Vợ cả và vợ lẽ 14
T/g:#NguyễnThanhMai.
—————————
Sáng hôm sau Thanh phải nhờ xe kéo chở mấy l*иg gà xuống đường mười bắt xe chở hàng đi Hà Nội bán.
Xong chuyến ấy Thanh nghỉ ngơi dài ngày. Để nhân thể tháng 11 lại về quê họp lớp. Thanh cũng nhớ quê, nhớ các bạn và các Thầy cô lắm.
Đến 20 Tháng 11 ngày lễ kỷ niệm ấy Thanh về họp lớp. Gặp gỡ lại Thầy Cô và các bạn. Thanh vui mừng lắm. Thầy cô & các bạn ai cũng thân thiện quý mến. Thanh
ở nhà thêm hai hôm. Chơi với chị em và con cháu.
Trước khi đi Hà Nội, Thanh lại đạp xe sang Miếu làng thắp hương và đến nhà thăm Dung.
– Ôi May quá. Thanh về quê lại sang thăm nhà tớ à? chồng nó bảo thế.!
Vợ chồng con trai Dung cũng lễ phép chào:
– Hôm nay cô về chơi, mẹ cháu lại vừa về hôm qua! May quá cả hai vợ chồng Dung và vợ chồng cu Giao – Con trai nó có ở nhà hết.
Thanh chưa kịp mở lời hỏi thăm. Mà cái Dung cũng chẳng hỏi thăm Thanh. Nó cứ luôn mồm nói chuyện về cúng lễ đồng bóng. Nó may hàng đống quần áo sặc sỡ để đi ( Hầu Đồng)
Dung cứ liên thuyên kế về các sư cụ trụ trì kiến thiết Chùa. Nó đi quyên góp tiền về xây dựng. Nhà nó có đồng nào của chồng con là nó mang đi đưa cho Sư Chùa. Nó gọi người bán thóc lấy tiền đem đi. Tính nết nó không phải cái Dung hồi xưa nữa rồi. Nó càng ngày càng nói năng nhảm nhí như người mất trí rồi.
Hàng tiếng đồng hồ, mấy người không ai nói được câu gì. Chỉ nghe một mình nó nói về chuyện Đồng Bóng.
Con trai nó bảo:
– Cô thông cảm cho nhà cháu nhé. Cô uống nước đi. Cô đừng nghe và đừng tiếp lời. Rồi mẹ cháu ngồi nói cả ngày. Không ai hơi đâu mà tiếp chuyện được hết.
Chú Hoà -chồng Dung bảo:
– Thanh ơi! Dạo này Dung cứ đi các Chùa xa lắm. Sang bên Thái Bình, vào chùa Đồng Bằng rồi lại sang Chùa Hương , cứ lang thang, hàng tháng mới về qua nhà một vài ngày.
Dung như người tâm thần, không làm được việc gì nữa rồi.
Rồi chồng nó thở dài.
Thanh nhìn cái Dung mắt noy vẫn long lên sòng sọc. Nhìn rất sợ. Thanh nhớ lại cái hồi nó bị chị Cả hiện hồn nhập vào rồi ʇ⚡︎ự hai tay nó cứ vả vào mặt nó. Mắt nó long lên y như thế này.
Thanh càng buồn cho nó. Không hiểu căn số nó cứ bị đày đọa mãi đến bao giờ? Cũng chẳng ai giữ chân nó được. Chẳng có tђยốς gì chữa được. Nó cứ nói nhiều và cứ đi lang thang như vậy. Chồng con chỉ để ý và trông nom thôi.
Thanh biết ý: Nếu mình còn ngồi đây là nó còn nói nhảm nhí không biết đến bao giờ. Thanh đứng dậy, chào vợ chồng nó và các cháu để về. Vợ chồng đứa con trai tiễn chân Thanh ra ngõ . Các cháu bảo:
– Cô ơi, thông cảm cho mẹ cháu nhé. Mẹ cháu cứ thế và ngày càng quá ra. Không ai tham gia bảo ban được đâu. Nhà có gì là vơ vét mang hết cho các Thầy lợi dụng.
Lại còn ra sức đi xin, đi quyên góp tiền cho họ. Họ nề bố cháu và chúng cháu nên họ miễn cưỡng đóng góp. Chúng cháu đành chịu, cứ để vạn sự tùy duyên thôi.
Nếu không để mẹ cháu đến Chùa và làm theo nguyện vọng như thế rồi lang thang ra đường thì sao?
Thanh động viên các cháu vài câu. Thanh chào Dung rồi về. Lòng trĩu nặng.
Thanh lại sang nhà em gáι Út ( lấy chồng cùng thôn với Thanh hồi xưa)
Vô tình lại gặp bạn Thảo cùng tuổi với Thanh. Chị ấy gọi , Thanh mới nhận ra. Chị rủ Thanh về nhà chị trong xóm chơi một lúc. Vì hồi còn con nhỏ, các chị ở quê nhà buôn bán rau củ cùng nhau. Hai bạn bao năm gặp lại nhau mừng vui khó tả.
**********
Ngược lại 20 năm về trước:
Chị Thảo lấy chồng ở xã tгêภ. ( Ngay lối thường đi chợ )
Chồng chị là một gã thật khó tả: gã vừa bẩn vừa luộm thuộm lôi thôi, vừa lười, vừa ɾượu chè cùn cục. Gã ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ chị ૮.ɦ.ế.ƭ đi sống lại rất nhiều lần. Mà chẳng phạm Ϯộι gì to tát với nó. Chỉ vì Ьệпh lười và uống ɾượu vào là gã dở hấp lên cơn ᵭάпҺ cҺửι. Chị quá thân nô lệ tôi đòi cho nhà gã.
Một hôm chị chạy chợ buôn bán đến trưa vặt ra mới về. Lại phải thổi cơm, băm bèo, nấu cám. Mọi việc đến tay. Gã ở nhà chỉ quanh quẩn rồi uống ɾượu. Gã trông hộ thằng bé 3 tuổi. Nếu khóc là gã ᵭ.ậ..℘ con như con ngoé.
Chị sấn vào bế con, gã liền giật con ra. Gã lấy cái que dẽ cời tro bằng sắt chị đang nấu cám. Que giẽ đang nóng. Gã quất túi bụi khắp người chị.
Tàn ᵭộc hơn nữa gã còn túm tóc chị giật lại phía sau. Thì cái cổ bị ngửa lên: Gã cứ thế vụt que sắt nóng nhiều phát vào cổ chị. Chị Thảo bị bỏng và lằn lươn que sắt nóng. Đồng thời gã còn đạp chị túi bụi vào ռ.ɠ-ự.ɕ vào cạnh sườn, vào ống đồng chân.Chị đau đớn khắp người, chị ngã gục ngất xuống không còn sức chịu đựng nữa. Mọi người quanh đấy chạy sang nâng dậy và đưa đi cấp cứu.
Chị phải ở viện tђยốς men và chữa cổ bị lươn lằn sâu rớm ɱ.á.-ύ. Và khắp mình mẩy thương tích ấy.
Được thời gian chị đỡ. Chị xin được xuất viện về vì nhớ con. Thầy đẻ ra chị mất rồi.
Anh em và Bu chị vận động cho chị bỏ gã về nhà nương dựa chị em. Chị chạy chợ buôn bán nuôi con. Chị không ở với thằng dở hấp và vũ phu ấy nữa.
Chị Thảo bế thằng cu con trai ba tuổi về. Rồi chị làm đơn ra Tòa. Tòa án nhân dân huyện xét xử rất nhanh chóng. Chị về nương dựa Bu đẻ và chị gáι.
Một năm sau: Chị mua được mảnh đất nhỏ trong cùng làng ấy.
Chị xây nhà gọn gàng sạch sẽ khang trang. Hai mẹ con chị cày cấy ba sào ruộng và buôn bán thêm. Đời sống mẹ con chị ổn định. Cháu được ăn học ʇ⚡︎ử tế.
Còn gã chồng cực sức dở hấp kia
Một thời gian, gia đình nhà gã nhờ người làm mối mai để lấy người đỡ đần công việc và chung sống với gã.
Nào ngờ, hỏi ra mới biết chính người đồng ý lấy làm hai gã chồng chị Thảo ấy. Lại chính là người cùng làng với Thanh. Nhưng nhà cô ta ở xóm nhà Thờ. Ngay cái ao làng to đùng.
Cô ta tên là Dậu quá lứa lỡ thì, phải 38 tuổi rồi. ( Thời ấy, tầm đấy tuổi bị coi là gáι già lắm rồi)
Hình thức cô xấu, da đen, mồm nói lúc nào cũng đợt ra vén cong cái môi lên. Trông rất buồn cười.
Nhưng có thế thì người ta mới chịu lấy làm hai cái gã ” Dở ông dở thằng” ấy chứ?
Hai bên gia đình nhà gã cũng làm 15 mâm để giới thiệu với họ hàng, anh em.
Mọi người nhìn cô Dậu với ánh mắt kỳ lạ và dò xét. Vì cô ta và gia đình có tìm hiểu và biết được gã dở ông dở thằng kia ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ chị Thảo như con ngoé. Mà vẫn vui vẻ lấy gã. Biết thừa chị Thảo phải đi viện cấp cứu rồi, chị phải bỏ nó rồi. Nhưng cô ấy vênh mặt lên, chả biết sợ sệt là gì cả.
Chắc cô ๓.ạ.ภ .ﻮ của cô cao hơn ๓.ạ.ภ .ﻮ gã kia? Cô cầm trịch được gã và tất cả mọi thứ trong gia đình. Từ đồng tiền, hạt thóc. Cô ăn tiêu thế nào cô quản lý hết.
Điều đặc biệt là từ lúc lấy cô vợ Hai lớn tuổi kia, gã ấy lại chịu khó đi làm phụ xây, gã sợ vợ Hai một phép. Đúng là Nhân Quả gã phải trả hay sao? Hồi trước gã lười biếng, lộng hành ᵭάпҺ cҺửι chị Thảo bao nhiêu là thì giờ gã bị cô Dậu vợ hai ᵭάпҺ lại bấy nhiêu.
Cô vợ Hai này cũng biết đi chợ buôn bán giống như bọn cái Thanh và chị Thảo.
Cô Dậu đối xử với gã kia thế nào là cô ấy lại kể hết cho các bạn chợ cùng nghe. ( Tính cô không giữ ý)
Một năm sau.
Cô Dậu vợ Hai cũng đẻ được với gã một đứa con trai. Cô ta ngồi đấy ôm con không làm gì được. Mọi việc chi tiêu rất bí bách, gã kia phải cắm đầu vào làm phụ xây Gã làm thuê bất cứ việc gì ai cần để lấy tiền đưa cho cô ta đong gạo. Từ hồi cô ta đẻ, phải nghỉ chợ , ngồi ôm con, cô ta càng dữ như chó đẻ. Hơi tí là cô ta gào ầm ĩ lên. Cô ta lại chạy xuống bếp lấy que dẽ sắt vụt gã túi bụi. Gã bị què chân, không đi làm việc được.
Liền bị cô ta không nấu cơm cho ăn. Cô ta cҺửι đuổi gã:
– Loại mày dở hấp, bảo sao con Thảo nó bỏ mày là phải. Riêng
” Bà đây” không sợ mày đâu? Mày mà dám ᵭάпҺ bà một cái là bà quật lại cho mày ốm đòn!
” Sơn nở tùy mặt, Ma bắt tùy người” nghe chưa? Cả làng đều lắc đầu ngạc nhiên về cô vợ Hai này. Nhưng ai cũng thích. Họ bảo:.
– Cho đáng đời! Vợ con hiền lành ʇ⚡︎ử tế thì ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ ħàɲħ ħạ người ta. Giờ bị trả quả báo rồi, Trời có mắt đầy)!
Chị Thảo thoạt đầu thấy cô Dậu lấy chồng mình – tuy rằng bỏ gã rồi, mà chị vẫn thấy buồn bã , hụt hẫng. Nhưng từ khi biết cô Dậu không nhu nhược, cô trừng trị thằng ấy thích đáng. Gã phải sợ vợ Hai ba vành, thì chị Thảo lại thấy hả lòng hả dạ. Chị nghĩ thầm:
” Bù nẹt đã có giẻ cùi. Mày ħàɲħ ħạ ᵭάпҺ ᵭ.ậ..℘ tao, lại có đứa khác cao tay hơn, nó sẽ ħàɲħ ħạ mày.
Nhân quả thời nay ngay trước mắt! ”
Thanh nghe chị Thảo kể chuyện giờ mới hiểu đầu đuôi về tình duyên của chị. Thanh thương bạn quá. Thanh hỏi lại:
– Chị ơi! Thế cái lúc con chị đã lên 9 tuổi. Cháu lớn rồi, nếu có ai thông cảm thương yêu mẹ con chị thì gắn bó để nương dựa có được không! Chứ chả nhẽ từ lúc mới 34 tuổi, chị vẫn trẻ khỏe thế này mà cứ ở vậy đến già mãi thế này à?
Chị Thảo nói nhỏ như người tâm sự:
– Bạn ơi, hồi đó có anh Thắng ở thôn dưới, anh là bộ đội Hải Quân về hưu. Vợ anh mất vì Ьệпh Tim đột ngột.( Trước kia chị được bán cửa hàng Mậu Dịch Quốc Doanh bên huyện). Chị mất được ba năm. Mọi người động viên anh lấy vợ để nương ʇ⚡︎ựa nhau. Họ làm mối giới thiệu cho anh đến nhà tớ hỏi. Nhưng tớ nghĩ vướng đứa có con trai rồi. Nên tớ ở đây thôi. Dù cũng khổ, cũng thiếu thốn tình cảm, nhưng lại được sống ʇ⚡︎ự do. Chứ lấy chồng vào ngại bị ràng buộc. Lại cảnh con nọ con kia…
Thôi tớ khổ một chiều còn hơn, vậy cho nó lành.
“một cổ một tròng đây”, còn chưa thành thân, nữa là “một cổ ba tròng”?
Chị nói thế, ʇ⚡︎ự nhiên hai chị em nghĩ cũng bật cười.
Thanh chơi ở nhà bạn Thảo một lúc rồi chào chị, xin phép ra về. Hai người bạn nắm tay nhau bịn rịn không muốn rời. Thanh vừa đi vừa suy nghĩ đến mẹ con cái Huệ
Nhất định đợt sau, mình về quê thu xếp thời gian sang chơi nhà nó và nói chuyện động viên con gáι nhà Huệ. Mình sẽ góp ý thật lòng với nó. Chỉ có mình tham gia là nó mới nghe. Chứ bản chất của nó rất cương ngạnh không nghe ai nói điều gì.
(Kể cả là Thầy Bu đẻ. Tham gia ρhâп tích đủ điều lo cho nó, mà nó cũng không nghe.)
Còn tiếp.