Vợ Cậu Tư – Chương 5
Tác giả Trần Phan Trúc Giang
Sau khi từ phòng má chồng ra, tôi tung tăng đi xuống bếp. Sau bếp mọi người đang nhặt rau nói chuyện cũng vui vẻ.
Thấy tôi đi xuống, mấy người làm chào một tiếng “Mợ Tư”. Tôi cũng gật đầu vui vẻ không có gì là ra vẻ bà chủ với người làm.
Nhà chồng tôi to lắm, là kiểu biệt thự sân vườn rất rộng. Gì chứ ở quê đất đai nhiều, mà nhà chồng tôi thuộc dạng giàu nức vách nên nhà cửa sân vườn rộng là quá bình thường. Đứng trên cửa sổ phòng nhìn xuống xung quanh ít nhà mà có nhà thì nhỏ nhỏ kiểu nhà cấp 4 cấp 5 chứ như nhà chồng tôi là không có cái thứ 2 ở vùng này. Cũng vì rộng với to nên người làm trong nhà cũng đông. Tính sơ sơ trong nhà 3 người: ʋú Huệ, bé Li với Thu Cúc. Còn bên ngoài có anh Tùng lái xe với bác Thọ làm vườn, quên nữa còn cu Dừa lo chuyện đồng áng. Tính ra 5,6 người chứ không có ít. Giàu kҺιếρ!
Tôi đi ra sàn nước, kéo cái ghế ngồi xuống phụ mọi người nhặt rau. Thấy tôi ngồi xuống, ʋú Huệ kêu lên:
– Mợ, mợ lên nhà đi. Lát xong xuôi mợ ngó chừng nấu ăn là được rồi, không cần mợ xuống làm mấy cái này đâu. Bà lớn thấy tụi tôi bị cҺửι ch.ết.
Tôi xua tay, cười bảo với ʋú Huệ:
– Con mới trong phòng má ra mà, để con giúp mọi người cho mau xong. Ở nhà cũng chán có cái gì làm đâu, mọi người để con phụ.
Thấy tôi kiên quyết quá nên không ai nỡ từ chối, mà với tôi mấy cái việc vặt nấu ăn là bình thường, chỉ là tôi chưa quen trong nhà nên không được nhanh nhẹn thôi. Nhặt rau rửa ϮhịϮ cá xong, tôi xoắn tay áo, nói với Thu Cúc.
– Chị Cúc để em nấu cho, hôm nay mọi người nghỉ ngơi một hôm đi.
Thu Cúc chừng ngang tuổi tôi, thấy tôi đòi nấu ăn chị ấy ngăn lia lịa.
– Thôi mợ, mợ phụ nhiêu đó đủ rồi. Để tôi làm, chứ mợ không quen bị phỏng bà cҺửι tôi.
– Có gì đâu, mấy cái nấu ăn này em làm được, chị không cần lo. Hôm nay để em trổ tài một bữa, mấy bữa sau em nhường lại vị trí cho mình mà.
Tôi lại quay sang ʋú Huệ đang hầm canh, cười nói:
– Vú, ʋú thấy con nói đúng không?
Vú Huệ vừa nêm nồi canh gà thơm phức, vừa cười nói:
– Ừ mợ nấu cho quen, trước mợ Ba cũng hay nấu lắm.
Tôi gật đầu, đắc ý nói với Thu Cúc:
– Chị thấy chưa, để em làm đầu bếp một bữa nha.
Thu Cúc chắc hết cách với tôi, chị ấy đành buông xuôi để tôi muốn làm gì thì làm. Chừng 30 phút sau tôi làm xong một mâm cơm đầy ắp thơm phức. Bé Li, Thu Cúc với ʋú Huệ cứ trố mắt nhìn tôi, chắc không ai tin tôi nấu khá ngon được như thế này.
– Trời mợ Tư nấu ngon quá, trang trí cái này đẹp ghê luôn.
Bé Li phấn khích, còn Thu Cúc lại mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi chằm chằm, lát sau chị ấy mới hỏi:
– Cái cá này, mợ thêm gia vị gì mà thơm quá mợ?
Tôi nháy mắt, cười bí hiểm:
– Bí mật, nhưng mà dễ lắm, bữa nào em chỉ cho. Mà em nấu vậy còn thua chị, hồi trưa ăn gà kho chị nấu ngon hết xảy con bà bảy luôn.
Nghe tôi khen, Thu Cúc cười cười nhưng có vẻ gượng gạo. Đằng sau lại nghe tiếng chị Hai vừa cười nói:
– Lài em nấu hả Lài, thơm quá ta.
Tôi quay lại, cười vui vẻ:
– Dạ chị Hai, chị Hai ăn cơm luôn, tới giờ cơm rồi.
– Ừ thì giờ này qua là ăn chực còn gì nữa, ờ mà Lài ra chị nói.
Chị Hai vừa kéo tay tôi vừa thì thầm to nhỏ:
– Chuyện hồi sáng chị nghe rồi, là con Thắm vu oan cho em phải không. Nói chị nghe.
Tôi giật mình, công nhận tin tức chị chồng tôi nhanh ghê.
– Dạ chắc do em nghe nhầm…
– Nhầm gì, em không có gì phải sợ nó hết. Cái tính của nó chị lạ gì, là nó vu oan cho em cho ba má ghét em chứ không đâu.
– Chị Hai, sao chị Thắm phải làm vậy?
Chị Hai thấy tôi hỏi, chị nhiệt tình hẳn ra:
– Em không biết hả? Bụng đứa nào có cháu trai cho ba má đầu tiên được chia 2/3 của cải đó. Chị là không tính rồi, chỉ tính mấy đứa dâu tụi bây thôi. Mà em nghĩ coi, con Thắm cố tình làm vậy ly gián vợ chồng em, làm cho ba má ghét em để nó dễ bề thâu tóm hết tài sản nhà này đó. Cái con ranh con, em thấy tâm địa nó xấu xa chưa?
Thiệt là vậy sao, nếu vậy thì có lý do lắm chứ…
– Ủa chị Hai mới qua chơi, bộ chị nói xấu em hay sao mà thậm thụt với em dâu vậy? Em nói chị đừng có đâm bì thóc chọc bì gạo nữa, cái tính chị nào giờ không bỏ kỳ thiệt.
Nghe giọng chị Thắm ngọt ngào mà tôi lạnh sóng lưng nhưng mà chị Hai cũng không có vừa. Chị buông tay tôi sấn tới chỗ chị Thắm:
– Thắm cô ăn nói cẩn thận, tôi với em dâu nói chuyện thì liên quan gì cô. Bộ ai nói nhỏ cũng đều nói xấu cô hả? Cô có tật cái giật mình đùng đùng à.
Chị Thắm cười lạnh:
– Trong cái nhà này ai không biết chị ghét em, chị tính đâm chọc em với em dâu chứ gì. Em lạ chị quá, chị dám thề danh dự chị không có không. Thề bậy bạ coi chừng banh thây nha chị Hai.
Tôi thấy tình hình coi bộ không ổn, liền can ngăn cả hai ra.
– Thôi thôi 2 chị, chị em không mà. Dọn cơm dọn cơm lên không lát ba má la ch.ết. Đi đi, chị Thắm phụ em đi.
Tôi kéo tay chị Thắm đi ra bếp cũng không quên nháy mắt ra hiệu với chị Hai đi lên trước. Cái gì chứ trong 2 bà này tôi nghiêng về chị chồng nhiều hơn là chị dâu. Với lại Phong cũng có nói chị Thắm không day vào được.
Chị Thắm không vui nên cả buổi cũng không nói gì. Tới giờ cơm chiều, Phong vừa lúc về kịp. Anh bị ba chồng tôi mắng:
– Sau này về trước giờ ăn nửa tiếng, làm cái gì chiều nào cũng để mọi người chờ về là sao?
Phong cười cười, anh cũng không mấy vui mà nói:
– Nếu con về không kịp thì mọi người ăn trước đi, chờ con làm gì.
– Còn trả lời hả Phong, mày toàn đi chơi chứ có đi đâu đâu mà ăn nói kiểu như làm công ăn chuyện lớn như anh Ba mày vậy. Bất tài vô dụng.
Phong cười nhạt, trên gương mặt anh lộ vẻ tức giận thật sự. Anh đứng dậy kéo ghế cái đùng:
– Dẹp đi, khỏi ăn uống gì nữa. Từ nhỏ đến giờ ba có khi nào quan tâm đến con đâu mà lên tiếng. Vợ cưới về cũng là ý của ba, con chẳng được nói cái gì cả. Ba xem được thì để cái nhà này cho anh Ba với thằng Đạt đi, con chẳng cần đâu, đừng lúc nào cũng hậm hực với con. Con không cần.
Anh chồng tôi quát:
– Phong, em ăn nói cái kiểu gì vậy?
Phong không trả lời, anh liếc mắt qua anh Ba lại liếc mắt qua tôi, lát sau anh mới hậm hực đùng đùng giận dữ đi lên phòng.
– Cái thằng con mất dạy.
Ba chồng tôi vừa mắng vừa thở hồng hộc, má nhỏ với anh Ba Thành phải xoa lưng vuốt ngực cho ông. Lúc này má chồng tôi với anh chị Hai mới chạy ra. Thấy ba chồng tôi làm mệt, mọi người dìu ông ngồi xuống. Lát sau ông đỡ lại kêu tôi tiếp tục dọn cơm. Lúc đi xuống bếp, tôi nghe tiếng má nhỏ nói với má chồng tôi.
– Nhà này trước giờ có tùm lum chuyện vậy đâu, chị lớn chị coi….xui ghê nơi.
Tôi thở dài ngao ngán, tôi chả làm gì sai cũng bị vạ lây. Mà chồng tôi ở cái nhà này cũng không được tốt đẹp gì mấy….. Số tôi quả là lao đao.
__________…__________
Vừa mới xảy ra tranh cãi nên bữa ăn cũng không mấy vui vẻ. Hôm nay anh chị Hai qua ăn cơm, chị Hai thì không thích chị Thắm, cho nên suốt buổi toàn khen mấy món ăn tôi nấu.
– Ba, ba thấy bé Lài nấu ăn ngon không?
Ba chồng tôi dù không vui nhưng vẫn tiếp lời con gáι cưng. Ông gật gù:
– Ừ Lài nấu ăn ngon thiệt, như này là ăn đứt Thu Cúc rồi.
Má chồng tôi cũng khen vài câu:
– Bây giờ má mới biết vợ thằng Phong biết nấu ăn đó, coi bộ mốt làm đầu bếp được rồi nha con.
Tôi được khen đến nở mũi nhưng lại không cảm thấy quá vui vì dù sao chồng tôi cũng vừa bị cҺửι, vui làm sao nổi mà vui.
Chị Hai quay sang anh Hai, hỏi:
– Anh thấy Lài nấu ăn ngon không anh?
Anh rể tôi là người có vẻ ít nói, nghe chị Hai hỏi anh mới trả lời.
– Ừ ngon, nhà này ai nấu ăn cũng ngon.
Chị Hai tôi xị mặt, liếc ngang liếc dọc nhìn sang chị Thắm. Tôi nhìn mấy người bọn họ, cảm thấy cứ có cái gì kỳ kỳ lắm….
Sau bữa cơm tôi nhanh tay xuống bếp lấy cho Phong một mâm cơm nhỏ bưng lên phòng cho anh. Mở cửa phòng ra lại thấy anh đang tập trung làm việc trên laptop. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh tập trung nghiêm túc, bộ dáng này…. trông hút mắt ҡıṅһ ҡһủṅɢ. Tim tôi ᵭậρ rộn ràng khi thấy dáng vẻ này của anh, đẹp trai điên đảo tâm hồn thiếu nữ.
Nghe tiếng động, anh quay lại, nhìn thấy tôi đang bưng mâm cơm nhỏ. Anh nghiêm nghị:
– Tôi không ăn, cô bưng xuống đi.
” Ọt ọt “, tiếng bụng ai đó vì đói mà kêu lên. Tôi nhịn cười, bưng mâm cơm vào trong đặt trên bàn. Tôi kéo tay Phong, cười nói:
– Tôi biết anh đói bụng, anh ăn chút gì đi rồi làm tiếp. Tôi thấy anh khá vất vả, sáng đi còn tươm tất chiều về bèo nhèo hết rồi.
Phong dằn tay ra khỏi tay tôi, bụng anh vẫn kêu nhưng mặt lại lạnh nhạt.
– Không, tôi không ăn.
– Anh giận lẫy gì chứ, trước tôi cũng bị cҺửι hoài. Ba tҺươпg anh nên mới nói như vậy mà.
Phong vẫn trước sau một gương mặt:
– Tôi không giận gì ông ấy cả, chỉ là không muốn ăn thôi. Tôi có giận thiệt thì đã chẳng ở đây rồi.
– Ý là anh cố tình làm vậy sao, để chi vậy?
Thấy tôi hỏi nhiều, anh không trả lời. Lại nhìn mâm cơm tôi vừa hâm пóпg lại, nheo nheo mắt hỏi:
– Hôm nay ai nấu cơm à?
– Ơ sao anh biết?
– Nghe mùi thức ăn khác, cái món cá kia, ai nấu?
Tôi vênh mặt rất tự tin:
– Tôi nấu. Đây là lần đầu tiên vợ anh trổ tài bếp núc, anh mau ăn ủng hộ vợ anh đi. Không tôi giận thiệt đấy, chúng ta hợp tác với nhau chút xíu đi.
Tôi vừa nói vừa nhăn mày nhăn mặt, Phong chắc kiểu không nhìn được bộ dáng này của tôi nên mới quyết định ҳάch mông đi về bàn ăn. Tôi múc cho anh một chén cơm đầy đưa đến tay anh, nhìn anh gắp miếng cá cho vào miệng. Thấy anh ăn không kiên dè tôi chợt nở nụ cười.
Thật sự tôi cũng như bao người vợ khác thôi, cũng vui vẻ khi thấy chồng mình vui. Mặc dù tôi và Phong chỉ là trên danh nghĩa chưa có tình cảm nhưng nhìn anh ta hài lòng tôi cũng thấy dễ chịu. Có lẽ tôi từ bé ít nhận được tình yêu tҺươпg của gia đình lại thường xuyên nhìn thấy cảnh mẹ cҺửι mắng ba nên đâm ra tôi có quan điểm mạnh mẽ về người chồng sau này của mình. Tôi không muốn chanh chua giống như mẹ mình, tôi chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho người tôi nhận định làm chồng. Bởi vì thế nên tôi mới cổ hủ về chuyện trai gáι vì tôi sợ trao nhầm tình cảm cho một người không tốt. Mà người tính sao bằng trời tính, cuối cùng chồng của tôi lại là người tôi không hề quen biết trước. Éo le thay. Nhưng mà nói thế nào thì chúng tôi cũng đã là vợ chồng, việc người vợ phải chăm lo cho chồng là điều hiển nhiên.
– Cô nhìn gì vậy, cô ăn chưa?
Nghe anh gọi tôi giật mình, vội gật đầu, tôi cười:
– Tôi ăn rồi, anh ăn đi. Đồ ăn được đúng không?
Phong gật đầu, tốc độ ăn cũng rất nhanh.
– Ừ ngon. Cô cũng đảm đang nhỉ?
Tôi lại được khen, mũi cũng tự dưng đỏ ửng khác thường. Trong lòng được khen cũng vui, chắc đây là lần đầu tiên được ai khen nấu ăn ngon mà tôi lại vui đến vậy…..
___________…___________
Thấm cái ù qua 2 tháng. Cuộc sống của tôi ở nhà chồng tương đối yên ổn, dạo gần đây chị Hai không thường qua chơi nên chị Thắm lào với chị Hai cũng không mấy gây nhau. Tôi cũng không hiểu sao 2 người đó lại ghét nhau đến vậy nữa. Mà ngại không biết hỏi ai nên là tôi cũng không biết nguyên nhân thế nào.
Phong đối xử với tôi cũng không tệ, mỗi tối đều ngủ chung giường nhưng lại không đụng chạm đến nhau, ở giữa bọn tôi luôn có cái gối ôm cách ngăn. Sống chung với anh 2 tháng tôi lại thấy tính tình anh với tôi khá hòa hợp. Anh là người đàn ông xem ra là tệ Һạι nhất nhà, má chồng tôi bảo anh mở một tiệm game lớn ở ngoài thị xã, mỗi ngày đi đi về về cũng mất 1 tiếng đồng hồ nhưng thu nhập lại rất thấp so với kinh tế chung của gia đình. Gia đình chồng tôi có một công ty ρhâп phối gạo rất lớn, gọi là lớn nhất nhì miền Tây, gạo được xuất khẩu cả sang nước ngoài, hiện tại thì công ty ba chồng tôi vẫn là người điều hành, phụ giúp ông ấy là anh Ba Thành. Người thứ út thì vẫn đi học, chỉ riêng chồng tôi là không thích kinh doanh mặc cho anh có bằng cấp hẳn hoi đàng hoàng. Trong vùng anh cũng là một công Ϯử ăn chơi có tiếng, lắm lúc tôi đi chợ nghe người ta nói hoài. Nhưng mà tiếp xúc với anh tôi lại thấy anh không phải là loại người ham chơi không có chí tiến thủ, đôi lần tôi thấy anh làm việc rất hăng say trên máy tính nhưng khi xuống nhà ăn cơm thì lại bảo là chơi game mới trên mạпg. Hình như anh ấy muốn giấu giếm cái gì đó và anh cũng không phải là người đơn giản như mọi người trong nhà luôn nghĩ…..
_________…________
Tối muộn cả nhà đều ℓêп gιườпg đi ngủ, tôi nửa đêm lại đói, hôm nay đến tháng nên buổi chiều tôi ăn ít, bây giờ lại đói meo râu. Bật ngồi dậy thấy bên cạnh trống không không thấy Phong đâu tôi cũng không nghĩ nhiều, chắc là anh đi đâu đó rồi. Sọt chiếc dép sau đó lọ mọ đi xuống nhà bếp, may quá dưới nhà luôn có thức ăn trữ sẵn. Pha một tô mì ăn liền bỏ thêm chút hành lá với quả trứng gà ta, 5 phút sau mì chín thơm phưng phức.
Húp sì sụp hết một tô mì to, tôi dọn dẹp định bụng đi lên phòng lại nghe bên ngoài có tiếng động loạt soạt sau cái xích đu gỗ ngoài vườn. Trong bóng tối lờ mờ tôi thấy có bóng người nhưng nhìn thì lại không nhận ra ai. Thoắt cái tôi nghĩ có khi nào lạ trộm không???
Mở cửa bước ra ngoài, tôi hỏi to:
– Ai đó?
Trong lùm cây sơ ri có tiếng xào xạc nhưng vẫn không nghe tiếng trả lời. Chắc bụng tôi vớ cái cây to bên hông nhà cầm theo cho chắc. Cái gì chứ tôi gan lì mấy chuyện này lắm, có мάu tò mò từ nhỏ nên thấy cái gì mờ ám là đi tìm hiểu liền.
– Ai vậy, sao tôi hỏi không trả lời?
Vẫn không nghe ai lên tiếng nhưng rõ ràng là chỗ đó đang có người, tôi đi từ từ đến, trên tay cầm chắc cái cây to. Gần đến nơi tôi lại hỏi thêm lần nữa:
– Tôi hỏi ai vậy, ai mà tối lén la lén lút trong bụi cây. Ai?
Vẫn im re không tiếng nói, мάu côпg αп trỗi dậy tôi đi đến sάϮ bụi cây…thì ôi mẹ ơi từ trong bụi sơ ri bóng một người lao ra làm tôi hoảng loạn hét toáng lên.
– Á Á cứu…
– Im im, tôi đây, cô la cái gì?
Trời đất mẹ là Phong…anh ta bị điên hay sao mà tối lại chui vào bụi cây trốn chứ?
– Anh…anh bị ҟҺùпg hả, tôi sợ ch.ết vía rồi…
Nghe tiếng tôi hét ʋú Huệ với bé Li cũng chạy ra, thấy tôi run rẩy ʋú lo lắng hỏi:
– Cậu mợ, có chuyện gì mà tối cậu mợ ra đây?
Phong thấy tôi mặt mày xanh tím, anh kéo tôi ra sau cười hì hì với ʋú:
– Không có gì đâu ʋú, ʋú vô ngủ đi, tối con đưa Lài đi hóng mát mà.
– Hóng mát mà sao mợ la hét om sòm vậy cậu Phong?
Phong quay lại nhìn tôi, anh nháy nháy mắt ra hiệu bảo tôi trả lời. Tôi hít một hơi hoàn hồn, lấp bấp nói với ʋú:
– Dạ…anh Phong nói đúng á ʋú. Tụi con ra đi dạo tự dưng có con…netn… rắn bò qua con sợ quá…
Vú Huệ thấy tôi trả lời bà dường như yên tâm, vuốt vuốt ngực, bà cười:
– Hết hồn, tôi cứ tưởng có chuyện gì chứ.
Nói hết câu bà lại quay sang bé Li mình mảy ướt nhẹp, trên đầu lại dính lá cây khô. Bà ʋú mặt nhăn nhó khó chịu hỏi:
– Li mày đi đâu mà mình mảy đầu cổ dơ hèm vậy nè?
Bé Li cười hì hì:
– Con đi Ьắt cóc trong vườn nè, nghe mợ hét con chạy ra, chạy nhanh quá té cù nên thành ra vầy hihi.
Vú Huệ cũng không cằn nhằn, bà liếc mắt sang bé Li rồi quay sang vợ chồng tôi, nói nhỏ:
– Thôi khuya rồi, cậu mợ lên nghỉ đi. Tôi vào trong ngủ trước, sáng mai còn theo bà đi công chuyện nữa.
Phong lên tiếng:
– Ừ ʋú đi ngủ đi, vợ chồng con cũng lên ngủ.
Vú Huệ gật đầu sau đó cũng đi vào nhà, bé Li thì nhìn tôi cười hề hề:
– Cậu mợ con đi lên tắm, dơ quá.
Tôi xua tay:
– Đi đi… tắm rồi ngủ sớm đi coi chừng Ьệпh.
Bé Li vâng dạ mấy tiếng cũng bỏ chạy tuốt vô trong, ngoài vườn chỉ còn lại tôi với Phong. Tôi vuốt vuốt ngực, quay sang anh hỏi nhỏ:
– Anh làm gì nửa đêm nửa hôm ra đây rồi leo vô lùm cây làm gì ở trong đó vậy?
Phong huýt sáo mấy tiếng, nhàn nhạt trả lời:
– Cô hỏi làm gì, tôi có công chuyện.
– Công chuyện gì mà ở trong lùm cây, anh nói tôi nghe coi. Có cần tôi giúp gì không dù sao tụi mình cũng là vợ chồng mà.
Phong kéo tay tôi lên trước rồi buông ra, anh từ chối:
– Không cần, tôi tự làm được. Tôi không có tin tưởng cô, cô đáng nghi lắm.
– Gì? Tôi có gì đáng nghi, anh nghi ngờ tôi chỗ nào. Tôi đáng tin lắm đấy.
Phong không trả lời, anh chỉ cười cười lắc đầu rồi đi lên phòng. Cả đêm tôi ngủ không được vì câu nói của anh. Tôi làm gì có cái gì đáng nghi chứ, anh ta không tin tưởng tôi sao???
Nửa đêm đang ngủ, tôi tức mình liền lắc lắc Phong dậy hỏi cho ra nhẽ vì sao buổi tối lại chui vô lùm cây. Phong cau có nhưng vì tôi bám mãi không buông anh mới bực dọc trả lời là bị mất chiếc nhẫn nên chạy ra tìm. Nhận được câu trả lời, tôi mới an tâm đi ngủ. Anh không tin tôi chứ gì, tôi sẽ tìm chiếc nhẫn về cho anh để anh phải công nhận là tôi cũng rất được việc.
Đọc tiếp : Vợ Cậu Tư – Chương 6