Vợ của bố và chồng của mẹ – Câu chuyện ý nghĩa sâu sắc
Vợ của bố và chồng của mẹ
Tác giả : Loan Ngẫn
Hải phòng những ngày này nắng như đổ lửa. Khắp nơi chỉ thấy nắng và nóng là dư dả. Nó đang “thiền” ở cafe thì nhận được cuộc gọi từ ông chồng mẹ nó. Lâu lắm rồi bố mẹ thật chả ai gọi điện hỏi thăm mà chỉ có vợ của bố và chồng của mẹ gọi!
Bố mẹ nó bỏ nhau vì hai người đều quá bận. Ấy là bố và mẹ nó nói thế. Nó ở với bà nội nhưng từ năm nó lên cấp hai thì nó hay được chồng mẹ và vợ của bố đón đến nhà bố và mẹ nó chơi với các em.
Nó rất thích những ngày cuối tuần được gặp vợ bố hoặc chồng của mẹ. Chẳng phải đến ngày ấy nó sẽ được gặp bố hay mẹ của mình mà đơn giản nó cảm thấy ấm áp khi được nói chuyện với chồng mẹ hay vợ bố.
Một lần nó bị ốm sốt phải đi bệnh viện. Bố và mẹ thật của nó người thì bận đi công tác, người thì bận việc ở ngân hàng. Mẹ nó làm cái gì đó cũng to to ở 1 ngân hàng lớn thế nên chỉ có vợ bố và chồng mẹ thay nhau trông chừng nó suốt mấy ngày. Mấy ngày ở bệnh viện nó cảm thấy thật hạnh phúc.
Mỗi lần nó sốt cao là vợ bố lại mê tơi gọi y tá hay bác sĩ. Bà ấy nhìn nó với con mắt thương xót thực sự, bà ấy đặt tay lên trán nó với tất cả tình yêu thương. Bón cho nó từng thìa cháo với cả những xót đau khi nó cứ nôn thốc nôn tháo khi vừa ăn được một chút gì đó.
Chồng của mẹ cả đêm thức trắng bên giường nó canh me sợi dây truyền dịch, bế nó đi tiểu tiện hoặc nâng nó lên mỗi khi nó khó thở hoặc quá mệt mỏi.
Nó gần ra viện mẹ nó mới hết bận. Mẹ đến thăm nó mang theo một túi hoa quả xịn, mẹ mặc cái váy công sở may rất khéo và đi đôi giày cao gót thanh lịch. Mẹ nó đến tay chẳng rờ trên trán nó một lần. Chẳng hỏi nó nóng sốt ra sao và cũng chẳng ôm nó vào lòng.
Mẹ vừa vào thì có điện thoại. Mẹ vừa nghe tay vừa trao giỏ quả cho chồng của mẹ, nói một lúc mới đến cạnh giường nó nhưng trong ánh mắt mẹ nó biết mẹ sợ ngồi xuống nhàu mất cái váy rất xinh kia. Nó nhớ hồi còn ở cùng bố mẹ, mỗi lần mẹ nó muốn ôm muốn sà vào lòng mẹ là mẹ nó lại sợ tay nó làm bẩn mất váy của mẹ.
Cha nó cũng đến, ông cũng mang theo một giỏ quả cùng với một chú ở công ty. Chú đưa quả cho vợ bố trong khi ông ta cũng lại bận nghe điện thoại. Ông ấy chỉ đạo hướng dẫn và cáu kỉnh gì đó trong khi chú kia tất bật hỏi thăm vợ bố tình hình sức khoẻ của nó.
Ngày nó ra viện, chồng mẹ và vợ bố đón nó về. Sau một hồi bàn bạc nó được đưa về nhà vợ bố. Nó được vợ bố chăm sóc tẩm bổ đủ thứ. Nó bình phục rất nhanh. Đứa em gái cùng cha khác mẹ bé hơn nó vài tuổi nhưng rất biết ý.
Con bé thương nó bằng tình thương thật thà và mềm mại của một bé gái làm nó thấy rất ấm áp. Cha nó thì đi miết từ ngày nó ra viện đến khi khoẻ hẳn về nhà bà nội nó cũng không thể gặp ông ấy lấy một lần.
Lâu lâu vợ bố và chồng mẹ lại tổ chức cho cả bọn ba đứa trẻ con hai nhà đi bơi ở sông Trịnh. Đi câu cá và cả thả diều ở cánh đồng, chồng mẹ nó làm những chiếc diều canh cốc bằng giấy vở cũ, chú ấy buộc lèo cực khéo, nó học mãi mà không thể làm giống chú vì khi bay lên khỏi mặt đất vài mét là diều nó buộc lèo cắm phập đầu xuống ruộng chứ không nhẹ nhàng vút lên rồi uốn lượn theo gió như chồng của mẹ nó làm.
Nó chỉ thích những ngày cuối tuần đến nhà chồng mẹ hoặc vợ bố mà không gặp mẹ hay bố ruột của nó ở nhà. Sự lạnh nhạt và xa cách của hai người ấy khiến nó thấy sự hiện diện của nó chỉ là một cái gạch nối thừa giữa quá khứ với hiện tại của họ.
Nếu không có họ ở nhà, nó cảm thấy vô cùng dễ chịu và ấm áp giữa bọn trẻ con hai nhà và hai người không máu mủ ruột rà mà thân thiết thương yêu nó nhường kia.
Giờ nó đã lớn lắm rồi, năm đầu tiên trong cuộc đời sinh viên, lâu lâu nó điện thoại về cho chồng mẹ hoặc vợ bố để chuyện trò và tâm sự này kia. Nó nghĩ nó may mắn khi có chồng mẹ và vợ bố với mấy đứa em nó trong đời.
Bài sưu tầm