Vỏ bọc – Chương 8
Tác giả : An Yên
Bà Hòa ngồi một lát thì ghé vào bếp xem Trà chuẩn bị nguyên liệu đến đâu rồi. Thấy mồ hôi lấm tấm tгêภ trán Trà, bà cười:
– Vất vả cho con quá, đến dự tiệc mà phải làm nhiều thứ thế này, không khéo mồ hôi trôi hết cả lớp trang điểm. Thôi, còn gì để cô làm cho nào!
Trà ngước lên nhìn bà:
– Không sao cô ơi, với cháu đây là chuyện nhỏ. Nhiều hôm ở nhà con có tiệc đông gấp đôi số người ở đây, nhưng con cũng ʇ⚡︎ự mua đồ về và một mình nấu nướng cô ạ. Con thích công việc bếp núc lắm ạ, như một dạng đam mê đó cô ạ.
Bà Hòa gật đầu:
– Ừ, phụ nữ hiện đại như thế là hiếm lắm. Giỏi việc nước, đảm việc nhà! Chứ nhiều người khi yêu thì thấy nhẹ nhàng chăm chỉ, nhưng đến khi cưới về lại bỏ bê việc nhà, mệt lắm!
Trà thủ thỉ:
– Vậy mà con vẫn ế đấy cô ạ. Người con yêu thì người ta chẳng để ý, người thương con thì con lại không có cảm giác gì, không biết đến khi nào mới tìm được một nửa của mình.
Bà Hòa lắc đầu:
– Không phải đâu con ạ. Duyên chưa tới thôi, đến khi nó đến thì đỡ không kịp ấy chứ!.
Trà vừa làm vừa nói:
– Con cũng hi vọng thế cô ạ!
Mọi việc xong xuôi, Trà nhìn đồng hồ:
– Vẫn chưa tới giờ, hi vọng anh Thắng về kịp cô nhỉ?
Vừa lúc đó, Thắng và Diệp bước vào cười nói vui vẻ. Diệp nhìn Trà:
– Chà, may có em Trà, em giúp chị nhiều quá!
Rồi cô quay sang chồng:
– Giờ đến nhiệm vụ của chồng đấy!
Thắng gật đầu:
– OK vợ yêu!
Trà nhanh nhảu:
– Để em giúp anh!
Diệp ngăn lại:
– Thôi, em làm từ chiều đến giờ rồi, cứ để anh Thắng lo hết đi.
Trà đành ra phòng khách ngồi, Diệp vào bếp một lúc thì tiếng chuông cửa lại vang lên. Diệp bước ra mở cửa, chị Lý đi vào cùng với vợ chồng giám đốc Tuấn. Phạm Tuấn vừa nhìn thấy Trà thì khá ngạc nhiên, anh nói:
– Ồ, giám đốc Trà cũng ở đây sao?
Trà gật đầu, đưa tay ra bắt tay giám đốc Tuấn:
– Vâng, chào anh ạ! Thật ra tôi và gia đình anh Thắng quen biết nhau từ trước khi anh ấy lấy vợ cơ. Sau đó, tôi đi du học mấy năm mới về ạ!
Phạm Tuấn nghe vậy bật cười:
– À, vậy ra cô chọn công ty chúng tôi cũng có mục đích cả nhỉ? Cậu Thắng vậy mà không nói câu nào. Lát nữa phạt mới được!
Thắng nói vọng ra:
– Sếp chả hiểu nhân viên gì cả. Em bao giờ cũng công tư ρhâп minh, em không nói vì không muốn chuyện cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Còn việc cô Trà chọn công ty ta thì em nghĩ vì cô ấy thấy được thế mạnh của công ty chứ đâu liên quan đến em.
Chị Lý cũng nói vào:
– Giám đốc Trà mới ở nước ngoài về nên cũng có nhiều cái mới mẻ lắm, khác người Việt lắm đấy!.
Sự có mặt của chị Lý khiến Trà bực bội, rồi cái kiểu nói năng không đầu không cuối của chị khiến cô ta phát mệt. Nhưng có mọi người ở đây nên Trà đành nín thinh. Vợ chồng của Phạm Tuấn thấy Diệp đang loay hoay với Thắng thì bước vào bếp, chị Lý cũng bước theo:
– Cần giúp gì không Ngọc Diệp?
Diệp lắc đầu:
– Dạ không chị ơi! Các chị ra ngồi đi ạ. Một lát nữa là xong rồi ạ.
Mọi người lại trò chuyện với bà Hòa và Trà. Cô ta cười tươi rói:
– Tôi đến đây từ chiều vì thật ra, nhà anh Thắng cũng như gia đình thứ hai của tôi, thân thiết lắm!
Phạm Tuấn gật gù:
– Ừ, ở một nơi không phải quê hương mình, được gặp và làm việc với những người cùng quê quán là điều thú vị. Trước đây, tôi cứ nghĩ Thắng là người Hà Nội sẽ hiểu người Hà Nội nên sắp xếp cho cậu ấy hợp đồng này, chứ không nghĩ là hai người quen nhau đâu. Thảo nào mọi thứ thuận lợi đến thế!
Chị Lý chen vào:
– Giám đốc nói chí phải. Cô Trà đây rất giỏi, giỏi toàn diện luôn, không phải mỗi kinh doanh đâu ạ!.
Trà hơi sượng trước ánh mắt của Phạm Tuấn và câu nói của chị Lý. Cô ta xua tay:
– Không có gì to tát đâu ạ. Công ty các anh công nhận đoàn kết thật. Cái đó em phải học tập.
Phạm Tuấn gật đầu:
– Đoàn kết là một tiêu chí quan trọng khi vào công ty chúng tôi mà.
Lúc đó mọi người nghe tiếng Diệp:
– Mời mọi người vào bàn ạ.
Hôm nay đông người hơn nên Thắng đặt thêm một bộ bàn ghế nữa. Mọi người vui vẻ nhập tiệc, cùng Thắng thổi nến và hát vang bài ” Happy Birthday To You “. Bữa cơm diễn ra đầm ấm. Trà cũng được bạn bè của thằng gắp đồ ăn và trò chuyện tình cảm lắm.
Khi tất cả đã ăn uống xong xuôi, Phạm Tuấn nói:
– Thật sự rất cảm ơn bữa cơm hôm nay của vợ chồng chú Thắng nhé. Món quà này vợ chồng anh chúc Tân trưởng phòng kinh doanh tuổi mới nhiều thành công và hạnh phúc.
Thắng chân thành cảm ơn món quà của vợ chồng giám đốc rồi lại tiếp tục mở những món quà khác. Sau khi thể hiện sự biết ơn đối với mọi người, anh nghe Diệp nói:
– Chồng à. Hôm nay em có một món quà đặc biệt tặng anh đấy!
Trong lúc mọi người đang hồi hộp, Thắng cũng đang không biết chiếc hộp mà Diệp đưa cho mình là gì. Anh cẩn thận mở ra rồi cầm tờ giấy đã được gấp nhỏ đặt trong đó. Không biết mảnh giấy viết gì mà Thắng đọc rất chăm chú, đôi mày cau lại rồi giãn ra. Ánh mắt chợt đỏ hoe nhìn vật còn lại trong chiếc hộp rồi nhìn Diệp:
– Vợ, anh cảm ơn em, đây quả là món quà vô cùng ý nghĩa!
Thắng quay sang mẹ:
– Mẹ ơi, mẹ sắp có cháu nội nữa rồi đấy ạ, con sắp làm bố rồi…
Ánh mắt bà Hòa lấp lánh niềm vui:
– Ồ, Diệp có bầu rồi hả con? Vui quá, mẹ vui quá! Quả là một món quà tuyệt vời!
Mọi người vỗ tay rần rần chúc mừng vợ chồng Thắng, chỉ còn Trà vẫn cười nhưng bàn tay nắm chặt…
Vợ chồng anh Tuấn và chị Lý cùng mấy người bạn ngồi chơi thêm một lát nữa rồi ra về. Cùng lúc đó, Diệp có điện thoại, cô vào phòng nghe một lát rồi bước ra:
– Chồng ơi, đưa em ra quán cà phê một lát được không ạ? Một chút nữa về em dọn dẹp sau!
Thắng nói:
– Có chuyện gì vậy vợ?
Diệp cười:
– Chả là mấy chị trong phòng em mời uống sinh tố, bàn về chuỗi phóng sự đang viết ạ, có được không chồng?
Thắng thơm lên trán vợ một cách âu yếm:
– Dĩ nhiên là được rồi!
Bà Hòa nói:
– Con cứ đi chơi cho thoải mái, để đấy mẹ dọn cho!
Diệp nhìn bà:
– Dạ không đâu ạ! Mẹ vào đây chơi chứ có phải để dọn dẹp đâu? Mẹ cứ để cả đấy, con đi một chút lát nữa dọn một loáng xong ngay, vì chưa tới chín giờ mà mẹ.
Trà mỉm cười:
– Anh chị cứ đi đi ạ. Để đấy em dọn cho, từng này nhằm nhò gì đâu. Em đang muốn chơi với cô Hòa chút nữa chứ về khách sạn cũng một mình…
Diệp xoa xoa bàn tay:
– Như vậy thì Ϯộι cho em quá, là khách mà xoay từ chiều đến giờ, hết phụ bếp lại rửa dọn.
Trà xua tay:
– Không sao đâu ạ! Anh chị cứ đi chơi đi, lát về em làm nước ép cho mọi người uống, chị có bầu uống nước ép hoa quả tốt lắm đấy!
Bà Hòa gật gù:
– Con bé giỏi mà đảm đang ghê! Vậy thì nhờ Trà giúp một tay nhé!
Trà cười tươi:
– Dạ không có gì, chuyện nhỏ thôi ạ. Con thấy nhà mình nhiều hoa quả trong bếp. Lát nữa con sẽ làm nước ép.
Vợ chồng Thắng vui vẻ rời đi. Trà dọn bát đĩa vào bồn rửa, bà Hòa cũng phụ giúp nhưng Trà xua tay:
– Cô cứ nghỉ đi ạ. Cháu làm một loáng là xong mà.
Bà Hòa lại ra ghế, nhàn nhã bấm tivi lên xem. Trà nhìn đống bát đĩa, hàm răng nghiến chặt.” Bực cả mình, ʇ⚡︎ự nhiên hôm nay mình như một con ô sin luôn, hết phụ nấu lại sang rửa bát. Con Trà này chưa bao giờ phải làm những việc như vậy đâu nhé. ở nhà có người giúp việc, giờ ở khách sạn cũng cơm bưng nước rót, vậy mà đến đây là phải đóng vai thục nữ ngoan hiền”.
Cô ta vừa lẩm bẩm vừa rửa đống bát đũa. Tiếng bát đĩa va vào nhau quá mạnh khiến bà Hòa lên tiếng:
– Con mệt thì cứ để đấy cô làm cho, hoặc lát nữa chị Diệp về sẽ làm!
Trà nuốt cục tức và cố cười:
– Không ạ, chuyện nhỏ mà cô, đây cũng như nhà của con thôi!
Bà Hòa bước vào, khoanh tay đứng nhìn rồi nói:
– Thực ra nhà cô là nhà cô, nhà con là nhà con, nhà anh Thắng chị Diệp lại là nhà của anh chị ấy. Thấy thân thiết thì giúp đỡ, không thì thôi chứ chẳng thể xem như một được con ạ. Bởi mỗi người có một cuộc sống riêng nhưng con là bạn của cái Hiền, lại là đối tác của anh Thắng nên cô mới dám nhờ.
Trà ngừng một lát để thẩm thấu hết câu nói rồi nhoẻn miệng cười:
– Dạ, cô nói gì cũng đúng ạ. Con cứ đến nhà mình là cảm giác bình yên, thân thuộc nên nói vậy thôi ạ.
Bà Hòa gật đầu:
– Ừ, cảm giác chỉ là cảm giác, nó không thể thành sự thật được!
Quái lạ, bà già này nói năng linh ϮιпҺ gì thế nhỉ? Tính con Trà này đã thích thì sẽ cố làm bằng được, nên chịu khó vậy…
Trà vừa sửa soạn xong xuôi thì vợ chồng Thắng về Diệp về. Diệp xuýt xoa:
– Ôi trời, em rửa hết rồi à?
Trà gật đầu:
– Chuyện đơn giản thôi ạ. Mọi người chờ một chút nhé, em ép nước cho mọi người uống. Nước ép rất tốt ạ.
Cả ba người lại vui vẻ ngồi vừa xem tivi vừa chờ. Trà loay hoay trong bếp một lúc thì Diệp nói:
– Để chị giúp em!
Trà xua tay:
– Không cần đâu ạ. Ngày nào em cũng ép nước uống để giữ da giữ dáng. Ở khách sạn thì em đặt họ ship đến, cho nên quen rồi. Em làm một tí là xong ạ!
Diệp lại tung tẩy ra xem tivi cùng bà Hòa và chồng. Một lát sau, cô thấy Trà đã làm xong, đặt sẵn cả cốc vào khay thì lên tiếng:
– Được rồi, em rửa tay rồi ra ngoài đi, để chị thêm ít đá cho mát và đưa ra cho!
Trà gật đầu lại rửa tay và đi ra. Diệp mở tủ lạnh 1 lát, Trà cũng ngồi chờ cùng mọi người. Loay hoay một lát, Diệp bê những cốc nước ép mát lạnh ra. Màu nước ép thật đẹp mắt, mọi người cùng nhấp môi. Diệp uống một hơi hết nửa cốc, khen lấy khen để:
– Em Trà khéo tay quá!
Bà Hòa cũng gật đầu khi cầm cốc nước ép lên:
– Ai lấy được con bé thì hạnh phúc phải biết!
Rồi bà cũng nhấp một ngụm lớn. Thắng cầm cốc nước của mình lên ngắm nghía rồi nói:
– Màu nước đẹp thật!
Trà cười giả lả:
– Vậy thì mọi người uống nhiều một chút đi ạ!
Thắng nghe thế cũng cầm cốc nước uống sạch. Chỉ vài phút sau, Diệp day day thái dương:
– Con buồn ngủ quá mẹ ạ!
Bà Hòa cũng nói:
– Ừ, mẹ cũng thế, chắc lúc trưa ngủ ít hay sao đấy!
Trà cười:
– Dạ vậy mọi người đi nghỉ đi ạ, con cũng về đây, để con rửa cốc rồi về luôn!
Diệp xua tay:
– Không cần đâu. Em để đấy chị rửa!
Trà nhìn sang Thắng:
– Anh dìu cô và chị vào phòng đi, em rửa một loáng rồi về luôn!
Thắng gật đầu, tay kéo kéo cổ áo như đang tỏ vẻ khó chịu:
– Ừ, để anh đưa mẹ và Diệp vào phòng, em dọn giúp anh nhé!
Thắng nói xong thì cố đứng dậy, bà Hòa và Diệp đã ríu mắt lại. Thắng đưa hai người vào hai phòng ngủ. Trà nhìn theo, miệng nở một nụ cười ma mãnh…