Vợ cả và vợ lẽ 6
T/g:#NguyễnThanhMai.
——————
Cái Huệ nó vẫn cương sừng lên và bảo:
– Mày có vợ có chồng gần gũi nhau thì mày bảo: “Xa thương, gần thường”. Chứ tao lại nghĩ khác. Tao thèm muốn dù ăn rau ăn cháo, nhưng có tình cảm vợ chồng gần nhau. Chứ tao không muốn bị cô ᵭộc. Bị nó bỏ rơi như thế này. Nhất định tao phải vào Miền Nam một chuyến xem tình hình nó ra sao. Nhất định nó dấm dúi có vợ hai trong ấy rồi.
“Lành làm gáo, vỡ làm muôi”. Chứ tao không thể chịu đựng nổi cảnh có chồng cũng như không thế này!
Cái Thanh lại ôn hòa ρhâп tích:
-Mày ơi! Tao thấy cậu ấy là người đàng hoàng. Nó được ăn học, có nghề nghiệp, có lương ổn định. Hàng tháng hoặc vài tháng nó vẫn về thăm vợ con là cũng được rồi. . Mày đừng hoang tưởng, cuồng ghen, rồi “già néo đứt dây” đấy.
Thôi, tao ra thăm đồng rồi còn về nấu cơm chứ tao bận nhiều việc lắm. Mày hãy tĩnh tâm lại mà suy ngẫm cho kỹ trước khi hành động bất cứ việc gì.
Gia đình nhà chồng mày rất nề nếp. Chồng mày đẹp trai ʇ⚡︎ử tế như vậy. Nó là người có tâm và đạo đức. Mày so với nó như trời với vực. Đừng có ghen bóng ghen gió, lại nhảy ngược lên như cào cào thế. Tao chỉ mong cuộc sống được bằng một phần mười của mày thôi. Nó không làm việc thì không có lương, bám vào mấy sào ruộng và lại lại không nghề nghiệp, không có gì thu nhập? Cứ thích ở nhà mà ôm nhau được mãi à? Không có tiền, cuộc sống khổ sở rồi lại cắn rứt nhau ấy. Mày có voi còn đòi Tiên? Mày Sướng quá hóa rồ.
Thôi đừng có giở quẻ nữa, bình tâm lại mà suy nghĩ, không ai được hưởng hết mọi điều tốt đẹp đâu? Có quy luật bù trừ rồi. Được hưởng cái này, thì phải chịu thiệt cái khác. Thôi tao đi thăm đồng không thì muộn rồi..
Nói xong, cái Thanh vội vã đi thăm đồng. Nó vừa đi vừa suy ngẫm về cái Huệ ghê gớm khinh người này.
Bây giờ nó mới thấm sự cô ᵭộc. Vì nó có chào hỏi, hài hòa với ai đâu? Nó sợ bẩn nhà nên cứ đóng cửa im ỉm suốt ngày một mình, có muốn cho ai đến nhà đâu? Duy nhất nó chỉ mời chào mỗi Thanh đến và muốn chuyện trò để giải tỏa nỗi bức xúc.
Nhưng Thanh còn bận nhiều việc và cũng không hợp cạ. Tính Thanh sởi lởi, hòa đồng với mọi người, lại chịu khó nên cả làng, từ già đến trẻ, ai cũng quý mến.
Chỉ có cái Thanh là người hiểu rõ ràng tường tận về mối tình gượng gạo, cái Huệ yêu đơn phương phát ốm. Chứ không có tình yêu của chồng cái Huệ này.
—————–
Ngược dòng thời Gian: Đó là vào năm 1977-1980.
Thanh và Trung ( tên chồng cái Huệ) học cùng lớp. Cái Huệ học sau một lớp. Thanh ở xóm tгêภ và Trung ở thôn dưới, hai đứa này đều học giỏi. ( Nhất là môn văn).
Hồi ấy lại không đủ sách vở. Cứ phải một tổ từ 3-5 bạn học chung mấy quyển sách giáo khoa.
Hôm ấy, Thầy Khanh giảng văn về Tác Phẩm TRUYỆN KIỀU của cụ Nguyễn Du. Thầy giảng từng phần rất hay. Đây là tác phẩm chọn lọc, dùng trong nhà trường. Truyện nói về cuộc đời và tình duyên của Thúy Kiều và Kim Trọng. Vì gia đình bị hàm oan nên Kiều phải bán mình chuộc Ϯộι cho cha. Lấy được ba trăm lạng bạc cúng biếu bọn ςư-ớ.ק để cứu cha.
Nàng bị lưu lạc mười lăm năm khổ sở, bị bán vào lầu xanh. Bị vào tay Bạc Hạnh, Bạc Bà, bị Hoạn Thư ghen tuông ħàɲħ ħạ. Cuối cùng hai người đã được gặp lại nhau và đoàn tụ sau mười lăm năm khổ sở.
Thanh tâm đắc nhất đoạn kết có câu:
“Hoa tàn mà lại thêm tươi.
Trăng tà mà lại hơn mười rằm xưa”!
Hôm ấy, bọn nó học phần đầu tác phẩm giới thiệu về:
“GIA THẾ & TÀI SẮC” của chị em Thúy Kiều. Hôm sau, thầy lại giảng tiếp về phần Hai:
“GIA ĐÌNH THÚY KIỀU MẮC OAN”
Giảng xong hai phần này:
Thầy cho câu hỏi về nhà làm bài viết văn để nộp. Thay vào văn kiểm tra 1 tiếng.
+ Thanh là người yêu văn học và rất thích Truyện Kiều. Nó học đến đâu, nó nhớ hết đến đấy.
Bạn Trung cũng giỏi và mê mệt nhân vật Thúy Kiều.
+Bạn Quân và bạn Quang ở thôn dưới nữa nó hiền lành ít nói. Nhưng hai đứa nó cũng giỏi văn cực kỳ nữa.
( Hiện giờ hôm họp lớp bạn bè bảo bạn Quân là Giáo Sư Tiến Sĩ gì đó về văn học ấy. Lương nó cao lắm)
Nói chuyện lại hồi bốn đứa còn học tổ với nhau:
Thằng Trung nó mê mệt về truyện Kiều và nó mê nàng Kiều của cụ Nguyễn Du. Lúc ăn, lúc ngủ, cũng nghĩ về Thúy Kiều. Nó thiên về văn học, nó bị giảm sút môn toán.
Hôm ấy bốn đứa học tổ ở nhà Thanh. Bọn nó miệt mài làm bài.
Cái Thanh đọc mở đầu của Truyện Kiều:
-Trăm năm trong cõi người ta :
Chữ Tài, chữ Mệnh khéo là ghét nhau.
Trải qua một cuộc bể dâu
Những điều trông thấy mà đau đớn lòng..
Lạ gì Hỷ , Sắc, tư phong?
Trời xanh quen thói má hồng ᵭάпҺ ghen! …
Bạn Trung đang mê thích truyện Kiều. Nó lại lẩm nhẩm đọc tiếp:
– Có nhà Viên Ngoại họ Vương.
Gia môn nghĩ cũng thường thường bậc trung.
Một con trai thứ rốt lòng,
Vương Quan là chữ nối dòng nho gia…
Đầu lòng hai ả Tố Nga:
Thúy Kiều là chị, em là Thúy Vân.
Mai cốt cách, tuyết ϮιпҺ thần:
Mỗi người một vẻ mười ρhâп vẹn mười.
Vân xem trang trọng khác vời : Khuôn trăng đầy đặn, nét ngài nở nang.
Hoa cười ngọc thốt đoan trang. Mây thua nước tóc, tuyết nhường màu da!
Thằng Quang cao hứng đọc tiếp:
– Kiều càng sắc xảo mặn mà:
So bề tài sắc, lại là phần hơn,
Làn thu thủy, nét xuân sơn
Hoa ghen thua thắm, liễu hờn kém xanh.
Một hai nghiêng nước, nghiêng thành.
Sắc đành đòi một, tài đành hoạ hai!
Thông minh vốn sẵn tính Trời. Tuyệt đường nhan sắc, đủ mùi ca ngâm…
Lúc ấy, Bu cái Thanh đang ngồi khâu mấy cái bao tải và bao nứa để đến mùa đựng thóc. Nghe thấy mấy đứa mê mệt truyện Kiều quá, bà lại đọc:
– Đàn ông chớ kể Phan Trần.
Đàn bà chớ kể Thúy Vân Thúy Kiều…
Cái Thanh nó ngạc nhiên hỏi Bu:
-Như thế nghĩa là sao hở Bu? Tại sao Truyện Kiều là một tác phẩm hay nổi tiếng của cụ Nguyễn Du. Tác phẩm được chọn lọc, được dùng trong nhà trường. Thầy giáo con giảng hay lắm. Và cho câu hỏi về để chúng con làm bài nộp cho Thầy chấm điểm. Thế mà Bu lại bảo: “Đàn bà chớ kể Thúy Vân Thúy Kiều?”
Bu trả lời:
-Đàn ông mà kể chuyện Phan Trần rất hay và rất sái, còn đàn bà thì hầu như ai cũng thích truyện Kiều.
Thì con nói thế là đúng . Các cụ ai cũng thích và thường ngâm thơ, vịnh Kiều…
Người ta còn có cách bói Kiều nữa. Rất linh ứng và đúng lắm. Chính vì thế mà người пghιệп truyện Kiều sẽ bị sái. Nhất là đàn bà con gáι, mê mệt và suốt ngày nghĩ đến Truyện Kiều. Đầu óc và cuộc đời sẽ bị ám ảnh, rồi cuộc sống, tình duyên nó diễn ra vất vả long đong lận đận nó vận vào thân như thân phận của nàng Kiều. Ai mê truyện Kiều là bị пghιệп, bị sái lắm. Nên mới có câu:
“Đàn bà chớ kể Thúy Vân- Thúy Kiều”!
Tức là chớ kể, chớ so bì với nàng Kiều. Chứ không phải bảo không cho các con học và kể chuyện về nàng Kiều. Con hiểu chưa?
Nghỉ một tý, Bu nói tiếp
– Theo Bu được biết:
cụ Nguyễn Du chỉ xây dựng, sáng tạo ra từng nhân vật và ứng vào cho mỗi nhân vật một tính cách và một số phận. Nó gắn kết liên quan mật thiết với nhau. Tạo nên một tác phẩm xuất sắc như thật trong lòng công chúng. Truyện mang ý nghĩa giáo dục và đậm chất NHÂN VĂN.
Vì thế mới nổi tiếng và được lưu truyền sử sách.
Còn chúng mày mê mệt quá thì đầu óc không tập trung vào những môn học khác.
Cái Thanh gật đầu:
– Ừ nhỉ, Bu nói đúng thế. Bảo sao mà thằng Quang học cùng tổ với con. Nó cứ mê mệt nàng Kiều. Văn học nó được điểm từ 8- 10.
Nhưng môn toán của nó bị giảm sút, chỉ 5-6 điểm.
Còn con văn cũng được 9-10 điểm. Còn Toán con được bình quân cả năm là 7,2 điểm. Chứ không bị chênh lệch quá.
Nghĩ một tý là cái Thanh hỏi tiếp:
– Bu ơi! Thế Bu bảo người ta có câu ” Thần chú” và biết cách ” Bói Kiều”. Thì Bu có nhớ không? Bu dạy cho con câu “thần chú” và cách bói Kiều. Con bói thử xem nào?
Mấy đứa học tổ thích quá cũng bảo:
– Bác ơi, bác đọc cho chúng cháu nghe bí quyết để bói Kiều một quẻ có được không?
Bu bảo:
– Chúng mày tập trung vào học hành đi. Mấy năm nữa nhớn nhao lên . Thành thanh niên rồi tao bảo cách. Giờ mới đang học lớp bảy. Đã đòi xem bói cho nó vận vào đời à? Chưa đến tuổi bói được.
Thế là bọn nó tiu nghỉu.
Đến tối, Thanh nó sang nhà bác hàng xóm và xin cho Bu bát nước chè xanh. Xong nó lại năn nỉ:
– Bu ơi! Bu cho con biết câu bói Kiều đi? Con chỉ thử để biết thôi. Chứ con không пghιệп đâu mà Bu sợ. Con sẽ tu chí học hành và làm việc giúp Bu và các em.
Bu nó quý thương Thanh nhất nhà .Vì nó ngoan ngoãn chịu khó, biết thương yêu kính trọng Thầy Bu và nhường nhịn anh em.
Bu bảo:
– Lấy quyển truyện Kiều, đội lên đầu. Rồi khấn rằng:
” Con lạy Bạc Hạnh, Bạc Bà, Thúy Vân, Thúy Kiều, Sở Khanh, Kim Trọng….” Con tên là.. Bao nhiêu tuổi… Con xin được chỉ dẫn một quẻ.. ”
Ví dụ xin về tình duyên, hay về làm ăn công danh, về sự nghiệp… Thì nói ra. Xong rồi đặt sách xuống. Mở sách ra. Tùy ý lấy trang nào đoạn nào bất kỳ. Trai lấy mặt trái. Gái lấy mặt bên phải. Xin 6 dòng, hoặc 8 dòng. Xong đọc những dòng ấy. Nó có ý nghĩa gì, là cuộc đời mình ứng nghiệm đúng như những câu thơ ấy đấy.
Nếu không hiểu ý nghĩa, thì phải nhờ thầy bói giỏi, hoặc hỏi Thầy giáo ρhâп tích cái đoạn thơ ấy cho ? Xem thuộc vào chỗ nào trong đời của Thúy Kiều?
Nếu rơi vào chỗ bị lưu lạc, bị bán vào Lầu Xanh , bị vào tay sở Khanh, vào tay Hoạn Thư. Đoạn Kiều gieo mình xuống sông Tiền Đường ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử. Sau đó gặp người tốt vớt lên… Những đoạn ấy thì khổ.
Còn rơi vào đoạn Kiều gặp được Từ Hải về lập công danh. Kiều được Từ Hải cứu ra khỏi lầu xanh. Được trả ân, báo oán, được hỏi Ϯộι lại Hoạn Thư. Đoạn tái Hồi Kim Trọng…Thì đoạn ấy sướиɠ.
Cái Thanh cảm phục Bu nó là người giỏi thế, và Bu nó nhớ rất nhiều thể loại truyện “Văn Học” và “Cổ Tích”. Thường đêm trước khi đi ngủ là Bu kể cho anh em nó nghe.
Hồi ấy Thanh xem thử bói Kiều cho anh trai, chị gáι và bản thân nó. Của anh nó và chị nó. Thì xin 6 dòng. Của nó xin 8 dòng.
Đến bây giờ, nó ngẫm thấy, số phận và cuộc đời anh em nó xảy ra đúng vô cùng.
Nói một ví dụ: Anh trai rơi vào chỗ này:
“Thôi còn nói nữa chi con?
Sống nhờ đất khách, thác chôn quê người!
Từ đây góc bể chân Trời,
Nắng mưa thui thủi quê người một thân!”
Hồi ấy, anh nó học giỏi, thi đậu ba trường đại học một lúc. Anh làm cάп bộ to về ngành lương thực, thực phẩm. Nghề nghiệp và vợ con đề huề ở Hải Phòng. Nó ngẫm là những câu thơ kia không đúng với anh?
Nhưng đến năm 2016, anh vẫn trẻ lắm, con anh đứa thứ hai vẫn đang học đại học. Anh về quê Vĩnh Bảo có việc. Anh bị tai пα̣п giao thông mất khổ sở thương tâm. Không có điều kiện để kịp đưa ҳάc anh về . Phải để tạm anh ở quê vợ. Mộ phần của anh để ở nghĩa trang riêng của nhà vợ. Nhưng đến khi mãn tang 3 năm. Vợ anh không cho đưa anh về với tổ tiên theo di nguyện của anh…
Thế là những câu thơ bói Kiều kia, của số phận anh không sai một ly một tý nào.
Còn của chị gáι có câu:
– “Thuyền Quyên ví biết Anh Hùng.
Ra tay tháo cũi, xổ l*иg như chơi.
… Cùng nhau lẻn bước xuống lầu,
Song song ngựa trước, ngựa sau một đoàn…”
Cuộc đời chị gáι” Hồng Nhan Bạc Phận ” bị chồng mất sớm, nuôi hai con nheo nhóc. Chị còn trẻ và đẹp gáι lắm. Nên bị nhiều thanh niên dòm ngó, ЬắϮ пα̣t. Nhưng sau đó, con chị lớn lên đã biết ngoan ngoãn và làm việc. Các cháu tiến bộ phát triển và thành công trong cuộc sống. Các cháu báo hiếu chị ʇ⚡︎ử tế. Chị hưởng cuộc sống thanh nhàn.
Còn chuyện tình của cái Thanh diễn ra, cũng chẳng sai một tý nào. Nó cũng có hậu về sau..
Nhưng nó không cho dẫn chứng ở đây.
Còn nói chuyện về bạn Quang, hồi học tổ nó mê truyện Kiều quá. Nó giảm sút môn toán. Không ăn không ngủ được. Nó gầy rạc. Đêm nằm toàn tưởng tượng ra nàng Kiều xinh đẹp. Nhiều lúc như người mất hồn.
Thầy bạn ấy cũng là bộ đội về hưu. Thầy bảo mãi mà bạn Quang vẫn mê mẩn Thúy Kiều trong truyện với tình trạng không ổn.
Ông liền tâm sự với người bạn thân và nhờ bạn giúp đỡ. Hai ông bạn đã bàn cách và hai người khoái trí, phá lên cười.
Một hôm, bốn đứa chúng nó đang học tổ ở nhà Thanh như mọi hôm. Thì có một bà lão già lắm, phải đến hơn trăm tuổi, da dẻ nhăn nheo, giọng nói ồm ồm. Lưng bà còng xuống. Bà chít khăn mỏ quạ, mặc áo gụ , cái váy đen và tay chống gậy.
Bà cất giọng ồm ồm:
– Các cháu ơi! Cho bà xin hớp nước…
Ba thằng kia nhìn thấy thế, giật mình sợ hãï. Vì chúng nó cứ nghĩ là ” Mụ Phù Thủy” trong truyện cổ tích đang hiện ra. Cái Thanh vội lấy bát nước đưa vào tay cho cụ.
Bà cụ nói tiếp:
– Các cháu đang học về tác phẩm Truyện Kiều hở?
Thằng Quang bảo:
– Vâng, bà ở đâu đến đây? Và hỏi chúng cháu có việc gì ạ?
Bà lại cất giọng ồm ồm nói tiếp:
– Bà chính là nàng Thúy Kiều ngày xưa đây!
Thúy Kiều là bà, lúc trẻ nổi tiếng là xinh đẹp “nghiêng nước nghiêng thành” đây. Nhưng trải qua hàng thế kỷ rồi, thì phải già nua xấu mã chứ . Còn đẹp làm sao được khi bây giờ Nàng Kiều đã hơn trăm tuổi rồi,?
Bọn nó giật mình há hốc mồm ra hỏi:
– Bà ơi! Thế bà chính là nàng Thúy Kiều ngày xưa đây ạ?
Thế là từ đó, bọn nó buồn tiu nghỉu. Nàng Kiều xinh đẹp, hát hay, đàn giỏi, nghiêng nước nghiêng thành trong lòng chúng nó mà thực tế bây giờ là một bà cụ hơn trăm tuổi, còng lưng giọng ồm ồm như đàn ông thế này ư?
Thế là hôm sau mấy thằng đi học, đến lớp nó hỏi thầy giáo:
– Thưa Thầy. Nàng Kiều mà chúng em đã gặp ngoài đời không trẻ đẹp như trong sách thầy giảng là thế nào ạ?
Thầy giáo đã được hai ông phím trước. Hai ông bàn cách nhờ một ông thật già, hóa trang và chít khăn mỏ quạ, chống gậy, còng lưng xuống để vào gặp và nói chuyện với bọn nó. Nên Thầy giáo đã hiểu. Thầy cũng hợp tác và ρhâп tích:
– Đúng là nàng Kiều thật đấy. Nhưng lúc lưu lạc ra đi, Kiều còn rất ít tuổi, trẻ trung. Xuân xanh giờ đã phai tàn theo ngày tháng. Bây giờ Nàng Kiều đã hơn trăm tuổi rồi, phải già như thế rồi các em ạ.
Các em phải tu chí học cả các môn kết hợp hài hòa và phát triển song song.
Chứ không được suốt ngày mê mệt nghĩ đến Kiều rồi ốm và mất ngủ, không học được toán và các môn khác. Các em rõ chưa? Mình yêu văn học, nhưng các môn khác phải học tập và tiến bộ song song..
Thế là từ đó, chúng nó đỡ nghĩ mê mẩn nàng Kiều, và học môn toán, hóa, lịch sử, địa lý.. môn nào cũng đạt được điểm cao.
Bọn chúng học được hết cấp ba. Cái Huệ chỉ học được hết lớp 9.
Thời bao cấp đói nghèo. Nhà chúng nó không có điều kiện được đi học. Phải nghỉ để lao động. Còn mỗi bạn Trung- Con ông Nhân là nhà nó có điều kiện. Trung được học tiếp và có bằng Trung Cấp.
Thầy bạn Trung là bộ đội cao cấp về hưu ấy, có quen thân với ông bạn đồng đội hồi xưa trong chiến trường Miền Nam. Giờ các ông được nghỉ ngơi. Ông bạn trong Miền Nam gia đình khá giả, nên ông đã có vốn thành lập được Doanh Nghiệp lớn. Ông tạo việc làm cho nhiều người. Thầy bạn Trung là tri kỷ được ông bạn nhận Trung vào làm việc trong Doanh Nghiệp của ông, với một vị trí ưu ái.
Cái Huệ phải lòng bạn Trung từ hồi học lớp 9. Bọn Thanh và Trung lớp 10. Trung cao ráo, đẹp trai, hiền lành, học giỏi, lại gia đình nền nếp, khá giả. Cái Huệ vừa bé vừa lùn, mặt mũi nhỏ thó. Như họ thường nói: ” Mặt quắt,tai dơi”!Mông thì bé nhưng cứ nhọn. Các cụ gọi là ( mông quả nhót). Những người phụ nữ như thế thì rất ghê gớm, ích kỷ, khó đẻ, vì xương chậu nhỏ. Nếu đẻ là phải mổ.
Thế các cụ ngày xưa thường nói:
” Lấy vợ xem mông, lấy chồng xem giống”!
Câu nói này bao gồm hai nghĩa.
Cả nghĩa đen và nghĩa bóng.
+Nghĩa đen tức là đàn bà gương mặt đầy đặn, mông to, rộng háng, Ꮙ-ú bánh dày. Thì phúc hậu, dễ đẻ và dễ nuôi con.
– Đàn ông thì phải khỏe mạnh, không bị Ьệпh gì về đường sinh dục và không liệt dương. Thế nên các cụ mới nói là ” Lấy chồng xem giống”?
+Còn nghĩa bóng: Câu tục ngữ này chệch đi một chút là:
” Lấy vợ xem tông.
Lấy chồng xem giống”.
Tức là khi những nhà gia giáo muốn kén con dâu hoặc chọn vợ họ Phải xem “Tông, Giống” nhà cô gáι. Xem Mẹ Cha nhà cô ấy có ăn ở hiền lành phúc đức, có chăm chỉ làm việc hay không. Chủ yếu họ nhìn vào người mẹ là chính là trước nhất.
Người mẹ tốt, đạo đức thì sẽ làm gương và dạy bảo con gáι mình. Đến đầu đến đuôi. Thế mới có câu: ” Trông mẹ Nghé mà tậu Trâu con”.. Xem ” Tông” là như thế.
– Còn về đằng trai: Câu tục ngữ: “Lấy chồng xem giống”!
Tức là dòng họ, nhà trai có tốt không, sống có đạo đức, có chăm chỉ làm việc không? Có thương kính cha mẹ, thì mới yêu quý vợ chứ. Có tốt với gia đình thì mới tốt với xã hội được. Nên câu:
“Lấy chồng xem giống” là nghĩa đó.
Cái Huệ phải lòng mê mệt, yêu đơn phương bạn Trung. Mà bạn Trung lại thích bạn Thanh.
Cái Huệ cứ łầɲ ɱò tìm đến tận nhà bạn Trung, có việc gì cũng vơ véo làm hộ. Tối ngày cũng không về nhà mẹ đẻ mình. Bác gáι – Mẹ bạn Trung phải nhắc, phải giục về.
Các cụ ngày ấy còn câu lệ và phong kiến. Con gáι mà đến nhà con trai trước và cứ ở lâu, ở lỳ, là người ta ᵭάпҺ giá thấp.
Mà tướng người cái Huệ không được điểm gì. Hình thức là nhà họ khó chấp nhận rồi. Học hành thì không giỏi lại dở dang.
Chỉ cậy là con nhà giàu. Thầy Bu cho xe đạp phượng hoàng cάпh trả, có vàng đeo tai.
Nhưng nhà ông Nhân cần người ưng ý và siêng năng có đạo đức cơ. Còn bạn Trung nó rửng rưng, nó không yêu. Nó bảo:
– Tớ với mình chỉ là bạn bè bình thường thôi. Tớ còn tiếp tục học. Bạn có ưng thuận ai thì bạn cứ lấy chồng. Chứ tớ chưa có ý muốn lấy vợ.
Thế là cái Huệ về ốm tương tư… Nó khóc, nó chỉ muốn lấy được bạn Trung, đẹp trai, cao ráo trắng trẻo, hiền lành.
Chứ nó bảo:
– “Không thèm yêu mấy thằng những con nhà nghèo, vớ vẩn, người thì bé bằng cái nắm cơm mà đòi sánh với mình à?”
Nó nghĩ thế, lại cố gắng ăn uống cho lại sức. Nó lại xuống nhà bạn Trung. Chỉ có nói chuyện và quanh quẩn với bác gáι. Rồi cứ tối ngày, bác lại giục mới về.
Còn bạn Trung thì nó nể, nó không nói gì nữa, nhưng nó cứ phải tránh gặp mặt.
Cái Huệ về nhà đợt này càng yêu đơn phương, càng ốm nặng hơn.
Đợt này nó bị nặng quá, không ăn không ngủ được, người gầy rạc. Nó còn tay ҳάch nặng, và rụng hết tóc đầu. Tóc không còn sợi nào, nó trọc lóc như đầu ông sư. Nó phải lấy khăn mùi xoa bịt vào để che kín đầu trọc ấy đi.
Thầy Bu đẻ nó biết Ьệпh tình của con gáι ốm tương tư. Bà mẹ cái Huệ cũng gớm chứ không hiền lành đạo đức như mẹ bạn Trung đâu? Mà bà đành phải chịu lép vế về con gáι mình. Bà động viên nó bình tâm trở lại. Hồi phục sức khỏe rồi lấy người khác.
Bà bảo:
– Đầy đứa con nhà nghèo rớt mùng tơi ra nó còn lấy được chồng nữa là nhà mình có đến nỗi gì. Việc gì mày phải lụy tình như thế? Không ế đâu mà sợ?
Cái Huệ nó khóc rấm rức, nó bảo:
– Nhưng con chỉ thích và yêu và lấy được anh ấy thôi. Con mà không lấy được anh Trung này, thì con sẽ Tự Tử …
Còn tiếp.