Vợ cả và vợ lẽ 13
T/g :#NguyễnThanhMai.
————————–
Cái Huệ chưa kịp trả lời Thanh thì có điện thoại con gáι gọi mẹ nó về. Huệ vội vàng chào tạm biệt. Nó bảo:
– Nếu Thanh còn ở quê chơi lâu, thì mai sang nhà tớ chơi tý nhé.
Thanh bảo:
– Ừ tớ muốn sang quá, nhưng để lần sau tớ thu xếp về lâu rồi tớ sang chơi. Đợt này vướng về mang mẻ gà lên Hà Nội bán. Mai tớ phải đi sớm rồi…
Khi cái Huệ về, Thanh hỏi cô em gáι Út nhà Thanh:
– Em ơi, từ bao năm nay có thấy bạn Trung – Chồng cái Huệ này về quê thăm gia đình và con gáι bạn ấy không? Nhà cái Huệ đã xây kín hai bức tường trống hoác ấy vào chưa ? Lúc nãy chị hỏi thăm nhưng nó chưa kịp trả lời.
Em gáι của Thanh bảo:
– Hình như cũng có một vài lần anh Trung về thăm ông bà và con gáι. Nhưng từ hồi ông bà mất hết, là lâu lắm rồi anh ấy không về quê nữa. Nghe tin anh ấy lấy vợ trong Miền Nam và ở hẳn đấy rồi.
Còn nhà chị Huệ từ đó cũng hết hy vọng anh Trung quay về . Chị cũng xây kín lại tường nhà. Nhưng vẫn nguyên xi cái cốt và móng nhà cũ hồi xưa.
Thanh đã hiểu được những điều băn khoăn thắc mắc trăn trở trong suốt bao năm, mỗi khi nhớ về quê và nhớ về mọi người.
Thanh hỏi tiếp:
– Em ơi! Thế con gáι của Trung Huệ ấy, bây giờ thế nào? Năm nay cũng ngoài đôi mươi rồi còn gì, cháu còn học hành gì không, và có người yêu chưa?
Em gáι Thanh ra chiều suy nghĩ, rồi kể tiếp:
– Chị ơi! Cháu ấy bị ảnh hưởng từ ngày còn nhỏ bị sinh khó, cháu bị móc séc ấy chị có nhớ không?
,- Có chứ, chị là người chứng kiến hồi cái Huệ nó đẻ. Nó bị móc séc, mãi mới lôi được con ra, tím tái gần ૮.ɦ.ế.ƭ, cháu bị lõm cả hai bên thái dương vào. Còn cái Huệ bị băng huyết cũng gần ૮.ɦ.ế.ƭ. Hồi ấy hai bên gia đình nhà nó khá giả và nên đã có tiền bồi dưỡng cho Bác Sĩ ʇ⚡︎ử tế nên đã cứu kịp thời. Không thì nó cũng ૮.ɦ.ế.ƭ ngỏm mất.
Em gáι kể tiếp:
– Vâng, chính vì cháu bị sinh khó móc séc, nên ảnh hưởng пα̃σ hay sao? Cháu chậm chạp không được khôn. Cháu học không giỏi. Ở lớp và về nhà không nói gì, cháu
Như người đơ đơ thế nào ấy.
Khi nó lên cấp hai, nó nghe mọi người kể chuyện bố mẹ bỏ nhau, ông bà Nội và các bác bực mẹ nó nên đã chia nhà, chặt nhà ra làm đôi thì nó mới hiểu được nguyên nhân nó và mẹ nó ở trong gian nhà trống hoác ấy.
Từ đó nó càng buồn sầu không nói, không tiếp xúc với ai. ( Thời ấy họ cứ nghĩ là nó buồn về chuyện gia đình, nên học hành không vào) Nhưng kỳ thực là cháu bị Ьệпh Trầm Cảm rồi. Như thời nay họ gọi là Ьệпh “Tự Kỷ”. Hoặc ” Thiểu năng trí tuệ”.
Cái Thanh thương cháu quá. Nó buồn bã bảo:
– Phúc Đức Tại Mẫu đấy. Do cái Huệ thiển cận, kém nhận thức. Tự đày đọa mình và làm ảnh hưởng khổ lây sang đời con. Mà là con gáι, càng bị ảnh hưởng từ tính cách và đạo đức tư duy của người mẹ. Thế cháu nghỉ học rồi à?
Em gáι Thanh bảo:
– Vâng, nghe nói cháu cố gắng học hết lớp 10 là nghỉ rồi. Cháu cũng chưa có người yêu. Vẫn hai mẹ con ở nguyên cái góc nhà ấy…
Thanh Buồn bã bảo:
– Tiếc quá, mai chị phải đi ngay để bán chuyến gà này…
Chứ nếu chị mà còn thời gian ở quê được lâu. Nhất định chị sẽ sang chơi gặp và tâm sự, động viên cho cháu hiểu. Rồi tư vấn cho cháu vào Miền Nam tìm gặp bố nó. May ra cháu sống và tiếp xúc với bố và thay đổi môi trường sống, có thể tư tưởng của cháu sẽ khá lên. Ở đấy nếu dì Hai – và bố nó có lương tâm trách nhiệm thì sẽ hướng cho tương lai của cháu khác đi. Chứ ở mãi như thế với mẹ nó , với quá khứ giữa mẹ + ông bà nội, với tư duy thiển cận của mẹ cháu sẽ càng “Trầm Cảm” mạnh, rồi dẫn đến Tự kỷ.
Cháu lấy chồng sẽ khó. Vì người ta nhìn nhận người mẹ rồi ᵭάпҺ giá ra người con.
Như các cụ có câu:
” Trông mẹ nghé mà tậu trâu con!”
Tạm gác chuyện của mẹ con nhà Huệ lại. Thanh nghĩ : bây giờ mới 3 h chiều, còn từ giờ đến tối mình tranh thủ chạy sang nhà cái Dung thăm nó, vì từ hơn chục năm nay bạn bè không gặp được nhau.
Tiếp tục Thanh đi xe đạp đến xóm Miếu, vào Miếu làng thắp hương. Xong Thanh giẽ vào nhà Dung. ( Nhà nó gần ngay Miếu thiêng của làng mà)
Thanh đến nhà, may quá, lại gặp được cái Dung có nhà. Ôi! Nó đang làm ϮhịϮ mấy con cá chép to đùng. Nó vẫn nuôi lợn và nấu ɾượu. Còn mấy sào ruộng cấy, nó không làm xuể. Mỗi vụ cấy và vụ gặt, chồng nó phải bỏ tiền ra thuê người làm vài buổi.
Thấy Thanh về chơi, nó mừng quá. Nó bảo:
– Thanh ơi, chờ tao làm xong mấy con cá này tao kho, còn đầu và đuôi nấu canh chua rọc mùng. Ở đây ăn với nhà tao bữa cơm nhá?
Thanh bảo:
– Ừ, tao chỉ ở nhà từ giờ đến tối.Tao sẽ ăn ở đây bữa cơm với mày. Sáng mai tao đi Hà Nội sớm. Thế chồng mày đâu rồi, và hai cháu thế nào rồi?
Cái Dung vừa làm cá vừa kể:
– Cái Hà -( Con chị Cả) Học kế toán giỏi, ra ngành ổn định và lấy chồng cùng làm việc ở Hải Phòng rồi. Còn thằng Giao – cu lớn nhà tớ cũng lấy vợ ở riêng rồi. Cu trai thứ hai vẫn đang học đại học ở tгêภ Hà Nội.
Thế dạo này Thanh làm việc gì, có thu nhập tốt không? Hai đứa con xây dựng gia đình chưa?
Thanh trả lời:
– Hai đứa con tớ hiện giờ cũng xây dựng gia đình ở riêng hết rồi. Tớ lên Hà Nội làm việc và buôn bán chục năm nay rồi. Mai tớ phải đi sớm đón xe ô tô ở đường mười. Mang mấy l*иg gà đi bán.
Cái Dung thích quá, bảo:
– Thế hở. Thanh giỏi thế, nhớ lại ngày xưa ở chi đoàn thanh niên, anh Khanh và ban chấp hành xã Đoàn toàn bảo Thanh làm nghề “Thầy cãi của Quan Tòa” thì hợp mà? Nên Thanh năng động và chỉ tìm cách buôn bán) Tớ không biết buôn, chỉ sợ lỗ vốn thôi.
Thanh gật đầu cười:
– Thì đúng là tớ thích học được làm việc ngành Tòa Án ấy thật. ( Thời nay người ta gọi là Luật Sư)
Chứ thời ấy cứ gọi là,” Thầy cãi!”.
Rồi cái Dung lại thái bèo tây với cây chuối trộn cám cho hai con lợn sề ăn. Thanh ʇ⚡︎ự nấu cơm và kho cá, ra vườn bóc rọc mùng nấu bữa giúp Dung.
Lúc chú Hoà – Chồng Dung về. Ba người ăn uống vui vẻ. Nhưng cái Dung chuyển sang đề tài nói chuyện về cúng bái và đồng bóng. Nó chỉ kể luyên thuyên về đồng cô bóng cậu. Nó không cho một khe hở nào để chồng nó và Thanh nói chuyện một câu. Càng nói nhiều nó càng nhảm nhí.
Thanh ngạc nhiên về tính nết nó vô cùng. Thanh muốn hỏi một câu. Mà nó cứ nói tràn lan về các Đền Chùa và các bà “Lên Đồng Bóng” với nó…
Thanh thở dài nhíu mày suy nghĩ, lắc đầu khó hiểu. “Chả nhẽ cái Dung tâm thần hoang tưởng quá hay sao thế này?”
Chú Hoà,- Chồng nó nhìn thấy biểu cảm của Thanh. Chú nháy mắt, lắc đầu, nói nhỏ cho Thanh hiểu:
– Thanh ơi, kệ nó đi, cứ để cho nó nói hết hơi ,nói chán đi? Chả ai muốn nghe đâu. Nó sắp thành mấy bà” Đồng Bóng ” rồi.
Dạo này nó toàn mua quần áo xa tanh: xanh, đỏ,tím, vàng cả mũ mão, phấn son..
Nó cuốn vào đi hết Đền nọ Phủ kia, nó cúng bái “Lên Đồng”!
Đi chán thì lại về. Chả ai theo chân mà giữ được. Các con tôi nó nói chán rồi, nói nhiều rồi
Cuối cùng các con bảo:
– Thôi, bố cứ mặc kệ, mẹ muốn làm gì thì làm, bố không phải tìm, phải theo chân nữa. Bố nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe…
Thanh thở dài và đã hiểu ra. Thanh cứ để Dung nói luyên thuyên cho đã mồm đi!
Dung thấy Thanh gật đầu đồng cảm. Thì Dung tưởng Thanh cũng thích cúng bái nhảm nhí như nó .Dung bảo Thanh:
– Này, mai mày đừng đi Hà Nội nữa. Ở nhà, đi lễ với tao một khóa này nhé. Có Thầy và Sư Cụ cúng lễ hay lắm. May làm ” Hầu Đồng” cho tao nhá?
Thanh nhớ lại ngày còn thanh niên, chưa lấy chồng. Nó bị 7 người yêu đều rời bỏ. Nó định ʇ⚡︎ự ʇ⚡︎ử, Thanh phải động viên rồi dẫn nó đến bà Thầy xem tướng số. Biết là nó “Cao Số” và có “Căn Quả”. Chắc số nghiệp của nó vẫn còn nặng, chưa trả hết. Nên vẫn phải đi đày vào Đền Phủ để hầu “Đồng cô, Bóng Cậu” đây. Thôi số kiếp nó như vậy, phải chịu. Cứ để”Vạn Sự tùy Duyên”.
Nên Thanh động viên chú Hoà:
– Chú còn nhớ hồi xưa chú được người mách đến hỏi nó làm vợ hai không? Hồi ấy “Thầy Bói” giỏi đã nói cho biết rồi. Nó căn cao số nặng, đáng lẽ không lấy chồng được đâu. Chỉ có đi tu thì được. Nếu lấy chồng thì phải vào nơi
” Cau ế Trầu mốc” mới ở được!
Ý là chú đã một đời vợ nên gánh đỡ nghiệp duyên cho nó. Bây giờ nó ʇ⚡︎ự tìm đến Đền, Chùa thì cứ chiều theo ý để nó nhẹ nghiệp lúc cuối đời.
Nếu không được như vậy là nó sẽ đi lang thang, nói nhảm nhí và trở thành tâm thần đấy chú ạ.
Cũng may, cái Dung tuy rằng lấy làm hai nhưng được chồng và nhà chồng hiểu biết. Các con ngoan , học hành tiến bộ. Chúng nó hiếu thuận , luôn động viên bố nó nhường nhịn ,chiều chuộng mẹ nó, để gia đình được yên ổn.
Còn chị cả được làm lễ “Cắt Duyên Âm” và cúng bái sắm sửa đầy đủ ʇ⚡︎ử tế cho chị. Làm hình nhân thế ๓.ạ.ภ .ﻮ cho chị. Nên từ đó chị đã “Siêu Sinh Tinhh Độ”.Chị không theo ám chồng cũ nữa. Và không phạt cái Dung nữa rồi.
Còn tiếp.