Vợ cả và vợ lẽ 9
T/g:#NguyểnThanhMai.
——————–
Vợ chồng Trung, Huệ giải quyết Ly Hôn xong. Một tuần sau Tòa Án gửi “Trích Lục Quyết Định Dân Sự” cho cả hai người.
Trung nhận quyết định xong. Trung chơi với con vài hôm rồi dặn ông bà để ý năng đi lại quan tâm giúp đỡ cháu. Dặn cô Huệ có trách nhiệm với con. Không được thái độ ” Giận cá chém thớt!”
Duyên phận chúng ta chỉ được đến thế . Thôi mong cô không nên “gây thù chuốc oán”! Chúng ta sẽ ʇ⚡︎ự định hướng rõ ràng cho cuộc sống của mình.
Tôi vẫn giữ nguyên quan điểm: Toàn bộ ruộng đất, nhà cửa, vườn ao . Tôi không cần phải chia theo quyết định của Tòa án. Tôi nhường lại hết cho cô. Còn con gáι: Tôi vẫn có trách nhiệm hàng tháng chu cấp tiền để nuôi con ăn học. Mong cô có trách nhiệm gần gũi bảo ban trông nom quán xuyến. Tôi vẫn thu xếp thời gian để tranh thủ về thăm con.
Cái Huệ nhìn Trung bằng con mắt vừa căm thù vừa nuối tiếc pha chút ân hận hờn ghen…
Nhưng trong lòng nó vẫn ngộ nhận: Nó nghĩ rằng:
“Mình cứ ở đây. Trước sau Trung vẫn phải quay về”. Bởi vì nhà cửa ruộng vườn, đất đai, Trung vẫn để nguyên hiện trạng.
Nhưng Huệ không nhận được ra rằng: Trung là người hiền lành ʇ⚡︎ử tế từ trước đến nay. Trung không ích kỷ hẹp hòi chỉ nghĩ cho bản thân đâu? Nên Trung nhường lại cho Huệ và con gáι sau này thôi.
Mà đúng như lời Trung nói. Huệ “giận cá chém thớt” thật! Nó không cho con bé đến nhà ông bà Nội. Không cho ông bà Nội đến nhà nó. Nó cấm tuyệt đối ông bà không được nhận cháu.
Thật là: Tư Duy của nó không thông thoáng được ra. Suy nghĩ quá ích kỷ và hạn hẹp.
Nếu muốn hy vọng chồng nghĩ lại: Thì phải biết đường ăn ở ʇ⚡︎ử tế với ông bà, với gia đình và các chị chồng. Thì may ra còn gỡ lại được phước đức cho mình và con gáι mình sau này. Gia đình họ toàn là nền nếp, anh chị em đoàn kết thương yêu nhau. Chứ không ai ghê gớm và tệ bạc đâu?
Cơ mà cái Huệ cứ sưng sỉa mặt mày. Đá thúng đụng nia. Đi đâu cũng kể xấu nhà chồng. Nó bảo:
– Nếu ông bà thương cháu thì đã không để cho chồng nó làm đơn ra Tòa (!)
Nguyên nhân và sự việc đã rõ ràng. Ông bà có động viên rồi. Nhưng Trung không thể tha thứ và đáp ứng ý nguyện của nó: phải bỏ việc rồi ở nhà. Có mà thằng “tâm thần dở hơi” mới bỏ việc về bám vào ba sào ruộng?
Cái tư duy chuột nhắt nhỏ mọn ấy của Huệ, đến trẻ con cũng chẳng ai chấp nhận được.
Người ta mất bao nhiêu tiền của công sức còn chả xin được công việc. Đằng này nó đang làm kế toán lại bắt nó nghỉ về quê cấy ruộng. Đúng là ngu hết tђยốς chữa. Cả dân làng ai cũng cҺửι cho chứ không ai thương Huệ.
Cái Huệ càng ngày càng giở chứng, hỗn hào với nhà chồng. Mặc dù ông bà rất thương xót cháu. Muốn gần gũi mà nó không cho. Nó quát mắng và trút giận lên đầu con bé.
Ông bà Nội thấy vậy liền mời ông bà bên Ngoại sang nói chuyện.
– Chúng tôi có ý kiến với ông bà thế này: Giữa hai chúng nó đã xảy ra mâu thuẫn. Một hố sâu ngăn cách quá lớn, không thể hàn gắn được. Bây giờ chúng nó đã mỗi đứa một con đường…
Nhưng còn vương vấn đứa cháu. Cùng với những người lớn chúng ta. “Đường không đi thì đường còn lại!”
“Cơm không ăn nhưng gạo vẫn còn đó”. Bây giờ con Huệ lại giở chứng. Chia cắt tình cảm gia đình của cháu với bên Nội. Mong ông bà có ý kiến chỉ bảo lại.
Nó coi chúng tôi như cái gai. Suốt ngày ra đồng làm nó rang ca cҺửι bới. Chúng tôi xét thấy cháu sống ở đây không phù hợp. Ông bà cho mẹ con cháu chuyển về đội tгêภ ấy ở.
Chúng tôi sẽ bù đắp một khoản tiền để mẹ con nó xây nhà mới ở rồi nương ʇ⚡︎ựa vào Ông Bà cho có tình cảm.
Ý Bu đẻ cái Huệ cũng nhất trí quan điểm ấy. Nhưng cái Huệ Thành đanh đỏ mỏ không nghe.
Chiều Hôm ấy, Thanh đi chợ về, lại thấy cái Huệ sang chơi. Nó buồn bã chuyện gì thì nó chỉ tâm sự với Thanh cho nhẹ lòng. Không khảo mà xưng, ʇ⚡︎ự nó kể:
– Thanh ơi! Thầy Bu thằng Trung tức tao không thèm quan tâm chào hỏi. Đồng thời tao không cho cháu đến. Không cho ông bà nhận và đến gần nó. Ông bà ấy gọi điện xui con trai và mời Thầy Bu tao xuống nói chuyện giao giả.
Họ Định gửi mẹ con tao về đội tгêภ. Rồi cho tiền xây nhà mới.
Thanh bảo:
– Đấy là ʇ⚡︎ự mày. Nếu mày cứ sống tình cảm, kính trọng ông bà và ăn ở đầu đuôi. Cho cháu đi lại vừa tình cảm. Vừa như là sợi dây ràng buộc kết nối giữa mày và Trung.
Biết đâu gia đình ông bà thương mày và cháu, rồi sẽ bảo con trai họ nghĩ lại. Họ sẽ chẳng phải mời thầy Bu mày bảo thế! Tự mày cứ đòi “Nhất Thống Sơn Hà”cơ?
Cái Huệ vênh mặt lên như mảnh sành cong:
– Nó đã làm đơn bỏ tao, Ϯộι đéo gì tao phải ʇ⚡︎ử tế luồn lụy nhà nó nữa? Tao tuyên bố là tao không đi đâu hết. Tao cứ ở đấy. Xem ông bà ấy làm gì được tao?
Thanh bảo:
– Mày quá đáng và ghê gớm. Nếu mày mà ở vào cương vị nhà chồng tao á? Thì chỉ có bị tống ra tay không, đừng hòng mà được họ để lại hết cho nhà cửa ruộng vườn. Đừng hòng mà họ cho ở đấy. Mày hy vọng cu Trung nó quay về thì mày phải ăn ở ʇ⚡︎ử tế thì may ra ông bà thương. Mày còn láo toét cãi lại ông bà và các chị. Lại còn cấm vận con mày.
Thế thì mày càng ૮.ɦ.ế.ƭ thêm?
( Hồi ấy nhà ông Nhân xây 4 gian đổ mái bằng. Có ti vi màu. Có trâu bò riêng, có xe phượng hoàng cάпh trả là nhất nhì trong huyện rồi đấy) Còn mọi nhà vẫn tường đất, lợp rạ. Cả xóm mới có cái ti vi đen trắng. Vẫn phải mắc giàn. Cứ phải xoay xoay mới xem được tí!
Cái Huệ bĩu môi và vẫn bình thản:
– Tao không phải chịu khó và nhu nhược như mày. Tao sợ đếch gì?
Ông bà không được gặp gỡ và gần cháu. Tức sùi bọt mép. Chả làm gì được tao!
Nếu tao lấy phải nhà chồng mà đểu thì tao chỉ có cho cả nhà nó mồi tђยốς chuột.
Ngừng một tý nó kể tiếp:
Ông Bà bảo với tao rằng:
– Đã thế thì Thầy Bu sẽ không còn gì lưu luyến và suy nghĩ nữa. Còn đứa cháu là sợi dây ràng buộc con cũng chia cắt cấm vận. Thì gia đình bên Nội sẽ theo đúng bản án đã ρhâп xử của Tòa. Thằng Trung sẽ không nhường lại toàn bộ nữa. Mà con chỉ được hưởng một nửa. Còn con gáι thì nó gửi tiền nuôi đến năm 18 tuổi.
Cái Huệ tiếp tục cãi lại và không nghe. Nó kể tiếp:
– Ông bà bảo: “Quyết Định không cho kẻ bất nhân bất nghĩa như tao hưởng hết nữa?”.
Nhưng họ vẫn nói ʇ⚡︎ử tế với tao. Họ vẫn xưng là Thầy Bu & Con.
+” Nếu con hưởng hết ruộng nương, đất ở và 4 gian nhà xây mái bằng, cả cái ao và vườn tre. Thì phải tính giá trị ra trả về gia đình một nửa xuất của thằng Trung.
+Nếu con không muốn ở đây, không muốn trả lại một nửa thì Thầy Bu sẽ mua cho con nhà ở mặt đường cái, trục chính của Xã.
Xây nhà cho hai mẹ con ở. Còn nhà cửa đất đai ấy để trả lại Ông Bà.”
Cái Thanh bảo:
– Thôi, như thế cũng được! Đã không ưa nhau, nhìn thấy nhau như kẻ thù. Dân làng xóm láng mày cũng chẳng chơi với ai. Thôi đừng có níu kéo thêm nữa. Mày nghe tao: Đồng ý trả hết toàn bộ nhà cửa vườn ao cho ông bà. Bảo ông bà mua cho đất mặt đường cái. Xây dựng lên rồi mở quán bán hàng. Hai mẹ con sống ung dung đi? Nếu tao mà được như vậy thì tao bật ra mặt đường. Mở cửa hàng kinh doanh bán ăn uống, hoặc bán tạp hóa. Chứ nhà xây to mái bằng trong xóm chỉ có ở. Chứ không mở quán hàng đuợc.
( Phải nói rằng: từ những năm 80 của thế kỷ trước. Cái Thanh đã có tư duy muốn mua nhà mua đất ra mặt đường để kinh doanh hoặc làm hàng ăn, là nó rất giỏi và tiến độ lắm đấy)
Nhưng nhà chồng nó nghèo, không được như ông bà Nhân. Dù nó muốn nhưng” lực bất tòng tâm”
Cái Huệ bảo:
– Ối giời, Tao không cần. Tao buôn bán làm đếch gì? Mà tao có biết đi buôn như mày đâu? Tao cứ ở đây đấy. Và không chia chác bồi thường gì hết. Nhà cửa vườn ao là của tao hết! Ông bà ấy bảo: “Chia đôi theo phán quyết của Tòa!” Đừng hòng tao nghe. Bù một nửa tao cũng không lấy. Trả một nửa tao cũng không trả. Tao cứ ở lỳ đây. Xem ông bà ấy làm đéo gì được tao? Ông bà có giỏi thì chặt đôi cái nhà này ra. Tao vẫn ở một nửa? Đừng hòng tao đi đâu?
Cái Thanh lắc đầu ái ngại:
– Thế thì tao lại lạy mày rồi! Tao chịu mày rồi! Đã bỏ nhau rồi. Trung nó không quay về với mày làm gì đâu? Mơ mộng hão huyền. Không như hồi còn bạn học, mày ốm tương tư vì nó. Đến nỗi rụng trọc lóc đầu và định ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Nên nó thương hại và cứu tính ๓.ạ.ภ .ﻮ mày thôi. Đáng lẽ mày nên biết thân biết phận. Đừng vào chỗ nó công tác mà làm loạn. Làm mất hết uy tín và danh dự của nó, thì nó không ức chế. Nó cũng không bỏ mày. Nhưng mày ngộ nhận và ghen tuông mù quáng. Nên đã phải trả giá đắt rồi.
Cái Huệ vẫn không hiểu ra. Vẫn hy vọng Trung quay về. Nó bảo:
– Kệ nó. Sống ૮.ɦ.ế.ƭ tao cứ ở đây. Trước sau nó sẽ phải quay về.
Cái Thanh lắc đầu ngán ngẩm:
-Tài sản quyết định ρhâп chia rõ ràng rồi . Nhà người ta nhân đạo cho mày hưởng hết.
Mày hỗn hào quá nên họ mới đòi lại. Nhưng vẫn tạo điều kiện mua nhà đất mặt đường cho ở. Vì họ còn thương đứa cháu. Nghĩ đến tương lai cho cháu. Mà mày cứ sinh sự giở quẻ, càng làm ông bà ấy bực. Dân làng họ ghét, họ xa lánh. Mày phải động пα̃σ đi? Nếu là tao: Tao sẽ nói ʇ⚡︎ử tế xin ông bà được ra ở riêng đất mặt đường. Tao mở cửa hàng kinh doanh buôn bán.
Cái Huệ:
– Đã bảo tao không như mày. Tao không cần quỵ lụy. Tao cứ ở nguyên nhà đất này. Ông bà ấy có giỏi thì cứ chặt đôi ra? Chứ tiền là tao không bù. Mà có bù cho tao một nửa. Tao cũng không lấy. Tao cứ ở đây, xem nhà nó làm gì được tao. Tòa Án xử thì kệ mẹ cái thằng Tòa!
Còn tiếp.