Vượt sóng ngầm – Chương 10

Tác giả: Nguyễn Hiền

Việt Hùng cũng bị cuốn theo trí tò mò của Lan, nên ngay sáng hôm sau anh và cô đã có mặt ở quán café đối diện tiệm may của chị Thắm để quan sát, nhưng thật kỳ lạ đã gần 9 giờ rồi mà chị ấy vẫn chưa mở cửa. Bỗng bà chủ quán nhận ra cô nên hỏi:

– Ủa, hình như cô làm may ở quán cô Thắm phải hôn?

Lan cười:

– Dạ, nhưng con nghỉ rồi…

Bà chủ quán chép miệng:

– Tội cho cô đó lắm, lấy phải thằng chồng vũ phu nên bị ᵭάпҺ hoài à, cũng mấy cô gáι đến học may như cô đó, nhưng cũng chỉ được vài tháng là nghỉ…

– Vậy à Bác? Nhưng tại sao chị ấy lại cam chịu như thế chứ? Mà hai người lấy nhau không có con à Bác? Cháu học mấy tháng mà không gặp con chị ấy lần nào hết á…

Bà chủ quán bỗng nhìn trước ngó sau rồi ghé tai cô nói nhỏ:

– Nghe nói ông này không có con, còn cô Thắm có một đời chồng và một đứa con trai, hồi tôi mới về đây bán thi thoảng cũng thấy thằng nhỏ. Nhưng lâu rồi không thấy nữa, có hôm tôi hỏi thì cổ nói đưa về nội cho bé đi học…

– Như vậy thằng bé là con chị Thắm với người chồng trước…

– Chồng trước của cô Thắm là thợ hồ bị tai пα̣п quα ᵭờι rồi, tôi cũng chỉ nghe nói vậy chứ không dám hỏi…

– Dạ, cháu hiểu, cùng phận phụ nữ thấy thương chị ấy quá…

Bỗng bà quay sang hỏi cô:

– Ủa, mà cô học xong chưa mà ngưng ngang vậy?

– Dạ, cháu cũng học sơ sơ vậy thôi, khi nào có tiền thì học tiếp…

Cô đang nói thì ngưng bặt khi nhìn thấy chị Thắm mở cửa mang bịch rác ra ngoài, có một điều chân phải chị đi khập khiễng thì vô cùng ngạc nhiên. Lan định đứng dậy đi sang gặp chị Thắm thì Hùng vội kéo tay cô lại, anh nói:

– Em phải hết sức bình tĩnh, chờ kết quả điều tra từ cậu Đồng…

– Hắn đi vắng rồi, thương chị ấy quá…

– Em muốn cứu chị Thắm thì phải bình tĩnh, có khả năng hôm chị ấy cứu em nên hắn đã ᵭάпҺ chị ấy…

Lan im lặng, bởi những lời Hùng nói là hoàn toàn đúng, cô phải hết sức bình tĩnh, nếu bị lộ thì ngay chính cô cũng gặp пguγ Һιểм. Bỗng điện thoại của cô đổ chuông, nhìn màn hình là bà chủ đã bán đất cho cô, ngạc nhiên không hiểu chuyện gì, cô vội nghe máy:

– Alo cháu nghe ạ…

Tiếng bà chủ nói trong máy có vẻ tiếc nuối:

– Trời ơi sao cô may thế? Tôi vừa bán xong cho cô thì mảnh đất lại trúng quy hoạch đường giao thông…

– Cô nói vậy là sao ạ? Cháu không hiểu?

– Ý tôi là mảnh đất bán cho cô nay ra mặt tiền đường lộ lớn rồi…

– Vậy may quá ạ, con hẻm cũ nhỏ quá xe hơi không vô được, hơn nữa dân cư cũng vắng, nay ra ngoài lộ chắc thuận tiện hơn…

Bà thở dài:

– Tôi bán rẻ cho cô mà con tôi cứ cằn nhằn mẹ bán vội quá, hay là cô cho tôi chuộc lại được không?

Lan im lặng, cô không biết trả lời sao cho phải, hôm trước thì bà ấy năn nỉ cô mua, bây giờ mảnh đất ra mặt tiền đường lới thì lại muốn lấy, như vậy coi sao đặng chứ?

Thấy cô nghe điện thoại rồi vẻ mặt đăm chiêu ra chiều suy nghĩ thì Việt Hùng hỏi:

– Có chuyện gì thế?

– Em có mua mảnh đất ở gần đây, cũng là chị Thắm giới thiệu khi em đang học may, nay mảnh đất ra mặt tiền do quy hoạch đường giao thông nên bà chủ muốn chuộc lại…

– Sao bà ta khôn thế? Giá trị mảnh đất bây giờ tăng lên rất nhiều, nếu không có nhu cầu ở thì em có thể bán theo giá thị trường để lấy vốn làm ăn…

Câu nói của Việt Hùng bỗng làm cô nảy ra một ý tưởng mới. Bỗng Lan hỏi làm Hùng ngạc nhiên:

– Nếu có tiền, em mơ ước mở một ρhâп xưởng may nho nhỏ, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu…

Việt Hùng ủng hộ:

– Nếu em muốn thì làm thôi, anh sẽ ủng hộ em…

Mặc dù chưa biết mảnh đất nếu bán thì được bao nhiêu nhưng hai người bắt đầu lên kế hoạch. Làm ở công ty của bà Liên hơn 10 năm nên Việt Hùng quá rành về mọi hoạt động, trước tiên chỉ thành lập một tổ hợp nhỏ, với những nguồn sản phẩm cung cấp nhu cầu trong nước, vừa phù hợp nguồn vốn lại cũng đúng với khả năng. Lan từ khi nghe nói thì vui lắm, nhưng cứ băn khoăn không biết mảnh đất bán được bao nhiêu? Liệu có đủ không, rồi mua máy may công nghiệp, vắt sổ, trang thiết bị… mà chỉ nghe thôi là cô đã hoa mắt rồi…

Việt Hùng thì khác, anh thận trọng lên kế hoạch từng chi tiết, trước mắt phải xây ρhâп xưởng, đây là khâu khó nhất, nếu đi thuê thì phải một khoản chi phí hàng tháng trong khu thu chưa có mà chi ra lại nhiều. Sau đó anh sẽ liên hệ với các mối quen hỏi mua số máy cũ nhưng còn tốt, hoặc sang lại của các doanh nghiệp khác số máy móc, thiết bị dư thừa. Phải tính toán làm sao giảm chi phí xuống mức tối đa. Trước tiên đáp ứng theo đơn đặt hàng nhỏ lẻ, để Lan quen với khâu quản lý và điều hành mọi hoạt động đi vào quỹ đạo. Lúc đó cô sẽ ʇ⚡︎ự tin và phát triển khả năng của mình, anh tin rằng cô sẽ làm được…

Hai người rời khỏi quán nhưng không phải để về nhà, mà chẳng qua không muốn tên Thanh về sẽ phát hiện ra, họ rẽ vào một quán café khá kín đáo để bàn bạc kế hoạch mới. Nhìn nét mặt của cô có vẻ hoang mang không ʇ⚡︎ự tin mà anh thương vô cùng. Nhưng cũng đúng thôi khi cô đang ở trong tình trạng lo lắng, và có phần mất phương hướng, bởi từ trình độ tay nghề lẫn đồng vốn còn đang rất mơ hồ, ý tưởng chẳng qua cũng chỉ là giấc mơ mà chưa có thực tế, phải bắt tay vào làm và vượt qua mọi khó khăn, sóng gió thì lúc đó mới trưởng thành, rút kinh nghiệm từ những thất bại mới có thành công.

Ông trời thật khéo trêu đùa, quán café mà hai người vừa đến cũng chính là nơi mà bà Kim Liên và Minh Nguyệt ghé uống nước và nói chuyện. Không phải chỉ mình Minh Nguyệt mà cả bà Kim Liên đều nhìn thấy hai người đi vào. Nhân cơ hội này Minh Nguyệt nói bâng quơ:

– Cô Lan nhìn vậy mà không phải vậy…

Bà Liên ngạc nhiên có vẻ không hiểu câu nói ẩn ý của cô gáι:

– Cô nói vậy là ý gì?

– Dạ không có gì, ý cháu chỉ muốn nói rằng Lan nhìn bên ngoài hiền lành nhưng thật ra cũng ghê gớm lắm, hết quyến rũ để nhờ vả anh Vũ, bây giờ lại thêm anh Hùng, rồi không biết còn ai nữa…

Bà Liên khẽ Hừm trong cổ họng thầm nghĩ, tưởng cao sang chứ ai ngờ cũng là loại gáι dựa vào vốn ʇ⚡︎ự có mà quyến rũ trai thôi. Nhưng trước mặt Minh Nguyệt nên bà im lặng, nhưng trong lòng vô cùng tức giận. Rõ ràng bà chê hoàn cảnh cô gáι nghèo nặng gánh gia đình, thì việc cô đi với ai và làm gì thì cũng chẳng cần bà phải quan tâm. Nhưng tại sao bà cũng cảm thấy tức chứ? Bên cạnh tiếng Minh Nguyệt vẫn đang cố tình châm biếm nhưng chủ yếu để bà chủ nghe được mà tức tối.

– Cô nói lảm nhảm gì thế? Có im đi không hả?

Tiếng quát của bà Liên làm Minh Nguyệt và mọi người xung quanh đều bất ngờ, lúc này Việt Hùng và Lan đang ngồi ở một bàn gần đó cũng nghe thấy. Cứ tưởng khi nhận ra mẹ của Hoàng Vũ thì cô sẽ mất bình tĩnh, nhưng không như anh nghĩ, bởi cô vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Quay sang Việt Hùng, cô nói:

– Mình dừng ở đây rồi bàn sau, em muốn về nhà…

Hùng suy nghĩ rồi trả lời:

– Anh nghĩ chưa nên về, bởi ai chứ bà chủ và Minh Nguyệt sẽ nghĩ rằng mình sợ họ nên không dám ngồi lại…

– Sợ gì chứ? Em chỉ lo cho anh thôi…

Việt Hùng cười:

– Cần thiết thì anh cũng xin nghỉ, lo gì…

– Nếu vậy thì mình về, xem phản ứng của hai người thế nào?

Cô chưa nói hết câu thì có điện thoại gọi đến, và cô cũng vô cùng ngạc nhiên khi người gọi không ai khác mà chính là bà Kim Liên:

– Alo…Bác gọi cho cháu có gì không ạ?

– Cô đang ở đâu?

– Cháu đang ở rất gần Bác…

– Gặp nhau đi…

Không ngờ cô trả lời và cũng là từ chối:

– Cháu xin lỗi, giờ cháu có việc nên phải đi, hẹn gặp Bác sau ạ…

Không ngờ bà Liên hỏi gằn từng tiếng:

– Cô…cô dám từ chối tôi?

– Vâng, cháu có việc nên phải đi, hẹn gặp Bác sau ạ…

Cơn tức giận tràn lên пα̃σ, bà Liên giận tím mặt:

– Cô có nghĩ là tôi sẽ về nói với thằng Vũ thế nào không?

– Dạ, Bác cứ nói với anh Vũ đi ạ, cháu xin phép đi trước…

Nói rồi cô tắt máy làm cho bà Liên lại càng căm tức hơn, nhất là ngay trước mặt cô Nguyệt. Bà lẩm bẩm:

– Cái thằng không hiểu bị bỏ bùa mê tђยốς lú hay sao mà đi mê cái con nhỏ này, chưa gì mà đã thế này, mai mốt nó trèo lên bàn thờ mà ngồi quá…

Minh Nguyệt vốn nhìn thấy Lan đi với Việt Hùng nên tức tối, nhân tiện bà Liên thế này nên cô cố ý đổ thêm dầu vào lửa:

– Bà chủ cũng thông cảm cho cô ấy không cha không mẹ, lại thêm bà cố lẩn thẩn, em út thì nheo nhóc. Bà chủ chưa thấy chứ nhìn ghê lắm…

– Bộ cô biết nhà cô ta hả?

– Dạ, cháu có biết…

– Vậy cô có thể cùng tôi đến thăm mấy bà cháu được không?

– Dạ được chứ ạ…

Hai người cũng rời quán ngay sau đó, xe chạy theo con đường gồ ghề bởi đường đất mà lại gặp những cơn mưa nên bị xói mòn. Vậy mà hàng ngày chị em Lan vẫn từ nhà đến công ty để làm việc và cảm thấy bình thường. Xe dừng trước một căn nhà cấp 4 đã cũ, bà Liên cùng cô gáι bước xuống đi vào bên trong. Lúc này thằng Tý cũng mới đi học về, bà Lành thì đang nấu cơm. Thấy hai người lạ đi vào thì thằng Tý nói với bà Nội:

– Nội ơi, hình như nhà mình có ai kiếm?

Bà Lành không thèm bận tâm đến lời nói của cháu, bởi với gia đình bà thì cả năm cũng không có ai thèm lui tới. Nhà giàu người ta tìm đến nhau để còn làm ăn, chứ nghèo rớt mùng tơi như nhà bà thì họ đến mà làm gì? bà vừa nhặt rau vừa trả lời:

– Bộ mày nghĩ nhà mình có khách hay sao?

Bà chưa nói hết câu thì bỗng giật mình bởi tiếng nói sau lưng:

– Chào bà cụ, xin hỏi đây có phải là nhà cô Lan?

Nghe người lạ nhắc đến tên cháu mình thì bà ngạc nhiên hỏi lại:

– Bà quen con Lan nhà tôi…

– Đúng, tôi chính là bà chủ nơi cô Lan làm việc…

– Ôi sơ xuất quá, mời bà chủ ngồi…

Nhìn mấy cái ghế cũ kỹ mặc dù đã được bà cụ lấy khăn lau cẩn thận, nhưng làm sao bà Liên có thể ngồi xuống đó, nhìn bộ ly chén cái to cái nhỏ sứt mẻ chẳng bộ nào ra bộ nào thì bà làm sao dám uống. Chính vì thế bà cứ đứng sừng sững giữa nhà. Bà Lành thì không hiểu tưởng mình không chu đáo với bà chủ của cháu mình nên càng ra sức mời mọc. Thằng Tý thấy bà nội cứ niềm nở mời còn bà khách thì dường như không nghe thấy. Lúc này nó lại gần nhìn vào mắt bà ta rồi nói:

– Dạ, bà cháu mời bà ngồi ạ…

Không ngờ bà Liên trợn mắt:

– Mầy nhiêu tuổi rồi?

– Dạ, cháu 14 tuổi, học lớp 9…

Bà ta nguýt dài rồi mỉa mai:

– Nghèo kiết ҳάc, ăn còn không có mà bày đặt học với chả hành…

Bà Lành nghe giọng nói mιệt ϮҺị như vậy thì tức lắm, nhưng vì đây chính là bà chủ của cháu mình nên bà kìm chế không lên tiếng. Bởi bà sợ nếu mình không khéo thì bà chủ lại gây khó dễ với cháu mình Ϯộι nghiệp. Nhưng bà Liên thấy không ai nói gì lại càng làm tới:

– Nghèo kiết ҳάc như vầy mà không biết thân biết phận lại còn bày đặt chê tiền, may mà mình không sứt mẻ đồng xu cắc bạc nào…

Nói xong cũng không chào không hỏi, bà Liên ngoắc tay Minh Nguyệt ra xe đi về. Khi bà ta đi rồi mà bà Lành vẫn còn không tin ở những gì mình vừa chứng kiến. Lúc này bà mới thấy thương cháu mình biết nhường nào. Cũng chỉ vì cha mẹ mất sớm mà nó phải gánh vác vai trò trụ cột khi còn là một thiếu nữ, ở cái tuổi này đáng lý ra cháu bà đã biết làm dáng, được học hành vui đùa cùng các bạn. Nhưng cũng vì cuộc sống mưu sinh, lo cho bà và các em có được miếng cơm manh áo, mà nó phải chịu đựng bà chủ khinh thường người nghèo như thế này. Họ đã đi từ lâu mà bà cứ như hóa đá đứng giữa nhà, hai hàng nước mắt đã chảy ra từ bao giờ…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *