Vượt sóng ngầm – Chương 11
Tác giả: Nguyễn Hiền
Từ trong quán café đi ra, thì cô nhận được điện thoại của thằng Tý nói nhà mình có khách. Mặc dù có chút ngạc nhiên, bởi chuyện có người ghé thăm là quá xa lạ với gia đình cô, nên cô chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Việt Hùng thấy cũng còn sớm nên muốn rủ cô đến nhà một người bạn làm ở phòng tài nguyên môi trường, anh muốn nhờ bạn mình ҳάc minh thông tin quy hoạch đối với lô đất của Lan, nhưng không hiểu sao cô vẫn không yên tâm về cuộc gọi điện thoại của thằng Tý. Ai đến nhà mình chứ? Không lẽ lại bà Kim Liên? Nhưng bà ấy tại sao lại biết nhà cô được chứ? Nhưng tốt nhất là nên quay về bởi nếu đúng là bà ấy thì không ổn rồi. Quay sang Việt Hùng, cô nói:
– Em phải quay về, anh đi một mình nhé…
– Nhưng đã xảy ra chuyện gì?
– Em của em nó nói có hai người phụ nữ đến nhà, có bao giờ là bà Kim Liên và Minh Nguyệt không?
– Bà ta đến nhà em làm gì chứ? Trong khi em đã nghỉ việc ở công ty rồi? Được, anh đi với em…
Lan tâm trạng không tốt nên trả lời:
– Bà ta về rồi nên anh đến mà làm gì, em muốn về một mình, anh để em yên có được không?
– Em nói gì thế? Anh chỉ lo cho em thôi mà…
Miệng nói nhưng Việt Hùng đã thấy gương mặt của Lan đỏ ửng, hai mắt đã ngập nước thì dừng lại. Sự quan tâm của anh lúc này là không cần thiết, anh nói với cô:
– Vậy em về đi, cẩn thận nhé…
Lan không trả lời và quay đi luôn, có ai hiểu được tâm trạng của cô lúc này khi nghĩ về bà nội, việc cô phải nghỉ việc cũng không nói cho nội biết, bởi với cô Nội có biết thì cũng không giải quyết được gì mà chẳng qua chỉ suy nghĩ, lo lắng thêm thôi…
Thằng Tý đã ngồi ngoài cổng chờ làm cô ngạc nhiên:
– Sao em lại ngồi đây? Nội đâu rồi?
Thằng Tý không trả lời vào câu hỏi của chị Hai mà nó nói:
– Bà ta về rồi, Nội đang khóc…
– Tại sao Nội lại khóc? Bà ta nói gì chứ?
– Bà ta hỏi em học lớp mấy, em trả lời học lớp 9, rồi bà ta…bà ta…
Lan tỏ ra sốt ruột quát lớn:
– Bà ta làm sao? Bộ mày muốn chị Hai phát điên hay sao?
Thằng Tý hoảng sợ lắp bắp:
– Bà ta nói nhà mình nghèo kiết ҳάc, không có mà ăn còn bày đặt đi học…sao bà ấy lại nói vậy chị Hai?
Lan tức giận vô cùng, không hiểu một con người có học lại giàu như bà Kim Liên mà lại ăn nói thiếu văn hóa đến thế. Nhất định cô sẽ không bỏ qua, cho dù phải 10 hay 20 năm sau thì cô cũng sẽ có lần đối đầu với bà ta bằng mọi giá. Cô phải giải thích cho Nội thế nào đây khi nội chưa biết là cô đã nghỉ việc, cô nói với thằng Tý:
– Không có chuyện gì đâu, em lo học cho tốt nhé…
Nói xong Lan đi thẳng vào nhà, cô cứ nghĩ lúc này nội đang buồn đang khóc như lời thằng Tý nói, nhưng không phải vậy, khi cô vừa bước vào nhà thì thấy Nội đang dọn cơm, nhìn thấy cháu gáι đã về, bà nói:
– Đi làm về rồi hả con? nay được về sớm thì tốt quá, ăn cơm thôi…
– Con nghe thằng Tý nói nhà mình có ai đến hả Nội?
Một thoáng im lặng, bà cười trả lời như không có chuyện gì xảy ra:
– À, có người đi lạc đường nên vào nhầm nhà thôi, ai mà thèm bước chân vào nhà mình chứ, thôi con tắm rửa thay đồ rồi ăn cơm…
Nói rồi Nội vội quay mặt đi nên cô biết là Nội nói dối. Nhưng với cô thì việc bà ta có đến đây cũng không làm gì được cô, vấn đề cô quan tâm là sợ Nội lo lắng:
– Nội đừng dấu con và bận tâm những lời bà ta nói mà làm gì, con đã nghỉ việc ở công ty đó rồi, nên bà ta bây giờ không phải là bà chủ của con nữa…
Nghe nói như vậy thì bà Lành quay lại nhìn cháu gáι:
– Con nói vậy nghĩa là sao? Bộ con không làm ở đó thì làm ở đâu chớ?
– Con làm nơi khác rồi, Nội còn nhớ có lần con rủ Nội lên đó ở không?
– Nội nhớ chứ, nhưng còn cha má tụi bây đang còn nằm đây, làm sao Nội nỡ ra đi chứ?
Bà Lành im lặng không nói gì, nhưng tâm trạng có phần nhẹ nhõm hơn khi nghe tin cháu mình không còn làm chỗ bà ta nữa, giá như mà lúc đó bà biết rằng như thế này thì bà sẽ không để yên. Nhà bà nghèo nhưng cũng không nhờ vả hay xin xỏ gì của nhà bà ta, vậy vô duyên vô cớ lại đến nhà người ta mà ăn nói linh ϮιпҺ gì không biết. Nhìn cháu gáι vất vả mà bà thương lắm nhưng cũng chẳng làm được gì ngoài việc cơm nước cho mấy đứa…nhưng bà vẫn thắc mắc:
– Vậy con đã không còn làm ở công ty của bà ta nữa, vậy bà ta còn đến đây mà làm gì? lại còn giới thiệu là bà chủ của con?
– Con cũng không hiểu, nhưng nhất định con không bỏ qua…
– Thôi con ạ, mình nhà nghèo thấp cổ bé họng, không ᵭấu được người ta đâu. Họ giàu quá mà…
– Đâu cứ có tiền là được quyền ҳúc ρhα̣m người khác chứ? Nhất định sẽ có ngày con đối mặt với bà ta…
Nghe cháu gáι nói có vẻ cương quyết, bà biết rằng có khuyên cũng không được nên chỉ lắc đầu…
Ba bà cháu ngồi bên mâm cơm mà không ai muốn ăn, khuôn mặt người nào cũng đăm chiêu suy nghĩ. Bỗng bà Sáu Lành lên tiếng:
– Bộ có cần Nội lên trển với chị em tụi bây không? để Nội còn thu xếp…
Lan nghe nói thì mừng quá, cô ôm lấy Nội:
– Nội chịu rồi á Nội, nếu nhà mình chuyển lên đó thì hàng ngày con và thằng Đại không phải chạy hàng chục cây số mỗi ngày, thằng Tý và mấy đứa đi học cũng tiện hơn, ngoài giờ học cũng có thể phụ thằng Đại làm vườn…Nội có thể trồng rau, nuôi mấy con gà đẻ lấy trứng…
Chỉ cần nghe thấy thế là bà Sáu Lành ưng cái bụng rồi, còn thằng Tý thì khỏi phải nói, nó mừng ra mặt khi được thoát ra khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này. Bà Sáu ngập ngừng định hỏi đó là nơi nào? tại sao lại có? Nhưng rồi bà lại im, bởi bà có biết thì cũng chẳng làm được gì, chỉ cầu cho cháu gặp được người tốt. Rồi Bà chợt nghĩ cũng có thể con bé không làm ở chỗ cũ nữa nên bà ta cay cú. Lắc đầu như rũ bỏ hết những suy nghĩ tiêu cực trong đầu. Bà vội giục các cháu:
– Thôi ăn cơm đi, còn thu dọn đồ nữa…
Nghe Nội nói mà Lan không nhịn được cười:
– Chưa đi ngay đâu Nội ơi, con còn phải sửa cái nhà ở đó xong thì mới chuyển chớ. Giờ kéo cả nhà đến đó thì ở đâu?
– Ủa vậy hả? có cần Nội đến đó dọn đỡ một tay không? chứ một mình thằng Đại thì làm được gì?
– Nó rủ luôn thằng Tý, thằng Tèo cùng làm mà, Nội nghỉ ngơi còn trông mấy đứa nhỏ, mai con ghé xem tình hình thế nào rồi con báo Nội. Được Nội đồng ý là con mừng rồi…
Chẳng hiểu sao sau sự đồng ý của Nội là mấy chị em ai cũng phấn khởi ăn cơm một cách ngon lành. Nhìn các cháu ăn cơm mà bà bỗng thấy vui, ước gì bà có sức khỏe để có thể giúp được con cháu…
Cố gắng tỏ ra bình tĩnh trước mặt Bà Nội nhưng suốt đêm Lan không ngủ được. Cô vừa mừng vừa lo, mừng vì thông tin về mảnh đất ra mặt tiền, nhưng lo vì không biết kế hoạch phải bắt đầu từ đâu. Đành rằng Hùng hứa sẽ giúp đỡ nhưng cô không thể ỷ lại vào anh được, sáng nay cô và anh Hùng sẽ thống nhất kế hoạch để tiến hành lập xưởng may…
Bỗng chuông điện thoại của cô đổ chuông, nhìn màn hình thì số điện thoại hoàn toàn xa lạ nhưng cô vẫn lắng tai nghe. Từ đầu dây bên kia là một người phụ nữ muốn gặp cô có việc, lúc đầu Lan lưỡng lự bởi cô không quen người đó, nhưng suy nghĩ lại thì cô nhận lời. Điểm hẹn là một quán café với không gian thoáng mát, cô bước vào và cũng dễ nhận ra người phụ nữ mặc áo xanh như mô tả…cô lễ phép cúi chào:
– Cháu chào cô ạ…
– Bất ngờ đúng không? cô xin lỗi về sự đường đột này. Cô thứ tư nên cứ gọi cô là Tư nhé…
– Dạ, còn cháu là…
– Lan đúng không? cô không những biết tên mà còn biết cả số điện thoại của cháu nữa…
– Sao cô biết tên cháu ạ?
Không mất nhiều thời gian, cô Tư nhìn Lan cười thân thiện rồi nói:
– Cô quan tâm đến mảnh đất mặt tiền của cháu…
Lan vô cùng ngạc nhiên, bởi cô ấy là ai mà lại biết mảnh đất của cô? Ngay chính cô cũng chỉ mới biết đây thôi từ bà chủ, nhưng cũng chưa chắc chắn rằng thông tin đó là thật, vậy mà cô ấy lại nắm rõ ngọn ngành từng chi tiết, thậm chí thông tin quy hoạch, số tờ số thửa,…cứ như là của mình vậy. Cô bắt đầu thận trọng hơn nên làm bộ ngạc nhiên:
– Cô vừa nói mảnh đất nào ạ?
– Thửa đất số 34, tờ bản đồ số 19, địa chỉ…và người sở hữu là cháu, đúng không?
– Nhưng sao ạ?
– Cô muốn mua mảnh đất đó, sở dĩ cô biết được điều này bởi người quen của cô ở phòng tài nguyên môi trường cung cấp. Cô muốn biết ý kiến của cháu…
Quá bất ngờ. mọi việc cứ như được sắp đặt sẵn nên Lan bỗng nghi ngờ, có bao giờ đây cũng là kế của bà Liên không? tại sao bà ấy lại cứ bám theo để hại cô chứ? Thật tình cô cũng chưa hề yêu Hoàng Vũ, mà chỉ hứa với anh nhận là bạn gáι nếu như mẹ anh hỏi mà thôi. Anh căn dặn cô tuyệt đối không gọi cho anh rồi anh sẽ gọi lại, nhưng từ hôm đó đến nay anh không có hồi âm, mảnh đất anh mua tặng, thì cô vẫn nguyện trong lòng sau này sẽ trả lại nếu có điều kiện. Không hiểu chuyện gia đình anh thế nào và anh nói với mẹ ra sao? Nhưng bà Liên mẹ anh đã làm cô tổn thương rất nhiều, nhất là việc bà ấy đến nhà vừa rồi…
– Ý cháu thế nào?
– Vâng, mảnh đất đó là của cháu, nhưng cô mua giá bao nhiêu ạ?
Cô Tư lúc này nhìn Lan mỉm cười:
– Cùng là phụ nữ, đáng lý ra cháu là người bán thì phải ra giá, nhưng trong trường hợp này cô lại là người muốn mua, nên cô thử gợi ý thế này cháu xem có được không nhé…
– Dạ, cô cứ nói ạ…
– Thật ra mẹ cô cũng ở gần đó nên cô muốn mua xây nhà ở gần mẹ để tiện bề chăm sóc, nhưng hiện tại tiền mặt cô không có nhiều, nên cô muốn đổi cho con lấy nhà của cô và một xưởng may…cô bù thêm tiền cho con…
Nghe đến xưởng may là Lan quá mừng rồi, bởi cô đang bí khoản này và chưa biết phải bắt đầu từ đâu, quên luôn việc bán đất, cô tươi nét mặt:
– Ủa, cô cũng là thợ may ạ?
– Cô không chỉ là thợ may mà còn là giám đốc nữa cơ đấy, nếu con đồng ý thì cô sẽ giúp con trong kinh doanh, cô cũng nói với các đối tác quan tâm đến con…
Lan cứ tưởng mình đang mơ, việc bán mảnh đất cũng nhằm vào mục đích lập xưởng may, bây giờ bỗng có người vừa mua có tiền, lại có nhà ở và đặc biệt lại có một xưởng may như mơ ước thì còn gì bằng. Cô định trả lời rằng đồng ý nhưng lại sợ nếu đồng ý nhanh quá thì người mua lại thay đổi vì sợ bị hớ rồi không mua nữa thì sao. Thấy cô im lặng, Cô Tư nói tiếp:
– Nếu cháu đồng ý thì mình về căn nhà có xưởng may, rồi ra phòng công chứng làm thủ tục chuyển nhượng…
Lan suy nghĩ rồi trả lời:
– Cháu muốn suy nghĩ thêm, nhưng thôi cô đã nói thế thì cháu đồng ý…
Hai cô cháu đứng dậy đi ra xe. Trước khi rời đi, cô Tư quay về phía cuối quán café, nơi có một người phụ nữ mang kính mát to bản đang ngồi, và nhận được cái gật đầu của người đó…