg αп đều vào cuộc điều tra…

Từ đầu dây bên kia, Trần Dương bỗng im lặng bởi đây cũng là bài học cho tất cả các doanh nghiệp, khi lên kế hoạch cho công nhân tăng ca, sao cho phù hợp với sức khỏe của họ…

Thấy Trần Dương không nói gì, Lan không hiểu lại tưởng bạn hiểu nhầm ý của mình, cô nói tiếp:

– Dương ơi…

Tiếng Trần Dương bên kia bỗng cười làm cô an tâm:

– Tụi mình phải rút kinh nghiệm Lan à, thôi bạn làm việc đi, mình bận một chút…

– Ừa, gặp bạn sau nhé…

Vừa dừng máy là cô lại lao vào công việc, lúc này Việt Hùng đi lại gần thấy cô làm việc mà quên cả nghỉ ngơi nên lo lắng:

– Em nghỉ chút đi không Ьệпh đó…

Cô cười để anh yên tâm:

– Em làm như thế này thì ăn thua gì, mỗi người cố gắng một chút thì sẽ hoàn thành kế hoạch sớm thôi…

Anh hiểu, bởi hợp đồng này là đầu tiên mà cô nhận được, hẳn cô ấy sẽ lo lắng lắm, nhưng cần phải bình tĩnh nếu không càng gắng sẽ lại càng rối lên thôi. Có một chuyện mà anh không nói cho cô biết, đó là tình hình chiến sự giữa hai nước Nga và Ukraine đang vô cùng căng thẳng, và rõ ràng việc xuất khẩu sang các nước đều rất khó khăn huống hồ gì là Nga. Anh không hình dung được bà Kim Liên sẽ như thế nào nếu nhận được tin này…

Đúng như Việt Hùng dự đoán, trong khi giải quyết đơn kiện của người nhà 3 công nhân bị ngất xỉu tại ρhâп xưởng do làm việc quá sức, thì chiều nay Bà Lan Anh gọi cho Bà:

– Chị nghe tin gì chưa?

Vốn đang muốn điên lên vì chuyện côпg αп và thanh tra đến làm việc, họ lập biên bản về các vi phạm, nào là phòng cháy chữa cháy, an toàn lao động, chế độ ăn trưa không đảm bảo vệ sinh,… chỉ nghĩ thôi bà cũng đã muốn điên đầu. Bà biết em gáι vốn không đồng ý cho bà nhận hợp đồng này vì tiến độ thi công quá gấp, nhưng bà vẫn cương quyết nhận nên bà Lan Anh giận không nhúng tay vào…bà trả lời nhát gừng:

– Nhưng là chuyện gì mới được chứ? Bận tối mắt tối mũi đâu còn thời gian mà nghe tin nọ tin kia…

Thấy chị gáι mình không hứng thú, bà Lan Anh chỉ biết lắc đầu:

– Thôi chị bận thì làm đi…

Đúng lúc này, bà Kim Liên nhận được email của đối tác yêu cầu khẩn trương giao hàng qua đường bộ, bởi tình hình bất khả kháng do chiến tranh. Bà ta không hiểu chuyện gì xảy ra khi bà đang cố gắng chạy đua với thời gian, bây giờ còn đòi hỏi gì nữa. Chợt nhớ đến cuộc gọi của bà Lan Anh, bà vội gọi lại:

– A lo…Em vừa hỏi chị nghe tin gì là sao?

Lúc này bà Lan Anh đang nói chuyện qua email với Hoàng Vũ, chính tin này cũng do anh cung cấp nên bà không trả lời cuộc gọi của chị mình. Lúc đầu bà không nói với Hoàng Vũ về hợp đồng lần này, nhưng nay sự thể đã rồi thì bà thấy rằng cũng nên cho cháu biết, bà trả lời:

– Tình hìnhcông ty có vẻ căng con ạ…

Hoàng Vũ lo lắng:

– Ở nhà đã xảy ra chuyện gì? Dì nói rõ hơn một chút được không?

Bà Lan Anh mới kể cho anh nghe về hợp đồng xuất khẩu sang Nga, bà đã can ngăn thậm chí muốn rút vốn ra khỏi doanh nghiệp, nhưng bà Liên cương quyết không đồng ý và ʇ⚡︎ự mình ký kết hợp đồng giữa hai bên…

– Trời ơi…

Thấy cháu trai quá thất vọng, bà Lan Anh khuyên:

– Con cũng không nên lo lắng quá mà phải hết sức bình tĩnh, hy vọng mọi chuyện sẽ ổn…

– Bên này căng lắm, con cũng chuẩn bị trở về thôi…

Nghe Hoàng Vũ nói làm bà Lan Anh tái mặt, nếu đúng như thế thì nguy to rồi, rõ ràng bên đối tác sẽ không thể nhận, do các nước đều tạm ngưng xuất nhập khẩu, và có khi phải đóng cửa biên giới, chính vì thế vừa rồi họ đã gửi email nhắc nhở, nhưng bà Liên vẫn ương bướng không đồng ý. Tiếng Hoàng Vũ như van nài:

– Trong khi chờ cháu về, Dì nói rõ cho mẹ cháu biết và gửi email cho đối tác xem tình hình thế nào? có cứu vãn được không?

Bà Lan Anh im lặng, bởi điều này bà đã làm rồi nhưng không có kết quả, hiện nay bà chưa nghĩ ra cách gì để có thể cứu vãn tình thế. Bà nói với Hoàng Vũ:

– Cháu về đi…

Rồi bà tắt máy. Thấy dì tắt máy đột ngột, Hoàng Vũ cảm thấy lo lắng, anh gọi về cho mẹ nhưng kể từ ngày xảy ra chuyện anh muốn cưới Lan thì bà không liên lạc với con nữa, thậm chí phong tỏa tài sản của anh. Biết mẹ quá đáng đối với mình nhưng anh cũng cương quyết không nhượng bộ. Sở dĩ anh phải ra đi vì không muốn mình dính vào cái bẫy của mẹ và Minh Nguyệt. Vẫn biết rằng Lan chưa sẵn sàng có tình cảm với mình nhưng anh vẫn hy vọng. Có một điều anh không hiểu rằng tại sao mỗi lần anh gọi về đều không có người nhận, hỏi dì Lan Anh thì cũng chỉ cười và nói rằng Dì đã thay cháu trai mà giúp đỡ cô ấy rồi…

Bà Kim Liên cứ như một người điên khi bộ phận kế toán báo rằng đã gửi email cho đối tác, nhằm xin gia hạn thêm thời gian nhưng không nhận được câu trả lời, Những email liên tiếp được gửi đi nhưng ngược lại chỉ nhận được một sự im lặng. Bà lên ngân hàng xin rót tiền từ khoản tiền bảo lãnh, thì phía ngân hàng trả lời là họ làm theo các điều khoản trong hợp đồng, rằng đã hết thời gian giao hàng, nhưng phía bà Liên vẫn chưa thực hiện theo thỏa thuận, chính vì thế mà bên đối tác đã rút số tiền bảo lãnh về. Bà Liên gầm lên:

– Các người…các người thông đồng với nhau để lừa tôi…

Nhân viên ngân hàng yêu cầu bảo vệ lôi bà ta ra ngoài. Bà Liên như một con thú bị thương, rõ ràng cách đây mấy ngày, bà còn nhận được email yêu cầu mình phải khẩn trương tăng tốc lên may ra mới kịp. Tại sao bây giờ mới chậm có mấy ngày, mà họ lại đối xử với bà như thế chứ? Nhưng nghĩ lại thì bà cũng quá chủ quan khi nghĩ rằng sức mình sẽ làm được. Thứ nhất bà muốn chứng tỏ cho bà Lan Anh hiểu rằng, năng lực trình độ của chị mình cũng không đến nỗi tồi, hơn nữa bà muốn mấy doanh nghiệp mà bà mời liên danh, cũng phải sáng mắt ra vì dám coi thường bà. Trước giờ họ chỉ quen với cách làm việc của bà Lan Anh, nên cho dù bà muốn nói cách gì hay thậm chí đưa cho họ xem bản hợp đồng gốc, có chữ ký của bà và con dấu hẳn hoi, nhưng họ vẫn một mặt từ chối không hợp tác…

Không còn cách nào khác, bà đành gọi điện cho con trai Hoàng Vũ. Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Hoàng Vũ cũng biết rằng mẹ mình đã gặp chuyện không may và điều anh lo lắng cũng đã xảy ra, anh trả lời:

– Alo, mẹ gọi con?

Bà Kim Liên òa khóc:

– Về đi con ơi, nhà mình gay rồi…

Hoàng Vũ động viên:

– Mẹ bình tĩnh nha, con đang ra sân bay để trở về, có chuyện gì thì về nhà nói, thôi con tắt máy nha mẹ…

Nói rồi anh tắt máy. Tuy cố gắng tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng anh vô cùng lo lắng, từ khi nghe bà Lan Anh nói là anh đã hiểu chuyện gì đã xảy ra với gia đình mình. Nhưng anh không thể nghĩ ra cách gì để xử lý, nhất là với mẹ anh thì rõ ràng bà không thể chấp nhận được sự thật đang diễn ra. Nếu công ty phải dừng hoạt động thì cuộc sống của những công nhân sẽ như thế nào? nhưng nếu tiếp tục hoạt động thì tiền đâu để duy trì khi mà tất cả tài sản phải mang ra trả nợ?

Bài viết khác

Mẹ chồng nhà người ta – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc

MẸ CHỒNG NGƯỜI TA Tác giả: HuỳnhMinh Hằng Tôi nằm Viện vì tim hơi mệt, cũng chẳng có gì trầm trọng nhưng các con bảo : Hãy theo dõi kỹ càng ! Tôi nằm ở phòng dành cho Cán bộ và có điều dưỡng riêng. Giờ nghỉ trưa, nhìn thấy một người phụ nữ dáng […]

Sinh con đâu ρhải để nối dõi tông đường…Ngẫm Đời

Nhiều người nghĩ rằng sinh con ra để nối dõi tông đường, để ρhụng dưỡng lúc tuổi già haγ có người thờ ρhượng và nhang khói lúc quα ᵭờι. Tôi không nghĩ thế! Tôi nghĩ đón một đứa con đến với cuộc đời nàγ là nhân duγên, là báu vật được ơn trên ban tặng. […]

Có một người mẹ kế tuyệt vời như thế – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩα nhân văn sâu sắc

Tôi vượt biển một mình, đαu quằn quại đến không còn thiết sống. Tôi như đi trong sương mờ, mải miết vươn đến chỗ mẹ tôi đαng vẫy gọi. Tôi thèm được vùi vào lòng bà, khóc nức nở như một đứα trẻ thơ để quên hết những nỗi đαu thể ҳάc và tâm hồn. […]