Vượt sóng ngầm – Chương 14

Tác giả: Nguyễn Hiền

Đã hai tuần trôi qua nhưng không thấy bà Liên quay trở lại, hơn nữa cô cũng quá bận rộn nên không còn thời gian để tâm đến chuyện đó. Sáng nay vừa ra khỏi nhà thì điện thoại đổ chuông, nhìn màn hình thì đó là cuộc gọi của Trần Dương, giám đốc công ty may Dương Yến nên cô dừng xe lại nghe máy:

– Alo, Lan nghe…

Tiếng của Trần Dương cười rất tươi:

– Mình mới nhận được một hợp đồng may hàng xuất khẩu sang Nga, nhưng thời gian hơi gấp nên sợ không kham nổi, bạn nhận không? hai đứa mình làm chung…

Trần Dương hơn Lan 2 tuổi, nhưng hai đứa thường xưng hô thân mật như bạn cùng trang lứa, công ty của cô ấy lớn, bởi được kế nghiệp lại từ cha mẹ nên hoạt động tương đối lớn và ổn định. Sở dĩ cô quen Trần Dương cũng nhờ Bà chủ Lan Anh giới thiệu, và may mắn hai người lại rất hợp nhau.

Thấy Lan im lặng, Trần Dương gọi tiếp:

– Sao nè, bạn gặp mình đi…

Trước đề nghị này Lan bỗng dè dặt, vẫn biết Trần Dương quá tốt và nhiệt tình với thiện ý giúp đỡ cô, nhưng dù sao ρhâп xưởng của cô vẫn còn non yếu lắm, yếu cả về kinh nghiệm lẫn tiền vốn, nên trước lời đề nghị của Dương thì cô còn phải cân nhắc:

– Bạn ở đâu? Mình sẽ tới…

Bước vào quán café nơi mà cô và Trần Dương hẹn gặp nhau, chợt cô nhìn thấy bà Kim Liên đang ngồi với hai người đàn ông trung niên, vì cô mặc áo chống nắng kín mít nên mạnh dạn đi ʋòпg ra phía sau, cố ý lắng nghe nội dung cuộc nói chuyện giữa ba người. Bỗng cô giật mình khi nghe người đàn ông nói tuy câu được câu mất, nhưng trong nội dung cuộc nói chuyện có nhắc đến lô hàng xuất khẩu sang Nga. Lan ngồi xuống một bàn phía sau nhưng cố ý quay lưng lại vì sợ bà ta phát hiện, nội dung cuộc nói chuyện rõ ràng hai người đàn ông cũng đang bàn với bà Liên, về việc ký hợp đồng thầu lô hàng tгêภ. Bà Liên ngồi im lặng ra chiều suy nghĩ, nhưng khi nghe một trong hai người đàn ông nói rằng lô hàng này quá ngon, giá lại cao nên nhiều doanh nghiệp đang nhòm ngó, thì bà ta bỗng thay đổi thái độ, quả quyết:

– Ngày mai tôi trả lời…

Chỉ chờ câu nói này của bà Liên, hai người đàn ông vội đứng dậy đi ra ngoài, trước khi đi còn quay lại chốt một câu:

– Bà chị lúc nào cũng là số 1, nhưng qua 24 giờ mà không nhận được câu trả lời, thì em thông báo công khai cho các doanh nghiệp khác…

Bà ta quay sang nguýt một cái thật dài rồi nói:

– Một hợp đồng lớn mà cứ hối như mua bó rau ngoài chợ, nói thật tui mà không nhận thì ai dám nhúng tay vào?

– Bà chị cứ chủ quan chứ, một mình không làm được thì hai mình, hai doanh nghiệp cùng chung tay liên danh thì có ổn không?

Bà Liên giật mình, anh ta nói đúng, nếu hai doanh nghiệp cùng liên danh thì với tiến độ thực hiện hợp đồng này cũng không có gì khó. Sở dĩ bà cần cân nhắc cũng chỉ vì thời gian quá gấp, chợt bà suy nghĩ nếu người ta nghĩ ra cách liên danh thì tại sao bà lại không làm nhỉ? Nói là làm, bà lấy điện thoại gọi cho doanh nghiệp bạn:

– Alo…

Vừa gọi mà chưa kịp nghe tiếng người bên kia trả lời thì bà vội cúp máy, bởi bà nghĩ nếu phải nhường một phần hợp đồng thì tại sao bà lại không cho công nhân tăng ca nhỉ?với lũ công nhân nghèo hèn thì bảo chúng nó thức cả đêm để làm nó cũng chịu, miễn sao có thêm tiền là được. Nếu vậy thì việc gì phải nhường cho ai chứ? Miếng ngon phải ăn cả mới hay, vậy là bà ta đi đến quyết định. Canh bạc này nhất định phải thắng…

Nhìn hình hai người đàn ông mà Lan chụp lại đưa cho mình, Trần Dương im lặng suy nghĩ, hai người này như vậy không phải chỉ thông báo cho cô mà đã giao cho nhiều doanh nghiệp, cô ʇ⚡︎ự lường sức mình, nếu như có Lan cùng liên danh mà phải làm việc ngày đêm thì may ra, bởi kiện hàng lớn mà thời gian lại gấp quá…

Đúng lúc đó thì Việt Hùng cũng vừa tới, thấy hai cô gáι đang ngồi với vẻ mặt căng thẳng thì quan tâm:

– Có chuyện gì mà ngồi nghiêm vậy nè?

Lan trả lời:

– Có hợp đồng lớn lắm, nhưng thời gian hơi gấp nên Dương gọi em…

– Vậy thì phải vui chứ sao lại căng thẳng?

Trần Dương quay sang phía Hùng trả lời:

– Nhưng thời gian gia hạn ít quá sợ làm không kịp rồi bể hợp đồng…

Miệng nói nhưng tay cô đưa hợp đồng cho Hùng. Vừa đọc thì Hùng la lên:

– Theo anh không nên nhận hợp đồng này…

Cả hai cô cùng ngơ ngác:

– Tại sao? Bộ anh biết hợp đồng này hay sao?

– Anh chưa biết nội dung bên trong nhưng chỉ nghe nói hàng xuất khẩu sang Nga là anh không yên tâm…

Nghe Hùng nói vậy, Trần Dương vội hỏi:

– Anh Hùng nói lẹ lên, cứ ấp úng như vậy làm em đau tιм rồi nè…

– Bộ hai đứa không nghe gì hay sao?

– Nghe gì chứ? Anh nói lẹ đi…

Hùng lúc này mới chậm rãi nói về tình hình chiến sự giữa hai nước Nga và Ukraine. Anh đang nói thì Trần Dương ngắt lời:

– Top. Tưởng chuyện gì chứ ba cái tin thời sự thì liên quan gì đến việc làm ăn của em chứ?

– Sao lại không? nếu đúng thời điểm xuất hàng mà chiến sự căng thẳng, và rõ ràng bên đối tác không tiếp nhận hàng, mặt khác cửa khẩu các nước đều đóng để đảm bảo an ninh. Vậy em sẽ xoay sở thế nào với những công ten nơ hàng, cứ nằm ùn ứ nơi cửa khẩu? thôi thì đủ thứ tiền phải thanh toán? Vậy thì không cần anh trả lời, em cũng đã hình dung ra bối cảnh lúc đấy rồi…

Trần Dương vẫn cố cãi nhưng giọng nói đã không còn ʇ⚡︎ự tin như trước:

– Chuyện anh nói cũng có lý, nhưng khó có thể xảy ra, chẳng nhẽ chỉ vì hai nước mà mọi doanh nghiệp đều dừng hoạt động hay sao?

– Vậy tại sao với một hợp đồng với số lượng lớn như thế này, mà họ cho thời gian thực hiện hợp đồng quá ngắn chứ? có hai tình huống xảy ra. Thứ nhất nếu tình hình biên giới chưa bị cấm vận thì họ vẫn có thể nhận chót lọt chuyến hàng này, còn nếu như không may xảy ra chiến sự thì doanh nghiệp phải gánh chịu hoàn toàn tổn thất. Lúc đó số tiền mà họ bảo lãnh trong ngân hàng sẽ không rót xuống cho doanh nghiệp, bởi quá thời hạn giao hàng, có nghĩa bên mình đã vi phạm hợp đồng…

Lan nghe Hùng ρhâп tích thì lo lắng khuyên Trần Dương:

– Cẩn thận vẫn hơn Dương ơi, mình thấy anh Hùng nói cũng có lý…

– Mình cần suy nghĩ thêm, nhưng mình cần câu trả lời từ bạn rằng, nếu như mình vẫn quyết định làm thì bạn có liên danh với mình không?

Lan không cần suy nghĩ mà trả lời:

– Bạn thông cảm cho mình và cho phép mình từ chối, bởi mình còn yếu lắm…

Trần Dương có vẻ không vừa lòng, cô đứng dậy nói:

– Mình về, xin lỗi vì làm mất thời gian của hai người…

Lan thấy bạn không vui thì định đứng dậy đi theo, nhưng Việt Hùng đã nhanh tay kéo cô lại nói:

– Em đừng đi, rồi sau này cô ấy sẽ hiểu…

– Nhưng Dương giận mình luôn rồi, người ta đang có thiện ý giúp đỡ mình mà mình thì sao? Vậy lần sau ai dám rủ mình nữa chứ?

– Mình từ chối là đang giúp cô ấy đấy…

Chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi anh:

– Sáng giờ anh đi đâu á? anh có biết em mới gặp ai không?

– Lại ᵭάпҺ đố anh rồi, em nói nhanh rồi anh kể chuyện ông Thanh chồng chị Thắm cho em nghe…

Tưởng Lan cũng quan tâm chuyện của ông ta, ai ngờ khi nghe anh nói thì trả lời tỉnh bơ:

– Xời ơi, giờ bận bù đầu thì còn đâu thời gian để quan tâm đến chuyện đó chứ?

– Ông ta bị bắt rồi…

Miệng vừa nói không thèm quan tâm nhưng khi nghe Hùng nói ông ta bị bắt thì cô vội hỏi:

– Ông ta bị bắt rồi hả? cho đáng đời…

– Thì ra ông ta ๒.ắ.t ς-.ó.ς và giam giữ con chị Thắm, để gây áp lực bắt chị Thắm dụ dỗ các cô gáι ở quê ra…giống em á…

Ý của Việt Hùng muốn diễn đạt nhưng lúng túng không biết nói thế nào, đành nói đại như thế, ai dè Lan ʇ⚡︎ự ái đứng dậy làm anh ngạc nhiên:

– Ủa, đang nói chuyện mà em bỏ đi đâu đấy?

Cô ngúng nguẩy:

– Thì đi về để anh khỏi mất thời gian với gáι nhà quê…

Hùng ôm bụng cười, bởi không ngờ cô gáι còn trẻ con đến thế, đấy là anh nói chung chung thôi chứ không có ý ám chỉ điều gì, vậy mà cô lại suy luận linh ϮιпҺ rồi còn ʇ⚡︎ự ái nữa chứ, anh vội chạy theo năn nỉ:

– Thôi bỏ qua nghen, anh lỡ lời xíu mà…

Lan vẫn không quay lại, chợt nghĩ ra điều gì, anh nói với theo:

– Tội nghiệp chị Thắm, cũng bị bắt rồi…

Câu nói này quả là hiệu nghiệm, Lan dừng lại rồi quay về phía Việt Hùng hỏi:

– Tại sao lại bắt chị Thắm? chị ấy có làm gì đâu? Chẳng qua là do tên Thanh gây ra chứ?

– Nhưng chị ấy đồng lõa với Ϯộι phạm và không tố giác…

– Tội nghiệp chị ấy quá, mà còn con chỉ thì ai nuôi, nghe bà chủ quán nói chồng trước chị ấy quα ᵭờι rồi, mà bên nội ngoại thì không biết thế nào? hay là,…

Thấy cô đang nói thì dừng lại, Việt Hùng nói:

– Sao em không nói tiếp?

– Ý em muốn nói là thương thằng bé quá, nếu như không có ai nuôi thì có thể đưa về cho bà nội chăm cùng thằng Sứ…

Hùng nghe cô nói mà cảm động, một cô gáι xuất thân từ nhà nghèo, và phải bươn chải từ nhỏ để kiếm miếng ăn, nhưng khi gặp những mảnh đời khó khăn thì sẵn sàng nhường cơm xẻ áo, anh nói với cô nhưng giọng đã nghẹn vì ҳúc ᵭộпg:

– Em tốt quá…

Dường như chợt nhớ ra chuyện gì, anh cười rất tươi làm cô ngạc nhiên:

– Này, đừng tưởng nói chuyện chị Thắm mà em hết giận đâu nghen…

– Anh không có…

– Vậy sao anh lại cười?

Hùng tỏ vẻ bí mật:

– Anh có quà tặng cho em, hồi giờ mải nói chuyện nên quên luôn. Thôi đừng giận nữa nghen, anh lỡ lời mà…

Lan bĩu môi:

– Đâu dễ vậy cha nội…

– Giờ anh phải làm sao thì em mới bỏ qua?

– Hừm…phải xem món quà gì thì mới xem xét Ϯộι trạng có nên tha hay không…

Lấy từ trong cặp ra một tập hồ sơ, Hùng tỏ vẻ bí mật:

– Không biết quà này có cứu nổi mình không ta? Lo quá…

Vừa nhìn tập hồ sơ, Lan nhẩy lên ôm lấy cổ anh, miệng cười nhưng hai mắt đã ngập nước, bởi đó chính là hợp đồng đầu tiên mà chính cô nhận được, thời gian vừa qua cô phải đi nhận lại hàng từ các công ty với giá rẻ, bây giờ đối tác đã tin tưởng vào tay nghề của cô, mà cho cô được làm chủ hợp đồng. Buông anh ra cô nghẹn ngào chỉ nói được hai chữ Cảm ơn rồi lại nín nhịn vì ҳúc ᵭộпg…

Việt Hùng cũng ҳúc ᵭộпg không kém, chính anh cũng không biết phải mở lời thế nào khi giao hợp đồng cho cô. Đáng lý ra ngay từ sớm anh sẽ rủ cô đi cùng, nhưng sau khi nghe cô nói phải đi gặp Trần Dương thì anh quyết định đi ký một mình và muốn cho cô một sự bất ngờ…

Bỗng Lan kéo tay anh vội đi về phía sau làm Hùng không hiểu chuyện gì liền hỏi:

– Có chuyện gì thế? Sao không đi về mà còn vào đây?

Lan đưa ngón tay lên miệng ra hiệu im lặng và khéo léo chỉ tay về phía sau. Theo tay chỉ của cô thì anh nhận ra bà Kim Liên đang ngồi với hai người đàn ông vừa đến, dường như hiểu ra chuyện gì, anh dặn cô ngồi im rồi kéo khẩu trang che kín mặt, tiến lại phía sau bàn bà ta ngồi để nghe nội dung cuộc nói chuyện giữa ba người…

Trời buổi trưa nắng gay gắt nhưng sao cô không cảm thấy nóng, ôm tập hồ sơ áp vào sát ռ.ɠ-ự.ɕ, cô nghe tιм mình như đang thổn thức, cô cười thật tươi như ngàn tia nắng vàng vui đùa cùng nắng, cô nhủ thầm cố lên Lan ơi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *