Vợ cả và vợ lẽ 10

Tác giả:
#NguyễnThanhMai.
——————
Khoảng hai tuần, sau hôm cái Huệ kể chuyện với Thanh. Hôm ấy Thanh đi chợ buôn rau đắt hàng nên chỉ 11h trưa đã ở chợ huyện về nhà rồi. Đang chuẩn bị thổi cơm và phơi rơm rạ, thóc lúa thì…
Thanh thấy nhà ông Nhân ( chỗ cái Huệ đang ở đấy) rất nhiều tiếng ᵭ.ậ..℘ phá, cưa cắt bê tông. Tiếng búa bốp chát, tiếng cưa sẻ ầm ầm cả một góc làng. Thanh thấy rất nhiều người tгêภ mái nhà.

Thanh chạy vội ra ngoài ngõ nhìn lên. Thấy tất cả mấy anh em trai con ông Nhân đang cắt mái nhà. Họ chia đôi cái nhà mái bằng 4 gian ấy ra thật?
Ôi rất đông người đứng xem.
Các anh phải dùng máy cắt chia đôi nhà, hạn chế ᵭ.ậ..℘ vì sợ rung động mạnh sẽ đổ. Nhưng nhà xây ngày ấy tường toàn xây 20 nên to và chắc, không đổ được.
Mọi người qua lại ngó nghiêng xem và lặng lẽ lỉnh đi chứ không dám đứng xem lâu.

Cái Thanh cũng rút về nhà để dọn dep. Nó đã hiểu chân tướng sự việc: vì cái Huệ kể chuyện hôm nọ rồi. Thanh thấy buồn lòng trĩu nặng và suy tư. Nghĩ về tình người. Về nhân tình thế thái đổi thay. Ở đời này không có gì là “Vĩnh Cửu” cả?
+Không gì gần gũi thân thiết hai người hoà làm một như ” Vợ chồng”.

+Một khi đã hết tình nghĩa thì sự ċăm hận nhất cũng là “Vợ chồng”.

+Sống ૮.ɦ.ế.ƭ vui buồn có nhau cũng là ” Vợ chồng”.

+Khi bỏ nhau họ coi nhau như kẻ thù cũng chính là”vợ chồng”!

Vì ngày ấy bỏ nhau cảm tưởng nó nặng nề và đau khổ lắm. Chứ không bỏ được nhau mà nhẹ nhàng thanh thản như các bạn thời nay đâu?

Thanh nghĩ thầm: “Tiếc cái nhà đang đẹp đẽ chắc chắn thế mà mất công sức chặt đôi ra cũng vất vả, cũng khó lắm chứ?”
Nhưng chắc vì họ không thể chịu đựng được, không nhân nhượng được nữa nên mới phải làm biện pháp cuối cùng này?

Ngày hôm sau, cái nhà đất của ông bà Nhân đã chặt đôi xong. Ông bà bảo cái Huệ lấy nửa bên ngoài ( sát đường đi của xóm) để nửa bên trong cho ông bà làm vườn. Nhưng cái Huệ oái oăm là không thèm lấy nửa mặt ngoài. Nó bảo:
– “Tôi lấy nửa nhà và phần đất bên trong. Lấy cái ao nửa trong. Trả lại ông bà vườn tre nửa ngoài”!
Oái oăm thế cơ chứ. Lấy phần trong thì bay được à?
(Như vậy vì sẽ không có lối đi)

Nửa nhà của ông bà đã chặt xong và dọn đi. Dồn vào chỗ đất trước cửa là thành một mảnh đất nhỏ, ông bà trồng rau.

Còn nửa bên trong mẹ con cái Huệ cứ ở đấy. Khi chặt đôi nhà ra. Nhìn rất đau lòng và thảm thương. Vì trông nó như cái góc nhà hoang. Cái Huệ vẫn cứ ra gan ở lỳ, hàng ngày nó phải đi qua nửa đất bên ngoài. Nó cứ cố tình giẫm qua hết các luống rau cho nát bét nhè nghiêng ngả hết ra. ( Vì không có lối đi mà?)
Nhà ông bà ấy cũng nhường nửa ngoài cho thuận tiện sát đường đi rồi ! Nhưng nó không thèm, cứ thích bướng bỉnh như thế cơ chứ ?Tự mình làm khổ đày đọa mình?

Chỗ bên nửa nhà bị chặt nó vẫn trống hoác. Ngày nắng nó xiên vào nóng lắm, như ngoài Trời. Những ngày mưa gió nó hắt nước mưa vào ướt hết. Ướt cả chỗ giường nằm. Ai nhìn vào cảnh này cũng lắc đầu ngán ngẩm.
Mọi người cùng thấy xót xa. Mặc dù ai cũng đều ghét cái Huệ. Nhưng nhìn cảnh ấy, ai cũng cảm thấy chạnh lòng.
Cơ mà suy ngẫm cho cùng: “phúc họa do mình gây ra”? Nếu Huệ nói một lời ʇ⚡︎ử tế sau cùng. Thì ông bà cũng không cho chặt nhà làm đôi thế này đâu?Trước khi gia đình ông bà Nhân quyết định chặt nhà làm đôi. ( Vì cái Huệ cứ thách thức: ” Có giỏi thì cứ chặt đôi ra?

Ông bà bên Nội và anh, chị em của Trung đã mời ông bà Ngoại về bên Huệ động viên và nói lại một lần cuối.Thày Bu cái Huệ rất buồn lòng và muối mặt với thông gia và dân làng. Ông bà ấy Bảo nó: “Con ơi! nghe theo sự giải quyết có tình có lý thì hơn. Chứ không nên thách người ta chặt nhà?” Mày cứ cố tình bám ở đây cũng không còn ý nghĩa gì?

Nhưng cái Huệ vênh mặt lên, tỏ thái độ thách thức:
– Tôi không đi đâu cả. Tôi cứ ở đây đấy. Tôi không bù phụ tiền chia tài sản đâu? Bù tiền cho tôi ra tôi cũng không cần. Tôi đã nói rồi. Tôi cũng không bao giờ ra chỗ khác ở. Ông bà ấy có giỏi thì “cứ chặt đôi” cái nhà này ra mà bê đi. Còn phần của tôi để lại. Mẹ con tôi cứ ở.

Thế là giọt nước tràn ly vì thái độ hỗn hào thách thức của Huệ. Gia đình họ quyết định ” Chặt nhà ra làm đôi” chia ra. Dân làng muốn ᵭάпҺ giá nhà ông ra sao, nói sao cũng phải chịu vậy. Thực lòng là họ cũng không muốn thế.
Vì “cây muốn yên mà gió chẳng ngừng “.

Cái Thanh sang nhìn cảnh mẹ con nhà Huệ cứ nằm ở giường trong nửa nhà trống hoác lạnh lẽo. Chưa xây được tường kín vào. Nó phải mua mảnh bạt to, che từ tгêภ mái che suốt xuống mặt đất.
Lấy mấy viên gạch vỡ đôi. Chèn đặt dưới chân bạt để khỏi bị tốc lên. Để mưa đỡ hắt nước vào giường. Còn những ngày tạnh và trời nắng, nó cứ để toang hoác như thế.

Cái Thanh chạnh lòng trắc ẩn quá, nó bảo:
– Mày ơi! Sao mày cương sừng thế? Sao cứ cố tình níu kéo những thứ không thuộc về mình thế? Tính nết của mày vô cùng “kỳ quặc?” Đáng lẽ thái độ nhà họ đã cương quyết rồi, thì mày phải lựa chọn sao cho hợp tình, hợp lý. Lựa lời mà nói. Nếu mày đừng cầm vận ông bà gặp cháu bé thì họ cũng không chia nửa. Tại họ bực nên mới không cho hết.

Nếu mày muốn ở lỳ đây, thì phải nói khéo bảo: “Vâng, ông bà cho con thu xếp thời gian rồi con góp tiền bồi thường một nửa tài sản về ông bà”

Hoặc lấy một nửa tài sản này, rồi mua ra mặt đường ở . Sau đó tùy theo việc gì phù hợp thì làm chứ?
Bây giờ đã đến mức ông bà chặt nhà ra làm đôi rồi thì mày còn hy vọng gì nữa.?

Cái Huệ im lặng, Thanh nói tiếp:
+ Những người phụ thuộc vào tài chính, kinh tế thì mất đi tiếng nói.
+ Những người quỵ lụy phụ thuộc vào tình cảm thì mất đi Lòng ʇ⚡︎ự trọng đấy?”

Cái Huệ nói:
– Dù sao tao cũng cảm ơn mày. Tao với mày cùng đội sản xuất ở tгêภ kia . Vô tình lấy chồng về cùng xóm này. Tao chỉ biết tâm sự với một mình mày thôi. Mặc kệ tao. Đã thế tao cứ ở lỳ đây. Tao không thèm xây tường kín vào đâu? Tao cứ để cửa nhà toang hoác như thế này, để khách quan và dân làng hàng ngày đi qua họ nhìn vào. Rồi họ sẽ ʇ⚡︎ự hiểu và ᵭάпҺ giá về gia đình nhà chồng đối xử như thế. Với đứa cháu nội như thế? Để họ hiểu được ” Lấy chồng nhờ phúc đức nhà chồng là thế này đây!”

Cái Thanh cũng ngậm ngùi chua xót. Nó bảo:
-Tự mày gây ra hết. Nhưng duyên phận của mình chỉ được đến thế. Mày gây ra sóng gió cho cuộc sống của mày thôi. Cu Trung nó bỏ mày là mày lép vế rồi. Nó lấy mày vì tình thương hại thôi. Tình cảm không thể cưỡng cầu. Mày cứ sống bình thường mà nuôi con. Làm ăn phấn ᵭấu vươn lên thì nhà họ mới phục. Người ta cho nhà ở riêng. Mày cũng không nghe. Nếu cố tình ở đây, thì nói ʇ⚡︎ử tế với ông bà một câu. Bảo ông bà dù ghét con. Nhưng hãy nghĩ đến cháu. Đây là phần của bố nó thì để lại dồn cho cháu gáι. Thì nhất định ông bà ấy không cho chặt đôi ra đâu? Nhưng mày hỗn xược quá dám xưng “tôi” ra với ông ấy. Thách thức có giỏi cứ chặt đôi cái nhà này ra đi? Thì như ” Lửa đổ thêm dầu” vào rồi? Sao mày ghê gớm đến thế. Cả làng cả huyện này lừng danh lên rồi đấy.

Huệ vẫn cương sừng:
– Kệ họ ,đằng nào cũng mang tiếng rồi. Cứ để nguyên như thế này tao ở, cho xã hội nhìn vào. Phúc Đức nhà nó tốt hay xấu thì bày ra đấy?

Thanh lại ρhâп tích tiếp:
– Cùng cảnh lấy chồng về đây, mỗi người có một số phận khác nhau. Tao không bênh ông bà ấy. Nhưng tất cả phần lớn là do mày. Bây giờ đã chặt đôi nhà chia như này rồi. Mày có muốn dọn đi cũng không có tiền để mua nhà đất mới nữa. Họ cũng không bù phụ nữa rồi? Mày cương sừng quá là thiệt, là hỏng hết.

Hàng ngày dân làng và khách quan đi qua, đều buồn bã lắc đầu. Cái Huệ cứ đi qua nửa đất bên ngoài, giẫm bét nhè hết các luống rau ra. Cứ ở nửa nhà trống hoác như cái nhà hoang thế. Thầy Bu nó buồn bã muối mặt vô cùng. Bà ấy lại xuống động viên nó thu xếp dẫn cháu về ở với ông bà ấy. Nhưng Huệ không nghe. Nó vẫn ra gan cứ ở lỳ như thế…

Nhưng mọi hy vọng hão huyền không thực tế của Huệ đều không còn gì. Càng ngày vực thẳm hố sâu ngăn cách càng xa vời.
Trung vẫn làm việc trong Miền Nam. Vẫn không về quê, chỉ gửi tiền trợ cấp nuôi con đều đặn hàng tháng theo quyết định của Tòa Án. Lương tâm của Trung không muốn gia đình chia nhà cho cái Huệ như thế.
Nhưng Huệ quá ghê gớm và gia đình Trung thì cố chấp, nên không thể dung hòa. Không thể cứu vãn được tình thế.

Từ đó, mẹ con cái Huệ cứ sống côi cút biệt lập. Dân làng không ai quan tâm ngó ngàng. Huệ cũng cũng vẫn tính cách choành choẹ khinh người như thế. Nó không cần chơi bời chào hỏi bà con làng xóm. Không cho ai đến nhà. Nhưng mọi người hàng ngày đi làm đều qua ngõ nhà nó, nên ai cũng nhìn thấy hết. Nhưng chẳng ai nói gì.
Họ chỉ xì xèo bàn tán.:
– Đã xấu người lại xấu cả nết! Người thì bằng con ngóe bèo mà còn lên nước làm cao!
– Ừ, Mặt quắt tai dơi, đít thì nhọn như quả nhót, đẻ làm sao được nữa. Đợt trước đã phải móc séc gần ૮.ɦ.ế.ƭ mới lôi được con ra, mà không biết thân..
– Ừ, tại ghê gớm và thách thức nên ông bà ấy mới chặt nhà.
– Nó đã “ra Tòa cắt đất” mình rồi. Nó vào Miền Nam công tác, rồi nó lấy được vợ ngon lành. Nó thèm gì quay về mà cứ ở lỳ cái góc nhà hoang thế kia?
– Ừ, thế là khổ rồi. Sướng không biết đường sướиɠ, già néo đứt dây!
Dân làng cứ mỗi người xì xèo một câu như thế. Chẳng ai thương xót và động viên nó đâu?
Chỉ có mỗi cái Thanh động lòng trắc ẩn. Thỉnh thoảng nó lại sang động viên Huệ xây kín cái tường nhà lên để đỡ mưa gió.
Nhưng cái Huệ không nghe. Nó bảo:
– Mày không phải áy náy lo cho tao. Tao cứ để nguyên như thế cho xã hội họ cảm nhận phúc đức nhà chồng. Và phúc đức của ông bà nội cùng các bác, đối với cháu gáι.
Cái Thanh cố gắng thuyết phục:
– Nếu mày cố tình ở đây, Thầy Bu mày có điều kiện, mày bảo ông bà, mua vật liệu, gọi thợ đến họ xây sửa lại cho cẩn thận mà ở.
Đừng để như thế, khi gió bão không thể ở được. Vì hai mặt trống hoác, không được kín như cái chòi. Mày ʇ⚡︎ự đày đọa, khổ cháu bé. Nó còn phải lớn dần lên và đi học. Nó sẽ xấu hổ với bạn bè. Dân làng cũng chê cười mày đấy. Đừng bướng bỉnh giở quẻ nữa. Không hay ho gì đâu?

Nhưng cái Huệ không bao giờ tiếp thu, không tỉnh ngộ ra nhìn mọi người mà học tập.

8 năm sau: Tức là vào khoảng năm 1998.
Con gáι Huệ 10 tuổi, bằng con gáι thứ hai của Thanh.
Con gáι Thanh béo khỏe, da dẻ hồng hào khỏe mạnh. Nó còn cõng được Thanh chạy ba ʋòпg sân. Cháu học giỏi và biết làm văn, làm bài tập nhanh nhẹn giống như Thanh.
Còn cháu gáι con của Huệ không thông minh nhanh nhẹn. Cháu bị hồi trước đẻ móc séc lõm cả bên thái dương, cháu bị hơi nghiêng đầu về một bên. Cháu nhút nhát, không tiếp xúc gần gũi chuyện trò với các bạn. Cháu học hành không vào. Sức Khỏe thì hay ốm đau dặt dẹo. Có thể nói là “Thiểu năng trí tuệ”. . Như bây giờ họ bảo là Ьệпh ” Tự kỷ”.
Nhiều người trong làng bảo:
– Phúc Đức Tại Mẫu đấy. Vì con mẹ nó thất đức, ngu thế giờ ảnh hưởng đến đời con. Chứ bố nó đẹp trai ʇ⚡︎ử tế và học giỏi. Sao cháu chẳng giống bố ở điểm nào nhỉ.
Còn tiếp.

Bài viết khác

Chân dung tự họα – Xúc ᵭộng một câu chuyện ý nghĩα về tuổi già

Đαng ɾửα chén Ьát, chuông ᵭiện thoại ɾéo inh tαi, liếc quα thấy hiện tên người gọi là cô em gái. Thôi, kệ ᵭi, xong việc gọi lại tám cho ᵭược lâu vì mỗi lần chị em nói chuyện thì ít nhất cũng nửα tiếng . Hết hồi, chuông lại ᵭổ tiếρ dồn dậρ, nghĩ […]

Tình vũ ” Trường ” – Đáng đời cho kẻ chưa ăn xong cháo đã đá vào bát. Câu chuyện sâu sắc

Mới có 5 giờ sáng mà sαo con Ki đã rền rĩ ở dưới nhà rồi. Chị mở cửα rα cầu thαng đứng nhìn xuống, thấy nó cứ hướng rα cửα sắt vừα rên vừα ngoáy đuôi tít mù. Chị ngạc nhiên xuống mở cửα rα và cҺếϮ sững…   Hình minh hoạ. Anh ngồi […]

Nhân quả như một phép màu – Câu chuyện cảm động đầy ý nghĩa nhân văn sâu sắc

Cô tôi về, mong mαnh như giọt sương trên chót lá. Chưα đầy nửα năm từ khi biến cố xảy rα, cô gầy rộc, mắt trõm sâu vì nhiều đêm mất ngủ. Nỗi mất mát, cảm giác thất bại như một mồi lửα làm bùng cҺάγ cάпh rừng khô và tiếρ thêm nhiên liệu cho […]