Vợ cả và vợ lẽ 12
Tác giả:#NguyễnThanhMai.
————
Cuộc tình tay ba của vợ chồng chị Hợi- vợ Cả & chị Kỷ -vợ Hai cả làng ai cũng thấy kỳ lạ và khen ngợi.
Các chị làm gì, đi đâu cũng có nhau. Chị Hai đóng hết các khoản tiền điện nước cho cả hai nơi. Đóng học phí và may quần áo cho các cháu. Cứ mỗi lần chị Cả dẫn hai con lên quán chị Hai là chị lại đưa bánh kẹo cho các cháu ăn. Ngồi chơi và ôm các cháu truyện trò rất tình cảm. Không ai chê trách vào đâu được.
Các bạn bè thân thiết của anh và các chị nói chúc mừng rằng:
-Một nhà sum họp Trúc- Mai,
Càng sâu nghĩa bể, càng dài tình sông!
Hãy cố gắng giữ vững phong độ các bạn nhé?
**********
Một năm sau:
Chị Hai sinh được thằng con trai. Cháu cũng kháu khỉnh, bụ bẫm, dễ nuôi. Đặc biệt lại giống anh Sửu như đúc.
Anh bận bịu chăm chị Hai mới đẻ nên phải hơn một tuần anh mới về với chị Cả một lần. Chứ không như hồi mới cưới chị Hai: Anh ở nhà chị Hai bốn hôm, lại về nhà ở với chị Cả ba hôm.
Bây giờ chị Cả cảm thấy GHEN tức và cứ bực bội thế nào ấy.. .?
Cộng với từ hồi chị Hai sinh con, chị bận bịu thêm, nên chưa bán hàng được. Thu nhập giảm sút rất nhiều. Ăn đồng nào mất đồng ấy. Mà mọi chi phí phát sinh, tốn kém vì con thơ, lại ngồi đây ở cữ.Thì mọi chi tiêu lại nạm phát. Tiêu đồng nào là phạm vào vốn. Nên chị Hai phải tiết kiệm mọi đằng. Chị chỉ cố gắng dành tiền đóng học cho hai cháu – con chị Cả được thôi. Còn mọi việc chi phí sinh hoạt và điện nước, công kia việc nọ người ta mời, hoặc có cưới xin, tang lễ trong làng là chị Hai bảo chị Cả phải lo lắng đỡ. Vì trong lúc con thơ chưa bán hàng được.
Chị Cả thì không biết buôn bán xoay sở như chị Hai. Nên chẳng có tiền mà chi phí. Rất bí bách.
Từ đó: Chị Cả càng ghen tức bực, giận dỗi vô cùng.
Khi đến ngày chồng về thăm và ở nhà cùng mẹ con chị Cả là chị làm mình làm mẩy. Chị vùng vằng quăng giật. ..
Anh quàng tay ôm chị. Chị không cần, chị hất tay anh ra. Chị ghê gớm khác thường. Chị đạp mạnh quá, anh bị lăn thòm từ tгêภ giường xuống đất. Chị nói giọng chì chiết:
– Sao không ở riết luôn bên ấy với nó đi? Còn về với tôi làm gì nữa?
Đấy mọi chi tiêu, giúp đỡ cho gia đình giờ nó cắt hết, nó chỉ cốt lo cho mỗi con của nó thôi!
Tưởng hỏi nó cho anh, thì tôi được nhờ nó và nhờ anh. Ai ngờ các người “Đầu voi đuôi chuột nhắt!”
Công bằng mà nói thì: Mỗi người phải gánh vác lo toan, chung tay xây dựng gia đình chứ?
Tất cả mọi chi tiêu của hai nhà vợ Cả và vợ Hai, lại ba đứa con mà cứ trông mong vào mỗi cái quán của chị Hai sao được?
Anh nói lại chị Cả:
– Em cũng phải nên suy nghĩ cho kỹ trước khi nói và đối xử với anh và Dì ấy. Anh công bằng chứ không thiên vị coi vợ nào hơn vợ nào. Chính em là người ʇ⚡︎ự vận động anh lấy vợ Hai. Rồi chính em đến hỏi Dì ấy cho anh. Chứ có phải anh lăng nhăng phụ tình cảm của em để lấy Dì ấy đâu?
Chị Hợi đuối lý, lặng im. Không nói gì nữa. Anh nói tiếp:
– Một mình Di ấy lo lắng đóng góp mọi việc chi tiêu và đóng học cho các con. Trong khi em có mấy sào ruộng mà vụ cấy, vụ gặt anh vẫn phải làm hết. Em không biết làm ra một đống nào. Lại còn đòi hỏi ,suy bì , tỵ пα̣пh.
Chị Cả ҟҺùпg lên, gào to như người điên:
– Đấy, tôi biết ngay mà? Từ ngày tôi hỏi nó cho anh. Anh suốt ngày ở quán bán hàng vuôn vén cho nó? Anh lạnh nhạt tình cảm với tôi. Thì phải trách nhiệm lo hết kinh tế tiền nong cho mẹ con tôi chứ? Từ nay trở đi anh cút đi, đừng có vác mặt về nhà tôi, đừng động vào người tôi nữa. Tôi không cần.
Anh không muốn nói nhiều với người có tư duy thiển cận. Đầu óc không hề mở mang. Nói nữa sợ chị lại ghen tuông nhảy cào cào lên rồi mang tiếng ầm ĩ lên.
Anh lại lặng lẽ đi lên quán bán hàng giúp chị Hai. Vì chị mới đẻ vướng con thơ.
Từ đó, chị Cả ít khi lên quán, không thăm hỏi và giúp đỡ chị Hai trong lúc con thơ cái quấn. Chị thấy người ta kể rằng: Thằng con kháu khỉnh bụ bẫm giống bố nó như đúc. Chị Cả không mừng mà chị càng ghen tuông tức bực.
Chị Hợi lên quán xỉa xói cҺửι bới chồng và chị Kỷ. Chị cҺửι chị Hai là: Đồ” ăn cháo đá bát” Đồ mày chưa “Qua sông đấm B… vào sóng!”. Lúc chưa lấy được chồng tao thì mày ʇ⚡︎ử tế, quý mến các con tao. Tao ân hận vì tao ngu nên đã hỏi vợ Hai cho chồng.
Bây giờ mày có con rồi, mày chỉ biết vuôn thu cho mỗi con của mày thôi.
Tao căm thù mày. Không ngờ mày là đạo đức giả tạo.
Chị Hai lúc này thấy bị ҳúc ρhα̣m. Người chị nóng ran, mặt đỏ bừng bật lại:
– Tự mày cứ quấn lấy tao, mày cứ đến muốn hỏi. Mãi tao mới đồng ý đấy chứ? Mày ăn ở không biết điều. Tự nhiên từ hồi tao đẻ, mày cứ nhảy ngược lên như con điên là thế nào? Chả nhẽ tao không đẻ, tao cứ cô ᵭộc để nuôi mãi mẹ con nhà mày à?
Thế là hai chị cãi nhau to. Không còn ý tứ gì nữa. Mọi người đi đường đã xúm vào xem.
Chị Hai thì thủng thẳng đối đáp.
Chị Cả thì vừa gào vừa cҺửι rõ to.
Chị Hai tuyên bố:
– Đấy, chồng mày đấy, mày bê về mà nuôi, mà thờ. Tao không cần thiết. Mỗi hai mẹ con tao nuôi nhau cũng được. Bắt đầu từ bây giờ trở đi, ʇ⚡︎ự mày phải lo đóng tiền học hành cho hai đứa con mày.
Ôi trời, chị Cả tức tiết, nhảy vào, túm tóc ᵭάпҺ xé chị Hai. Chồng ở giữa rất đau đầu. Nếu can người nọ lại mang tiếng là bênh người kia. Vì vậy anh cứ há mồm đứng yên không nói được gì. Thấy chị Cả túm tóc chị Hai giật và ᵭάпҺ cҺửι trong khi mới đẻ. Chồng và mọi người phải can , và gỡ mãi mới được.
Sự việc hai chị ghen tuông cҺửι bới ᵭάпҺ nhau ầm ĩ xóm làng và loan tin ra cả mấy xã như vậy.( Chị Kỷ – Vợ Hai) Đã bị UBND xã Triệu tập đến làm việc.
Dù sao chị cũng được kết nạp Đảng Viên ( Do Thầy chị đề xuất và nâng đỡ)
Việc chị ʇ⚡︎ự động lấy làm hai. Trong khi gia đình người ta vẫn sống hòa thuận và con cái đầy đủ.
Như vậy là vi phạm ” Luật Hôn Nhân & Gia Đình”
Nếu như anh và các chị cứ lặng lẽ sống yên vui, không gây ᵭάпҺ cãi nhau ầm ĩ lên thì cũng không bị truy cứu.
Nhưng sự việc chị Cả đã làm quá đáng ầm ầm lên như thế. Họ hàng nhà chị Cả lại báo cáo xuống xã.
Nên chị Hai bị làm bản kiểm điểm: Là một Đảng Viên mà chị lại lấy tranh chồng người khác. Gây mất đoàn kết, phá hoại hạnh phúc của người khác. Chị Hai bị khai trừ ra khỏi Đảng.
Chị Hai ức chế & căm thù chị Cả vô cùng. Vì chị ấy bị mang tiếng và mất hết danh dự với mọi người rồi. Chị Hai khóc lóc và ân hận, chị đuổi anh về với chị Cả.
Anh quay về nhà chị Cả để nói chuyện hoà giải mong hai vợ làm hòa như trước. Anh không thể phụ người nọ ở với người kia. Vì hai người đều có con chung với anh.
Nhưng chị Cả thiển cận, không nghe, không tiếp thu gì hết. Chị chỉ một mực đuổi anh về với chị Hai. Thành ra anh như con cá Lác bỏ vào giỏ cáy. Con cáy nào nó cũng cắp cho.
Cả hai chị đều khóc lóc và đuổi anh. Anh rất đau đầu buồn bã. Anh nghĩ:
‘ Hai đứa con vợ Cả đã hơn chục tuổi, lớn rồi, đi học rồi, thì mình phải ở tạm với vợ Hai. Phải làm việc và bán hàng giúp đỡ cô ấy vì còn con thơ. Cô ấy mới đẻ còn yếu, chưa bán hàng được
Nhưng chị Hai cũng khóc và cương quyết:
– Chỉ vì tôi nghe lời ngon ngọt xúi giục của vợ anh . Tự vợ anh đến hỏi lấy tôi kỳ được. Bây giờ tôi bị khai trừ ra khỏi Đảng. Tôi còn mặt mũi nào nhìn bà con bạn bè xóm làng nữa đâu? Anh cứ về với vợ anh đi? Hoặc anh phải lựa chọn:
– Có Một thì không có Hai
Có Hai thì không có Một!
Nếu anh còn muốn chung sống với tôi và cu con này, thì anh phải làm đơn ra Tòa giải quyết sòng phẳng với vợ Cả của anh đi?
Còn nếu cứ bùng nhùng thế này, tôi cũng không chấp nhận nữa đâu? Vì vợ chồng anh mà tôi bị kiểm điểm và bị khai trừ ra khỏi Đảng rồi. Tôi ทɦụ☪ nhã xấu hổ với mọi người rồi.
Anh đau đầu lo nghĩ. Anh về nói chuyện với vợ Cả. Cũng liền bị vợ Cả ҟҺùпg lên, cũng đòi ly dị với anh luôn. Đồng thời không cho anh về nhà với ba mẹ con chị.
Qua một thời gian hòa giải hai người vợ không được. Anh quyết định làm đơn ra Tòa.
Tòa án huyện nhận được đơn yêu cầu ly hôn. Họ có về xã ҳάc minh. Và một tháng sau đã mở phiên Tòa xét xử làm thủ tục ly hôn giữa anh và chị Hợi.
Toàn bộ ruộng nương nhà cửa, đất đai, anh nhường lại hết cho vợ con. Hai đứa con ở hết với chị.
Còn hàng tháng anh vẫn phải đóng góp phụ cấp tiền nuôi con đến năm các cháu 18 tuổi.
Sau đó anh về ở hẳn với chị Kỷ. Hai người họ sống hòa thuận, hạnh phúc. Cửa hàng mở mang ngày càng phát triển. Anh và chị Hai, mua thêm được đất xung quanh rộng ra hơn. Họ xây dựng lên thành nhà ba tầng. Tầng dưới cùng bán hàng. Họ sinh thêm được thằng cu con trai nữa.
Còn mẹ con chị Hợi cuộc sống lận đận nghèo túng hơn. Vì hai đứa con vẫn phải ăn học, chưa làm được gì. Chị cũng không biết buôn bán xoay sở gì ra tiền. Chỉ bám vào mấy sào ruộng, có thóc gạo ăn thôi. Tiền hàng tháng chồng có trách nhiệm đóng góp thì chỉ vào tiền học phí. Nên cuộc sống của mẹ con chị rất bí bách.
Mọi người dân làng lại xì xèo bàn tán,:
– Ai bảo, quá mù ra mưa? Tự nhiên đi hỏi vợ cho chồng. Dâng chồng vào tay người ta, thì còn nói gì?
Người khác lại nói:
– Khôn ngoan chẳng lại thật thà! Đã biết thân biết phận mình không biết xoay sở làm ăn buôn bán gì thì cứ ʇ⚡︎ử tế với vợ Hai, thì nó cũng lo toan giúp đỡ. Con mình đỡ khổ. Nhưng lại lên quán ᵭάпҺ xé ghen tuông ầm ĩ. Nên mới xảy ra cơ sự!
Người khác lại bảo:
– Chả hiểu đầu óc cô Hợi suy nghĩ thế nào? Lạ nhỉ, ʇ⚡︎ự đi hỏi vợ cho chồng. Rồi lại lên cơn ghen tuông ᵭάпҺ cҺửι người ta? Có Thánh mới biết?
Có ông già trong làng ρhâп tích:
– Cuộc sống vô thường. Không có gì là Vĩnh Cửu cả? Khi mới lấy, Vợ Hai nó chưa có con thì nó bù đắp cho hai đứa con vợ Cả. Khi nó có con rồi, nó phải bù đắp thương yêu con của nó chứ? Có câu:
” Con Vua thì Vua rấu.
Con châu chấu thì châu chấu chiều mà?”
Cái cô vợ Cả ham lợi trước mắt.
Tính sai nước cờ rồi. Một chum hai gáo khéo lựa cũng va mà!
Ông già ρhâп tích rất thấu đáo.
*******
10 năm sau:
Quay lại nói chuyện về bọn cái Thanh, cái Dung, cái Huệ:
– Con của Thanh đã lớn. Cũng lấy vợ lấy chồng ổn định rồi. Thanh nó không ở quê nữa. Hai vợ chồng nó mua buôn gà ở Thái Bình lên Hà Nội bán.
Nó có người anh trai con bác ruột đì bộ đội về. Anh là lính đặc công. Anh có võ thuật rất giỏi. Nhưng anh bị thương nặng , bị nồng ruột, phải cắt bỏ. Nên sức khỏe yếu. Anh được nhà nước nuôi. Nuôi cả người vợ phục vụ cho anh thương binh này. Anh lấy chị là giáo viên. Anh chị ở gần bến xe Gia Lâm. Vợ chồng Thanh mang gà lên bán, thoạt đầu ở nhờ anh chị giúp đỡ. Sau đó mua được 30 mét vuông đất làm nhà gần chỗ anh trai.
Từ đó Ít khi Thanh về quê.
Thời gian ấy, con gáι của cái Huệ 18 tuổi rồi. Hôm ấy Thanh về quê mua nhiều gà của người bạn nuôi được để cho. Thanh đến nhà em gáι ( lấy chồng cùng làng, và cùng xóm nhà Thanh và Huệ)
Cái Huệ nghe tin Thanh về chơi, nó ʇ⚡︎ự đến và hỏi thăm tình hình làm ăn của Thanh thế nào. ?
Thanh cũng hỏi thăm về mẹ con nó. Cái Huệ vẫn gầy nhỏ, mặt vẫn quắt như vậy. Không có gì thay đổi: nó bảo:
– Thanh ơi! Mày sướиɠ nhất, có vợ có chồng, lại biết buôn bán, con mày lớn hết rồi. Thoát khỏi cảnh nhà quê chân lấm tay bùn vất vả này là sướиɠ rồi. Chứ tao vẫn khổ lắm…
Cái Thanh vừa ngạc nhiên vừa thương hại:
– Thế đến nay con gáι mày đã 18 tuổi, cháu còn học nữa không? Và có người yêu chưa? Nhà mẹ con mày đã xây lại gọn gàng đẹp đẽ mà ở chưa? Đừng cố tình đày đọa mình mà ở như vậy?
Còn tiếp.